Chương 112: Nó là Thao Thiết a! 【Không tốt! Có sát khí!】Đang tu luyện, Bá Cơ xoay người bật dậy, chỉ cảm thấy một luồng khí như mãng xà quấn quanh, nghẹt thở. Nó nhìn quanh bốn phía cũng không phát hiện uy hiếp gì. Đến khi cửa phòng mở ra. Trần Hoài An cầm bộ ngân châm đi tới, ánh mắt liếc nhìn xung quanh liền thấy Bá Cơ bên cạnh chậu nước trên bệ cửa sổ. Đại Thanh Ngư sống lại, hắn liền chuyển nó ra bệ cửa sổ, dù sao bồn tắm lớn là để tắm. Dù sao vẫn là cho Đại Thanh Ngư cái bồn tắm trẻ con lớn hơn, ít nhất cái đuôi không bị lộ ra ngoài. "Bá Cơ, bản tôn hôm nay cho ngươi một mối cơ duyên!" Trần Hoài An từng bước một tới gần, trên mặt lộ ra nụ cười hiền hòa. Nhưng trong mắt Bá Cơ, nụ cười ôn nhu của Trần Hoài An đơn giản còn đáng sợ hơn Hình Thiên phát cuồng. 【Xong rồi! Muốn cho cơ duyên! Đây là ký ức thức tỉnh phát hiện bản thú thân phận muốn giết bản thú a!】 Bá Cơ toàn thân dựng lông, quay đầu bỏ chạy. Thực lực của nó bây giờ chưa đủ phá được cửa sổ và cửa bị phù lục phong tỏa, chỉ có thể cố tìm nơi ẩn nấp. Bá Cơ chạy, Trần Hoài An đuổi theo. Trong phòng khách một trận náo loạn. Trần Hoài An hết chui gầm bàn lại móc bàn trà, vài lần giày vò rốt cục cũng chặn được Bá Cơ ở góc tường. "Thật kỳ lạ, bình thường Bá Cơ rất nghe lời, tùy tiện ôm tùy tiện bắt, sao hôm nay lại sợ hãi như vậy?" Trần Hoài An thở phào, nhìn Bá Cơ đang co rúm cả người run rẩy, nghi ngờ nhíu mày. Lại nghĩ đến Lâm Linh Linh vừa mới chuyển đến, trong nháy mắt liền hiểu. Mèo là một loài động vật vô cùng nhạy cảm, đồng thời có ý thức lãnh thổ rất mạnh. Loại động vật này đối với tất cả sinh vật nhận biết đều là mèo, đại miêu, mèo nhỏ, mèo hai chân, mà phương thức phân biệt địch bạn chủ yếu là dựa vào mùi, đặc biệt là mèo hoang như Bá Cơ chắc chắn sẽ rất cảnh giác với mùi lạ. Đây là phản ứng kích ứng. "Bá Cơ đừng sợ, dù ngươi tàn phế ta vẫn nuôi ngươi cả đời, cho ngươi ăn đồ ăn cho mèo ngon nhất! Còn cho ngươi tìm một nàng mèo tam thể!" Trần Hoài An ngồi xổm xuống, bóng đen bao phủ trên người Bá Cơ, nói khiến Bá Cơ không rét mà run. 【A, đây chính là vận mệnh của bản thú sao?】 Trong mắt Bá Cơ hiện lên một tia bi thương. Cái thời đại sóng gió đó, nó bị Thiên Thần tộc bắt thuần hóa, để trông giữ đầu Hình Thiên. Sau đại hạo kiếp, nó tuy phải ngủ say bảo mệnh nhưng cũng có được tự do, nhưng hôm nay vừa thức tỉnh chưa bao lâu đã lại rơi vào miệng cọp. Chẳng lẽ cuối cùng nó cũng chỉ là cái mệnh chó giữ nhà? 【Không được, không thể dễ dàng từ bỏ được!】 【Cùng lắm thì liều mạng một phen!】 Bá Cơ gắt gao nhìn chằm chằm tay trái của Trần Hoài An đang duỗi ra, trong mắt lóe lên hai điểm đỏ, thân thể cong lên, ra thế tấn công. Thế nhưng một giây sau, đột nhiên gáy tê dại. Thân thể liền không cử động được. "Quả nhiên là chiêu dương đông kích tây dễ dùng." Trần Hoài An cười nhấc mèo đen lên. Vừa nãy hắn cố ý dùng tay trái dụ dỗ, tay phải tùy thời mà động, trực tiếp túm lấy gáy Bá Cơ, thế là tóm gọn. Nếu là đại miêu túm gáy thì chưa chắc có tác dụng, nhưng mèo nhỏ như Bá Cơ thì tóm là chắc. 【Đáng ghét, cái thân thể suy nhược đáng chết này!】 【Nhanh cho bản thú cử động!】 Bá Cơ ra sức giãy dụa, móng vuốt chỉ hơi trượt, thân trên thì như bị đóng băng, cứng ngắc. "Ngao!" "Ngao ô!" Nghe tiếng động Trần Hoài An ngạc nhiên nhấc Bá Cơ lên trước mặt, nhìn đôi mắt hoảng sợ của nó, vui vẻ: "Giỏi nha Bá Cơ, ngươi còn biết sủa như chó hả? Không đúng, tiếng này nghe giống sói hơn!" Hắn mang Bá Cơ ngồi lên ghế sô pha. Để tránh lúc thi châm Bá Cơ cựa quậy, tay phải vẫn giữ gáy Bá Cơ, tay trái động như bay, chớp mắt đã mở bộ châm, hai ngón tay khẽ bóp rút ra một cây ngân châm. "Ngoan, một chút là xong, nói không chừng ngươi sẽ biến thành siêu mèo, sau này ta quay video cho ngươi, ngươi