Ma Thần Nhạc Viên

1027 Địa Sát

1027 Địa sát.
Vài ngày sau, Phó Đạo Tiên bắt đầu cẩn thận từng li từng tí một đến gần nơi Phương Huyền luyện công. Mấy ngày nay, nàng đã dò xét được thời gian luyện công của đối phương, đều sẽ khiển khai thị vệ hoàng cung, đây chính là cơ hội tốt nhất của nàng. Ngụy trang như bị lạc đường, hai mắt Phó Đạo Tiên hồn nhiên, để lộ ra một tia vẻ mê man sốt sắng, cẩn thận từng li từng tí một đi vào một mảnh lâm viên. Chẳng mấy chốc, nàng đã thấy một thiếu niên khoanh chân trong một thủy đình, hai mắt nhắm nghiền, ngũ tâm hướng lên, dường như đang tu luyện nội công. Phó Đạo Tiên nhắm mắt, tai hơi động, đã nghe được nông sâu võ công của đối phương qua hơi thở, nhịp tim.
'Hừ, vậy mà còn chưa mở hai mạch Nhâm Đốc, đến tiên thiên cảnh giới còn chưa đạt, Đại Tấn vương triều này quả nhiên là hết vận rồi.' Ở thế giới này, sức mạnh võ đạo quá quan trọng, thân là lãnh tụ, tuy rằng còn nhỏ tuổi nhưng chưa đạt tới Tiên Thiên, đương nhiên khiến Phó Đạo Tiên xem thường. Trong mắt nàng lóe lên vẻ khinh bỉ, rồi ngay sau đó hóa thành vẻ hồn nhiên mờ mịt, men theo một cây cầu chín khúc, hướng tới thủy đình.
Nhưng đi chưa được mấy bước, trên mặt nàng lộ ra một tia kinh ngạc nghi ngờ. Vì trong tai nàng có thể nghe được, từng đợt âm thanh hoa lạp lạp không ngừng truyền đến từ trong cơ thể Phương Huyền, giống như một dòng sông lớn đang chảy xiết. 'Đây là...đang xung kích hai mạch Nhâm Đốc?' Ngay sau đó, trong cơ thể đối phương phát ra một loạt tiếng "bụp bụp", tựa hồ liên tiếp kinh mạch bị phá tan, một tiếng hét dài từ miệng đối phương truyền ra. Đạt tới Tiên Thiên, có thể cho nội khí ra bên ngoài, có thể xem như tiểu thành tựu.
'Đạt Tiên Thiên sao?' Phó Đạo Tiên hơi nhíu mày, lộ vẻ vui mừng: 'Vừa vặn thừa dịp hắn vừa thành Tiên Thiên, khí thế bất ổn, cho hắn gieo xuống Thiên Nhược Hữu Tình chi pháp.' Nghĩ đến đây, bước chân nàng khẽ động, nhìn như lảo đảo, nhu nhược, thực chất là nhanh chóng khác thường, lao về phía vị trí của Phương Huyền.
Nhưng ngay khi nàng đến gần đối phương mười mét, trong cơ thể đối phương lại vang lên một tiếng nổ lớn, khác nào tiếng chuông sớm chiều. 'Đây là...đang xung kích Kỳ Kinh Bát Mạch?' Phó Đạo Tiên cau mày: 'Tên này điên rồi sao? Vừa mới thành Tiên Thiên, nên chậm rãi ôn dưỡng chân khí, đợi chân khí đầy đủ ở Nhâm Đốc nhị mạch sau đó, rồi hãy nghĩ tới việc xung kích Kỳ Kinh Bát Mạch.' Nhưng ngay sau đó, chuyện khiến Phó Đạo Tiên kinh ngạc xảy ra, ngay trước mắt nàng, quần áo trên người đối phương đột ngột phồng lên, giống như vô số kình khí đang thổi dưới lớp áo. Tiếp theo, từng tiếng pháo nổ vang lên từ trong cơ thể đối phương, mỗi một tiếng nổ vang đều kèm theo từng luồng khí từ bên ngoài cơ thể hắn bắn ra. Chỉ một lúc sau, tiếng động dừng lại.
