Không Phải, Ta Điện Tử Bạn Gái Thế Nào Tu Thành Kiếm Tiên
Chương 48: Chiến Lục Trường Thiên (tiền đồ vô lượng + 1)
Chương 48: Chiến Lục Trường Thiên (tiền đồ vô lượng + 1) Nhìn thấy đan dược bắn vào miệng Thanh Huyền đạo nhân.
Hai người run rẩy một chút.
Một người là tông chủ Ngô Đoạn Thiên, một người là Trần Hoài An đang đờ đẫn trước điện thoại di động.
Vừa nãy trò chơi bắn ra nhắc nhở có muốn đem đan dược bình thường chủ động đưa cho Thanh Huyền đạo nhân không, hắn chọn có.
Cho nên, đây chính là 'Đưa', 'Cho' sao? Cứng rắn như vậy sao?
Cái NPC này thật sự sẽ không nổi giận sao? Chẳng lẽ không phải đột nhiên ra tay dẫn phát kết cục xấu chứ!
Ngô Đoạn Thiên thì đang khiếp sợ sự thô lỗ của Trần Hoài An, thân là đại tu sĩ mà lại làm ra chuyện cưỡng ép nhét đan dược vào miệng người khác...
Thật sự là có chút mất nhã nhặn! Tương đối bùng nổ! Khiến cho người... kinh hỉ! !
Lý Thanh Nhiên đã trợn tròn mắt.
Một cọng tóc ngốc trên trán dựng thẳng lên, ngơ ngác.
Cổ họng Thanh Huyền đạo nhân bỗng nhúc nhích một cái, Đại Hoàn đan đã xuống bụng.
Hắn đang muốn giận dữ công tâm, dược lực của Đại Hoàn đan liền khuếch tán ra, trong đó không có một chút độc dược nào, hiển nhiên đúng như vị tu sĩ thần bí kia nói, không hề giở trò lừa bịp, Tiêu Nhất Phong bây giờ gặp kết cục như vậy là gieo gió gặt bão.
Tâm tình Thanh Huyền đạo nhân phức tạp.
Đầu óc đang hôn mê vì giận dữ cũng tỉnh táo hơn chút.
Hắn cũng không thể nói trong đan dược này có độc dược để xuyên tạc thị phi chứ?
Mọi người đều rõ ràng tận mắt nhìn thấy, cái mặt này đã ném không còn gì.
Lúc này tu sĩ này cảnh giới không rõ, còn từ một nơi bí mật gần đây đến.
Nếu là hắn bạo khởi mà đánh không lại, vậy sau này cũng đừng ở lại Thanh Vân tông nữa.
Được rồi, cuối cùng vẫn phải nhịn.
Thanh Huyền đạo nhân hít một hơi thật sâu, khuôn mặt cứng đờ run rẩy hai lần, trong miệng gạt ra một câu nói: "Ừm, cái Đại Hoàn đan này xác thực không có độc dược... Bản tọa không dạy dỗ tốt đồ đệ, ngược lại để các hạ chê cười. Bất quá Tiêu Nhất Phong thiên phú đan đạo tuyệt luân, đợi một thời gian nếu có thể có thành tựu, đến lúc đó lại cùng các hạ lĩnh giáo."
Lời Thanh Huyền đạo nhân rất uyển chuyển.
Ý tứ là 30 năm Hà Đông, 30 năm Hà Tây, đồ đệ bản lĩnh không tầm thường.
Trần Hoài An nghe hiểu, khịt mũi coi thường lời thị uy trong ngoài của Thanh Huyền đạo nhân: "Chờ đồ đệ ngươi có thành tựu, ta đã sớm khắc Thanh Nhiên bảo bối thành kiếm tiên rồi."
...
"Sư phụ, không cần chờ lâu như vậy, hôm nay ta liền thật tốt lãnh giáo một chút."
Mọi người nghe thấy một loạt tiếng bước chân, đồng loạt nhìn.
Thấy Lục Trường Thiên đi đến bậc thềm quảng trường, đứng vững trước mặt Lý Thanh Nhiên.
