Không Phải, Ta Điện Tử Bạn Gái Thế Nào Tu Thành Kiếm Tiên

Chương 96: Đều là thật

"Chương 96: Đều là thật "Hỏng bét, quên mất chuyện này rồi!"
Đến nơi ở mới, một căn phòng trọ thuê tháng 2000 tệ gần công viên đất ngập nước, sau khi cất xong hành lý, Trần Hoài An mới chợt nhớ ra.
"Cái ông chú kia chẳng phải nói g·iết yêu quái có tiền thưởng sao? Ta hiện giờ chưa gia nhập Trảm Yêu ti, tính là dân gian trảm yêu sư, cũng có thể lĩnh tiền thưởng chứ?"
Chẳng biết con chuột lông đen kia đáng giá bao nhiêu tiền.
Yêu quái yếu như vậy, chắc không có giá lắm đâu.
Đoán chừng cũng chỉ tầm mấy nghìn tệ là cùng.
"Nhưng mà không sao, giờ yêu quái nhiều lắm, coi như chỉ có mấy nghìn tệ một con, chỉ cần g·iết được nhiều, tiền bạc tự nhiên sẽ tích lũy thôi."
Nghĩ đến đây, lòng Trần Hoài An liền hưng phấn hẳn lên, cuối cùng hắn cũng có thể dùng cách mình thích để k·i·ếm tiền.
Không gia nhập Trảm Yêu ti cũng có thể đến quán net Long Đằng nhận treo thưởng, cuộc sống tự do tự tại lại còn có thể kiếm chác, thật sướng.
Ngay lúc hắn nghĩ như vậy thì điện thoại di động reo lên.
Trần Hoài An mở ra xem, là một số lạ.
"Alo? Ai đấy ạ?"
[Hoài An lão đệ~] đầu dây bên kia vang lên một giọng nói quen thuộc.
"Ông chú? Sao ông lại có số điện thoại của tôi?"
[Lúc trước tại Cảnh Vệ Cục kiểm tra điện thoại di động của ngươi, ta đã lưu lại một chút. . . Cái này không quan trọng, ta gọi điện cho ngươi là để thông báo cho ngươi biết, ta đã liên hệ xong người điều trị ung thư cho ngươi, ba ngày nữa ngươi đến đó một chuyến nhé.]
"À cái này, có thể là ta không định gia nhập Trảm Yêu ti nữa."
[Không sao đâu, ta không thể trơ mắt nhìn ngươi c·h·ết được, dù gì cũng gọi ngươi là lão đệ rồi.]
"Vậy làm phiền người khác cũng không tốt lắm đâu. . ."
[Miễn phí.]
"Được thôi, tôi đi!"
Trần Hoài An đáp lời một cách vô cùng thoải mái.
Chỉ cần miễn phí thì mọi chuyện đều không quan trọng!
[Vậy ngày mốt 9 giờ sáng, ở lầu ba quán net Long Đằng nhé.]
Râu quai nón dường như đã sớm biết cách nắm bắt Trần Hoài An, trong giọng nói mang theo một chút ý cười khó phát hiện.
"Ok, không thành vấn đề."
Hai người lại hàn huyên thêm một chút về tiền treo thưởng con chuột lông đen.
Trần Hoài An không ngờ tiền treo thưởng con chuột lông đen lên tới 2 vạn tệ, nguyên nhân là do nó đã b·ị đ·á·nh thành tro không thể thu hồi lại, nếu vẫn giữ nguyên được t·h·i t·hể nguyên vẹn, tiền thưởng còn cao hơn nữa.
Số tiền này sẽ được gửi cho râu quai nón sau khi xin xét duyệt xong.
Râu quai nón lại gọi cho Trần Hoài An y như cũ.
...
[Vậy nhé, cúp máy đây.]
Râu quai nón cúp máy, không nói thêm gì khác.
Hắn vẫn đang ở nơi người qua lại tấp nập ngoài đường.
Chỉ là dần dần nghĩ thông một chuyện.