Phó Đạo Tiên kinh ngạc nói: "Thành?" Một võ giả trước mặt nàng xung kích Tiên Thiên, sau đó lại trực tiếp phá Kỳ Kinh Bát Mạch, trong chớp mắt đạt tới Tiên Thiên đỉnh phong, thực sự khiến nàng cảm thấy khó tin. Nhưng ngay sau đó, một chuyện càng khiến nàng khó tin hơn xảy ra, đối phương đứng lên, cơ thể hơi cúi xuống, một luồng khí vô hình phát ra, giống như một con cự long đang nằm phục trên mặt đất. Sau động tác này, Phó Đạo Tiên cảm giác được dưới đại địa, tựa hồ có vô số tinh hoa đang tuôn vào cơ thể đối phương.
"Hắn...hắn muốn xung kích Địa Sát cảnh giới?" Trong ánh mắt kinh ngạc của Phó Đạo Tiên, vô số Địa Sát chi khí tràn vào trong cơ thể Phương Huyền, nhanh chóng tụ tập ở vị trí trái tim của hắn, tựa hồ bị hút vào một cái hố đen vô hình. Ngay sau đó, Phó Đạo Tiên cảm nhận được một thứ gì đó trong cơ thể đối phương được sinh ra, một luồng khí vô hình bay lên, như một ngôi sao, sinh ra một loại cảm ứng với mặt đất dưới chân. "Khiếu huyệt đầu tiên, Nhất Thốn Tâm Khiếu, Địa Sát cảnh, vậy mà cứ thế mà xong?" Đến giờ, Phó Đạo Tiên vẫn khó tin với cảnh tượng trước mắt, một người vừa mới là võ giả bình thường, lại chỉ trong mấy hơi thở, đột phá một mạch đạt tới Địa Sát cảnh.
Mà Phương Huyền sau khi ngưng luyện khiếu huyệt đầu tiên trong cơ thể này, cảm nhận được chân khí mênh mông hùng hồn, còn có địa khí từng chút từng chút xông lên, thì lại hơi nhíu mày, dừng lại việc ngưng kết khiếu huyệt tiếp theo. 'Quả nhiên đúng như ta nghĩ, thế giới này có gì đó kỳ lạ.' Địa khí mà Phương Huyền hấp thụ có thể dùng để ngưng kết khiếu huyệt, và mỗi một khiếu huyệt Địa Sát cảnh ngưng tụ xong, nhục thân sẽ trở nên càng ngày càng mạnh mẽ, mà địa khí hấp thụ cũng sẽ càng ngày càng nhiều, địa khí có thể chuyển hóa thành chân khí, chân khí cũng ngày càng hùng hậu. Nhưng theo cảm ứng của Phương Huyền, địa khí này, chính là Địa Sát chi khí, trong các bí tịch đều gọi là lực lượng tràn ra từ tầng Địa Sát sâu trong lòng đất, nhưng Phương Huyền lại có thể cảm nhận được rõ sự khác biệt bên trong. 'Đây không phải là sức mạnh tự nhiên, mà là sức mạnh được một loại sinh vật nào đó, một loại cường giả tu luyện ra, có dấu ấn của sinh mệnh, ý chí võ đạo tương tự.'