Hắn từ từ rút phi kiếm ra khỏi vỏ, khí thế trên thân dần dần bốc lên, ánh mắt sắc bén khóa chặt Lý Thanh Nhiên.
Đại đệ tử Xích Tiêu phong, Trúc Cơ đại viên mãn.
Trong số các tu sĩ chưa đến 30 tuổi, cảnh giới như vậy đã là kỳ tài hiếm có.
Hai người trầm mặc đối mặt, đã giương cung bạt kiếm, lòng căng thẳng!
Trường bào Lục Trường Thiên lay động, như có gió lớn thổi vào, con ngươi hắn sâu thẳm mang theo tức giận và căm hận, đợi khí thế leo đến đỉnh phong thì lại dần dần thu liễm xuống, cho đến khi Luyện Khí bảy tầng mới dừng lại.
"Sư muội, ta vẫn nguyện gọi ngươi một tiếng sư muội. Nhưng ta gọi là ngươi của trước kia, không phải bộ mặt đáng ghét hiện tại của ngươi.
Nếu không phải do ngươi, Trương Hàn Khiếu, Vân Tử Mặc, Tiêu Nhất Phong đã không bị thương thành ra thế này. Xích Tiêu phong cùng sư phụ cũng sẽ không vì thế mà chịu nhục!"
"Nhưng ta không muốn gọi ngươi là sư huynh." Lý Thanh Nhiên rút Tố Huyền ra, mũi kiếm nghiêng về phía Lục Trường Thiên.
Trên lưỡi kiếm phản chiếu một đôi con ngươi bị sương tuyết bao phủ: "Ngày ta ngã xuống khỏi lôi đài, Lục Trường Thiên đã chết rồi."
"Ngươi làm tiểu sư muội bị thương, đây là sự trừng phạt ngươi đáng phải chịu."
"Nếu ta muốn làm tổn thương Mộc Bạch Sương, các ngươi căn bản phản ứng không kịp. Khi đó ta Trúc Cơ, nàng Luyện Khí, các ngươi dựa vào cái gì cảm thấy nếu ta muốn làm hại nàng, các ngươi sẽ ngăn cản được? Chư vị trưởng lão và tông chủ đều không có ở đó, chỉ bằng các ngươi, cùng một trưởng lão ngoại môn Kim Đan kỳ sao?"
"Đừng muốn giải thích, để ta xem kiếm của ngươi có lợi hại như miệng của ngươi không!"
Lục Trường Thiên áp sát, kiếm khí như tuyết, hàn ý rét buốt.
Chính là chiêu kiếm Mộc Bạch Sương thường dùng - Lãm Sương Tuyết, cũng xuất từ Tiểu Vô Tướng kiếm pháp.
Chiêu kiếm này cũng chính là Mộc Bạch Sương dùng lúc ở trên lôi đài.
Khi đó Mộc Bạch Sương là Luyện Khí bảy tầng, hắn liền áp chế tu vi xuống Luyện Khí bảy tầng.
Hắn tinh thông hết thảy các chiêu kiếm của Tiểu Vô Tướng kiếm, Mộc Bạch Sương lúc đó dùng cái gì, hắn liền dùng cái đó.
Ngược lại muốn xem có phải như lời Lý Thanh Nhiên nói không, Chỉ cần nàng muốn, bọn hắn liền không thể ngăn được!
Lý Thanh Nhiên cũng phát giác ra ý nghĩ của Lục Trường Thiên, nàng tránh thoát một đạo kiếm khí quét tới, thân ảnh thoắt một cái, Tố Huyền kiếm đâm về một khoảng không vô định.
Thân hóa sương tuyết Lục Trường Thiên xuất hiện tại khoảng không đó, hắn nhíu mày, ánh mắt sắc bén, như một con diều hâu xoay người né Tố Huyền kiếm, thầm than khi nào phản ứng của Lý Thanh Nhiên lại nhanh như vậy. Lại cảm thấy trên da đầu một trận lạnh lẽo ập đến, lập tức giơ kiếm đón đỡ, một luồng đại lực đánh vào thân kiếm nhưng lại loé lên rồi biến mất, đợi khi hắn xoay người tung ra một cú đá ngang hiểm ác thì Lý Thanh Nhiên đã nhanh nhẹn lui ra ba bước.