Việc Trần Hoài An không gia nhập Trảm Yêu ti có lẽ khiến người ta thất vọng, nhưng chỉ cần khiến Trần Hoài An cảm nhận được trên đời này vẫn còn tình người, thì sớm muộn gì hắn cũng sẽ bị cảm động và gia nhập Trảm Yêu ti thôi.
"Chậc chậc, gừng càng già càng cay, ta quả thật là một t·h·iên tài!"
Râu quai nón tự khen mình thông minh.
Tâm trạng không thoải mái ban nãy cũng được giải tỏa, trong đầu hắn không khỏi nghĩ tới chuyện Lý lão muốn tiếp cận kiếm khí thiếu niên kia.
"Trần Hoài An tạm thời bỏ qua, nhưng mà kiếm khí tiểu tử đó tuyệt đối không thể bỏ qua, đây chính là hy vọng của thiên phủ khu chúng ta đó!"
Râu quai nón thầm nghĩ trong lòng, nắm đấm siết chặt.
Sở dĩ Trần Hoài An không muốn tham gia là vì quá khứ u ám của hắn, nhưng chắc chắn kiếm khí tiểu tử kia sẽ không đến mức có một gia đình bất hạnh, mang trong mình b·ệ·nh n·an y, và bị bạn gái p·h·ả·n b·ộ·i chứ?
"Nếu trên đời này thật có chuyện trùng hợp như vậy, thì ta trực tiếp lộn ngược đầu ăn phân!"
...
"Haiz, trên đời này vẫn còn nhiều người tốt." Trần Hoài An đặt điện thoại xuống, cảm khái không thôi. Tiếc là người tốt xuất hiện khi hắn đã trở thành người hồi phục, nếu không thì chắc chắn hắn đã rất cảm động.
Cắm sạc điện thoại xong.
Trần Hoài An dọn dẹp qua căn phòng một chút.
Đầu tiên là gỡ phù lục trên rương thu đồ dán lên cửa, trước đây hắn chỉ xem chúng là vật trang trí, giờ thì hắn đã biết tác dụng của tấm bùa và dùng nó làm địa lôi phòng yêu quái xâm nhập.
Sau đó mở rương thu đồ ra.
Trong rương, Bá Cơ có vẻ mệt mỏi, một bộ dáng mất hết tinh thần.
"Chắc là do buồn bực thôi, lát cho ngươi chịu chút kim châm là khỏe thôi." Trần Hoài An xách Bá Cơ ra để sang một bên, đưa tay đi cầm con cá chép lớn đang nằm im re.
Hắn cho rằng Đại Thanh Ngư đã c·h·ế·t rồi.
Kết quả vừa s·ờ đến đuôi cá, BỊCH một tiếng, Đại Thanh Ngư bật dậy cao nửa thước, dọa Trần Hoài An hết hồn.
"Má ơi, con cá này thành tinh à? Mất nước lâu vậy mà chưa c·h·ế·t?" Trần Hoài An nhìn con Đại Thanh Ngư đang nằm dưới đất, hai mắt trợn ngược, miệng thì đ·i·ê·n c·u·ồ·n·g khép mở, như đang thở hổn hển, thì ngơ ngác.
Từ khách sạn về phòng trọ mất một giờ, thêm một giờ tìm phòng và cò kè mặc cả.
Vậy là gần ba tiếng hắn mới vào phòng, mà thời gian dài như vậy, con cá này không những không c·h·ế·t còn có khí lực lớn như vậy ư?
"Hay là nó là yêu?"
Trần Hoài An nheo mắt lại, lấy một lá bùa từ trong túi ra.
Hắn từng hỏi râu quai nón về việc yêu quái xuất hiện thế nào.
Râu quai nón trả lời không rõ, chỉ nói là những hiện tượng d·ị t·h·ư·ờ·n·g, có khả năng là do yêu quái gây ra, không phải yêu thì cũng là tà ma, cứ tẩn luôn là xong.
Bây giờ con Đại Thanh Ngư này quá d·ị t·h·ư·ờ·n·g.
Vậy thì làm thôi!