cứ lộn nhào ra sau rồi học chó sủa, vạn nhất nổi tiếng thì tự mình kiếm tiền mua đồ ăn cho mèo." Lộn nhào ra sau? Học chó sủa!? Trong mắt Bá Cơ tràn đầy nhục nhã. Nó là thượng cổ hung thú Thao Thiết a! Nó là Thao Thiết a a a a a! Thiên Thần tộc bắt nó cũng là để nó trông coi đầu Hình Thiên. Tuy khuất nhục nhưng cũng có chút oai phong. Nhưng người này lại muốn nó làm chuyện bỉ ổi thế này sao? Nó há mồm định gầm một tiếng, thì Trần Hoài An đã nhanh như chớp đâm một châm xuống, lúc này không cần giữ gáy nó cũng không động được, ngay cả tròng mắt cũng không xoay được. "Khặc khặc, mèo con, nếu châm pháp của ta không có vấn đề gì, sau này ngươi sẽ phải cảm ơn ta!" Khóe miệng Trần Hoài An hơi nhếch, theo mạch máu trên người Bá Cơ hiện ra trong tầm mắt, đôi mắt kia cũng tỏa ra kim quang uy nghiêm. Vừa đối diện với đôi mắt kia. Cơ Bá đầu óc choáng váng, lại nhìn thấy bóng dáng Phục Hy, Vu Bành, Thần Nông Thị trên người Trần Hoài An... bọn họ dần dần trùng khớp với Trần Hoài An, tựa hồ người đang cầm ngân châm không phải Trần Hoài An, mà chính là các Thượng Cổ Thánh Nhân này. Đừng nói giờ toàn thân cứng ngắc không động đậy, dù có thể động nó cũng không dám nhúc nhích. "Không hổ là châm pháp Khai Mạch đại viên mãn!" Trần Hoài An châm xuống cực nhanh, mạch suy nghĩ rõ ràng như có thần trợ, không khỏi thầm cảm thán. Giờ phút này, thi châm cho Cơ Bá so với trước kia lại có cảm ngộ hoàn toàn khác biệt. Đầu tiên là lực đạo và thời cơ nắm bắt, tiếp theo là hắn có thể rất rõ ràng biết cây châm nào xuống sẽ sinh ra hiệu quả gì, đồng thời có thể thấy rõ đủ loại vấn đề trên người Bá Cơ. Có một điểm rất kỳ lạ. Bá Cơ bình thường đi khập khiễng. Nhưng thực tế chân nó không có vấn đề gì. Chẳng lẽ là hệ thần kinh có tật? Dễ làm thôi, đâm là xong. Đối với Thông Mạch mà nói, tiện thể giải quyết chút tật hệ thần kinh không đáng là gì. Bất quá tình hình thần kinh khá phiền phức, cần châm thêm cả trăm nhát, còn hơi đau, hy vọng Bá Cơ chịu được. Ý nghĩ vừa thoáng qua. Tay đã hóa thành tàn ảnh. Một loạt ngân châm cắm lên trán Bá Cơ. "Ngao — —! ! ! ! !" . . Cọt kẹt — — Cửa phòng ngủ hé ra một khe nhỏ. Lâm Linh Linh cẩn thận từng li từng tí quan sát xung quanh. Vừa rồi cô đang tu luyện, đột nhiên nghe được vài tiếng tru thảm thiết khiến người ta sợ hãi. Dù trong lòng sợ dị biến gì, nhưng dù sao công việc của cô là quan sát Trần Hoài An, nên cố ra tìm hiểu. Không nhìn thì thôi. Vừa nhìn đã trợn tròn mắt. Trần Hoài An đang ngồi trên ghế sô pha, cầm bộ ngân châm châm kim cho con yêu miêu kia. Việc châm kim thì không có gì ly kỳ cả. Chủ yếu là động tác của Trần Hoài An quá nhanh, hai cánh tay như bươm bướm lượn hoa, thị giác của cô không theo kịp, chỉ thấy một vùng tàn ảnh. Cô đã đả thông mạch nhâm đốc quan trọng, không chỉ thực lực tăng mạnh mà thần kinh phản xạ cũng hơn người thường. Giờ bảo cô đi Olympic tuyệt đối phá được một đống kỷ lục thế giới. Vậy mà cô vẫn không theo kịp tốc độ tay của Trần Hoài An! "Đây, đây là Kỳ Lân Tí sao?" Lâm Linh Linh than thở. Xem ra đại lão thận khẳng định rất tốt. Ngoài tốc độ quá nhanh ra, trạng thái của Trần Hoài An cũng rất thần bí. Trong đôi mắt tỏa ra thần quang nhàn nhạt, khí chất cũng thay đổi hoàn toàn, không còn cảm giác Ma Mị cao tăng bình thường. Giờ giống một vị Hạnh Lâm Thánh Thủ hơn. Chỉ là tại sao hắn phải châm kim cho yêu miêu? Chữa thương? Yêu miêu kia có bị thương gì đâu, chân què là giả bộ, cô đã nhiều lần thấy miêu yêu ở phòng khách vượt nóc băng tường rồi. Nó chỉ cố tình giả què trước mặt Trần Hoài An. Cho miêu yêu tăng thực lực? Lâm Linh Linh mím môi, nín thở, lặng lẽ quan sát. Cô chợt nghĩ đến một điểm — — liệu có một khả năng, yêu miêu kia cũng do một tay Trần Hoài An bồi dưỡng? ...