Ngay khi Lục Trường Thiên còn chưa thu chân về, một kiếm lại đâm tới.
Kiếm quang như mưa, thế công của nàng dần dần trở nên dồn dập.
Nàng sử dụng chiêu kiếm cũng chính là lúc trước dùng với Mộc Bạch Sương trên lôi đài — — thức thứ sáu của Tiểu Vô Tướng kiếm pháp - Vũ Lâm Li.
Áp chế cảnh giới quá nhiều, cơ thể Lục Trường Thiên theo không kịp phản ứng của đầu óc.
Cũng không ngờ rằng kiếm thế của Lý Thanh Nhiên lại nhanh như vậy, dù là hiểu rõ Tiểu Vô Tướng kiếm đến mấy cũng chỉ có thể vội vàng ứng phó.
Vũ Lâm Li cao nhất có thể liên tiếp đâm ra 49 kiếm.
Trong trí nhớ Lý Thanh Nhiên luyện kiếm với hắn, chiêu này chưa từng thi triển quá 30 kiếm.
Chỉ cần chống được 30 kiếm là đủ.
Hí — —! Không kịp nghĩ nhiều nữa.
Một đạo kiếm quang sắc nhọn bất ngờ đập vào mắt, nhanh đến cực hạn.
Kiếm quang này từ trên trời giáng xuống, phía sau theo một bóng hình xinh đẹp mờ ảo.
Mưa to xối xả, kiếm thế như thác nước.
Trong màn mưa do kiếm ảnh tạo thành lại có một tia kiếm ý nhỏ bé khó thấy nảy sinh, Súc thế 49 kiếm rồi đột nhiên đâm ra, thế như chẻ tre.
Coong!
Kiếm của Lục Trường Thiên tuột khỏi tay.
Hắn quỳ trên mặt đất, con ngươi rung động, ngơ ngác nhìn thiếu nữ quen thuộc mà xa lạ trước mắt.
Lưỡi kiếm lạnh băng của Tố Huyền đã đặt ngang cổ hắn.
"Vì sao, ngươi có thể đâm ra chiêu cuối cùng của Vũ Lâm Li?"
"Vì sao?"
Thanh âm của Lý Thanh Nhiên như thở dài, lại như đang tự giễu.
"Lục Trường Thiên, thật ra ta sớm đã biết, chỉ là sự kiên nhẫn của ngươi từ trước tới nay chưa từng cho ta cơ hội để đâm đến chiêu cuối cùng này."
...
Hai người run rẩy một chút.
Một người là tông chủ Ngô Đoạn Thiên, một người là Trần Hoài An đang đờ đẫn trước điện thoại di động.
Vừa nãy trò chơi bắn ra nhắc nhở có muốn đem đan dược bình thường chủ động đưa cho Thanh Huyền đạo nhân không, hắn chọn có.
Cho nên, đây chính là 'Đưa', 'Cho' sao? Cứng rắn như vậy sao?
Cái NPC này thật sự sẽ không nổi giận sao? Chẳng lẽ không phải đột nhiên ra tay dẫn phát kết cục xấu chứ!
Ngô Đoạn Thiên thì đang khiếp sợ sự thô lỗ của Trần Hoài An, thân là đại tu sĩ mà lại làm ra chuyện cưỡng ép nhét đan dược vào miệng người khác...
Thật sự là có chút mất nhã nhặn! Tương đối bùng nổ! Khiến cho người... kinh hỉ! !
Lý Thanh Nhiên đã trợn tròn mắt.
Một cọng tóc ngốc trên trán dựng thẳng lên, ngơ ngác.
Cổ họng Thanh Huyền đạo nhân bỗng nhúc nhích một cái, Đại Hoàn đan đã xuống bụng.