Dù sao cũng là 2 vạn tệ đấy!
[Cái con cá ngu ngốc này!]
Bá Cơ trừng mắt nhìn Đại Thanh Ngư.
Nếu không phải vừa bị sóng xung kích của phù lục đánh cho không dậy nổi, thì bây giờ nó đã xé nát con cá thối này rồi.
Đại Thanh Ngư cảm nhận được ánh mắt của Bá Cơ liền lập tức c·ứ·n·g đờ tại chỗ, mắt cá dần dần lật lên, thậm chí bắt đầu tỏa ra mùi cá muối.
"Sao lại nửa c·h·ế·t nửa s·ố·n·g rồi? Hồi quang phản chiếu?"
Trần Hoài An cầm con Đại Thanh Ngư đã xụi lơ hết cả người lên, bỏ vào bồn tắm đã xả nửa bồn nước, thấy con Đại Thanh Ngư lật bụng thở yếu ớt thì mới thở phào.
"Quả đúng là hồi quang phản chiếu, nhưng vẫn không c·h·ế·t."
Trần Hoài An thu hồi phù lục: "Bản tôn không phải kẻ g·i·ế·t người, nếu ngươi may mắn sống sót, tối nay ta sẽ không ăn món canh cá Tứ Xuyên đâu."
Thế nhưng hắn không hề biết.
Ngay khi hắn đóng cửa phòng vệ sinh.
Đại Thanh Ngư trong bồn tắm lập tức xoay người, hai mắt trợn trừng điên cuồng uống nước, nôn ra bọt nước đầy cả bồn.
...
"Meo~~"
Khi Trần Hoài An đi ra phòng khách.
Bá Cơ đang vừa liếm móng vừa kêu meo meo với hắn, trông nó đã có tinh thần hơn rất nhiều.
"Ngoan, đói bụng không? Lát nữa ta làm cho ngươi ít đồ ăn ngon." Hắn thấy Bá Cơ tỉnh táo lại thì không tiêm kim cho nó nữa mà lấy điện thoại đặt một túi đồ ăn cho mèo trên Meituan.
Ngồi xuống ghế sofa, Trần Hoài An để cho tâm mình tĩnh lại, bắt đầu sắp xếp lại mớ suy nghĩ hỗn độn trong đầu.
Bá Cơ cũng thở phào.
[Quả đúng như ta đoán, đại lão vẫn chặn cửa và cửa sổ hết rồi, trốn không thoát, căn bản không thể trốn thoát được. . .]
Đến nước này thì nó cũng đã gần như từ bỏ rồi.
Còn vì sao nó không muốn bị châm kim. . .
Nó vốn đã bị què một chân rồi, mặc dù bây giờ chỉ là giả vờ, nhưng nếu bây giờ bị châm cho què thêm cái nữa, nó sẽ lê hai chân mà chạy trên mặt đất hay sao? Vậy thì khó chấp nhận quá!
"Vòng tay, hộ thân phù, cỏ, Lôi Hỏa phù, Hắc Lân k·i·ế·m, Phùng Xuân châm pháp, Khai Mạch châm pháp và Thanh Liên k·i·ế·m điển." Trần Hoài An lấy những thứ có thể lấy ra bày hết lên bàn trà.
Thứ nào không lấy ra được thì ghi vào giấy nhớ.
Nhìn đống đồ chồng chất trên bàn trà, hắn nheo mắt lại.
Hắn đã biết game bạn gái điện tử = bạn sinh linh vật.
Lại biết rằng bùa chú sinh ra từ bạn sinh linh vật có thể sử dụng được.
Như vậy thì những đồ vật có được theo bạn sinh linh vật kia khả năng cao cũng là đồ thật.
"Vậy huyền cơ của các ngươi là ở đâu? Để bản tôn ta tìm hiểu kỹ xem nào, khặc khặc khặc ~" Trần Hoài An lẩm bẩm một mình, ánh mắt dò xét giống như tia X-quang quét qua từng món đồ một.
...
...
Bạn cần đăng nhập để bình luận