Phương Huyền hơi nhíu mày, trong tim có cảm giác được, nếu không loại bỏ dấu ấn đặc biệt trong Địa Sát Chi Khí, thì càng hấp thụ nhiều địa khí, luyện hóa càng nhiều khiếu huyệt, tương lai sẽ càng gặp nhiều rắc rối. Cho nên hắn không tiếp tục cưỡng ép luyện tiếp, mà dừng lại, ngẩng đầu nhìn Phó Đạo Tiên đang ngây người. Thấy Phương Huyền nhìn mình, trong lòng Phó Đạo Tiên rung động, nhưng trên mặt vẫn duy trì diễn xuất hoàn mỹ, giống như một tiểu thị nữ lạc đường, vẻ mặt kinh hoàng nói: "Đại nhân tha tội, ta quấy rầy ngài luyện công sao? Ta không tìm được đường về, đi loanh quanh liền đến đây." Vẻ mặt sắp khóc của nàng thật đáng thương, dễ khiến nam nhân nảy sinh ý muốn bảo vệ từ trong lòng.
Nhưng ngay khi nàng nói xong, một bàn tay nhẹ nhàng vỗ vào người nàng. "Ta đã đợi ngươi lâu rồi, Thánh nữ Ma Môn." Mấy chữ thì thầm như sấm vang bên tai Phó Đạo Tiên, nàng định ra tay, thì phát hiện chân khí trong cơ thể đã bị một luồng sức mạnh xa lạ áp chế, khiến nàng không thể động đậy. Nàng khó khăn quay đầu lại, trong lòng hoảng hốt: 'Là cao thủ Thiên Cương cảnh ẩn mình của hoàng thất!' Nhưng khi nàng quay đầu lại, người xuất hiện trước mắt là một gương mặt trẻ tuổi, chính là Phương Huyền.
Phó Đạo Tiên hơi ngẩn người, nhìn Phương Huyền trước mắt, lại nhìn Phương Huyền trong đình, nàng cảm nhận được cả hai Phương Huyền đều có hơi thở và nhịp tim, đều là tồn tại chân thật, không phải phân thân chân khí. Sau đó, trên mặt nàng nở một nụ cười quỷ dị: "Thú vị, hôm nay đến đây thôi, lần sau, Thánh Môn ta tự có nhân vật lớn đến bái phỏng đại nhân." Vừa nói, chân khí trên người thị nữ đã tản đi, chậm rãi bay lơ lửng trên mặt đất. Đây là phân thân chân khí của Phó Đạo Tiên tan biến. Nhìn chân khí chậm rãi tan biến trên mặt đất, lông mày Phương Huyền khẽ nhúc nhích.
Ở ngoài Thần Kinh thành, bản thể Phó Đạo Tiên giật mình tỉnh giấc, trong đầu nhớ lại tất cả những gì đã thấy: 'Chuyện gì xảy ra? Sao lại có hai Phương Huyền giống nhau như đúc? Hơn nữa một người trong đó đã đạt tới Thiên Cương cảnh? Không đúng, nói là Thiên Cương cảnh, nhưng cảm giác hắn mang đến khác hoàn toàn với sư phụ của mình.' Vừa suy tư, Phó Đạo Tiên đã đứng dậy, kéo theo một vệt tàn ảnh, như một ảo ảnh liên tục lóe lên trong không khí. Dù đối phương không biết vị trí bản thể của mình, Phó Đạo Tiên cũng không xem nhẹ bất kỳ cao thủ Thiên Cương nào, nên lập tức bỏ chạy, phòng đối phương đuổi theo.
Nhưng chưa đi được trăm mét, bước ra một rừng cây, nàng thấy một nam tử quay lưng về phía mình, đứng chắp tay, dáng vẻ đã chờ nàng rất lâu. Nam tử đó xoay người lại, nhìn Phó Đạo Tiên trước mặt khẽ mỉm cười: "Thánh nữ vẫn nên ở lại đây đi, liên quan đến Ma Môn, ta còn nhiều điều muốn hỏi thánh nữ để giải thích nghi hoặc." Chính là Phương Huyền. Với người Ma Môn từng có cao thủ Đại Đạo cảnh xuất hiện, Phương Huyền tự nhiên rất tò mò.
Bạn cần đăng nhập để bình luận