Hắn đang muốn giận dữ công tâm, dược lực của Đại Hoàn đan liền khuếch tán ra, trong đó không có một chút độc dược nào, hiển nhiên đúng như vị tu sĩ thần bí kia nói, không hề giở trò lừa bịp, Tiêu Nhất Phong bây giờ gặp kết cục như vậy là gieo gió gặt bão.
Tâm tình Thanh Huyền đạo nhân phức tạp.
Đầu óc đang hôn mê vì giận dữ cũng tỉnh táo hơn chút.
Hắn cũng không thể nói trong đan dược này có độc dược để xuyên tạc thị phi chứ?
Mọi người đều rõ ràng tận mắt nhìn thấy, cái mặt này đã ném không còn gì.
Lúc này tu sĩ này cảnh giới không rõ, còn từ một nơi bí mật gần đây đến.
Nếu là hắn bạo khởi mà đánh không lại, vậy sau này cũng đừng ở lại Thanh Vân tông nữa.
Được rồi, cuối cùng vẫn phải nhịn.
Thanh Huyền đạo nhân hít một hơi thật sâu, khuôn mặt cứng đờ run rẩy hai lần, trong miệng gạt ra một câu nói: "Ừm, cái Đại Hoàn đan này xác thực không có độc dược... Bản tọa không dạy dỗ tốt đồ đệ, ngược lại để các hạ chê cười. Bất quá Tiêu Nhất Phong thiên phú đan đạo tuyệt luân, đợi một thời gian nếu có thể có thành tựu, đến lúc đó lại cùng các hạ lĩnh giáo."
Lời Thanh Huyền đạo nhân rất uyển chuyển.
Ý tứ là 30 năm Hà Đông, 30 năm Hà Tây, đồ đệ bản lĩnh không tầm thường.
Trần Hoài An nghe hiểu, khịt mũi coi thường lời thị uy trong ngoài của Thanh Huyền đạo nhân: "Chờ đồ đệ ngươi có thành tựu, ta đã sớm khắc Thanh Nhiên bảo bối thành kiếm tiên rồi."
...
"Sư phụ, không cần chờ lâu như vậy, hôm nay ta liền thật tốt lãnh giáo một chút."
Mọi người nghe thấy một loạt tiếng bước chân, đồng loạt nhìn.
Thấy Lục Trường Thiên đi đến bậc thềm quảng trường, đứng vững trước mặt Lý Thanh Nhiên.
Hắn từ từ rút phi kiếm ra khỏi vỏ, khí thế trên thân dần dần bốc lên, ánh mắt sắc bén khóa chặt Lý Thanh Nhiên.
Đại đệ tử Xích Tiêu phong, Trúc Cơ đại viên mãn.
Trong số các tu sĩ chưa đến 30 tuổi, cảnh giới như vậy đã là kỳ tài hiếm có.
Hai người trầm mặc đối mặt, đã giương cung bạt kiếm, lòng căng thẳng!
Trường bào Lục Trường Thiên lay động, như có gió lớn thổi vào, con ngươi hắn sâu thẳm mang theo tức giận và căm hận, đợi khí thế leo đến đỉnh phong thì lại dần dần thu liễm xuống, cho đến khi Luyện Khí bảy tầng mới dừng lại.
"Sư muội, ta vẫn nguyện gọi ngươi một tiếng sư muội. Nhưng ta gọi là ngươi của trước kia, không phải bộ mặt đáng ghét hiện tại của ngươi.
Nếu không phải do ngươi, Trương Hàn Khiếu, Vân Tử Mặc, Tiêu Nhất Phong đã không bị thương thành ra thế này. Xích Tiêu phong cùng sư phụ cũng sẽ không vì thế mà chịu nhục!"
"Nhưng ta không muốn gọi ngươi là sư huynh." Lý Thanh Nhiên rút Tố Huyền ra, mũi kiếm nghiêng về phía Lục Trường Thiên.
Trên lưỡi kiếm phản chiếu một đôi con ngươi bị sương tuyết bao phủ: "Ngày ta ngã xuống khỏi lôi đài, Lục Trường Thiên đã chết rồi."
"Ngươi làm tiểu sư muội bị thương, đây là sự trừng phạt ngươi đáng phải chịu."
"Nếu ta muốn làm tổn thương Mộc Bạch Sương, các ngươi căn bản phản ứng không kịp. Khi đó ta Trúc Cơ, nàng Luyện Khí, các ngươi dựa vào cái gì cảm thấy nếu ta muốn làm hại nàng, các ngươi sẽ ngăn cản được? Chư vị trưởng lão và tông chủ đều không có ở đó, chỉ bằng các ngươi, cùng một trưởng lão ngoại môn Kim Đan kỳ sao?"
"Đừng muốn giải thích, để ta xem kiếm của ngươi có lợi hại như miệng của ngươi không!"
Lục Trường Thiên áp sát, kiếm khí như tuyết, hàn ý rét buốt.
Chính là chiêu kiếm Mộc Bạch Sương thường dùng - Lãm Sương Tuyết, cũng xuất từ Tiểu Vô Tướng kiếm pháp.
Chiêu kiếm này cũng chính là Mộc Bạch Sương dùng lúc ở trên lôi đài.
Khi đó Mộc Bạch Sương là Luyện Khí bảy tầng, hắn liền áp chế tu vi xuống Luyện Khí bảy tầng.
Hắn tinh thông hết thảy các chiêu kiếm của Tiểu Vô Tướng kiếm, Mộc Bạch Sương lúc đó dùng cái gì, hắn liền dùng cái đó.
Ngược lại muốn xem có phải như lời Lý Thanh Nhiên nói không, Chỉ cần nàng muốn, bọn hắn liền không thể ngăn được!
Lý Thanh Nhiên cũng phát giác ra ý nghĩ của Lục Trường Thiên, nàng tránh thoát một đạo kiếm khí quét tới, thân ảnh thoắt một cái, Tố Huyền kiếm đâm về một khoảng không vô định.
Thân hóa sương tuyết Lục Trường Thiên xuất hiện tại khoảng không đó, hắn nhíu mày, ánh mắt sắc bén, như một con diều hâu xoay người né Tố Huyền kiếm, thầm than khi nào phản ứng của Lý Thanh Nhiên lại nhanh như vậy. Lại cảm thấy trên da đầu một trận lạnh lẽo ập đến, lập tức giơ kiếm đón đỡ, một luồng đại lực đánh vào thân kiếm nhưng lại loé lên rồi biến mất, đợi khi hắn xoay người tung ra một cú đá ngang hiểm ác thì Lý Thanh Nhiên đã nhanh nhẹn lui ra ba bước.
Ngay khi Lục Trường Thiên còn chưa thu chân về, một kiếm lại đâm tới.
Kiếm quang như mưa, thế công của nàng dần dần trở nên dồn dập.
Nàng sử dụng chiêu kiếm cũng chính là lúc trước dùng với Mộc Bạch Sương trên lôi đài — — thức thứ sáu của Tiểu Vô Tướng kiếm pháp - Vũ Lâm Li.
Áp chế cảnh giới quá nhiều, cơ thể Lục Trường Thiên theo không kịp phản ứng của đầu óc.
Cũng không ngờ rằng kiếm thế của Lý Thanh Nhiên lại nhanh như vậy, dù là hiểu rõ Tiểu Vô Tướng kiếm đến mấy cũng chỉ có thể vội vàng ứng phó.
Vũ Lâm Li cao nhất có thể liên tiếp đâm ra 49 kiếm.
Trong trí nhớ Lý Thanh Nhiên luyện kiếm với hắn, chiêu này chưa từng thi triển quá 30 kiếm.
Chỉ cần chống được 30 kiếm là đủ.
Hí — —! Không kịp nghĩ nhiều nữa.
Một đạo kiếm quang sắc nhọn bất ngờ đập vào mắt, nhanh đến cực hạn.
Kiếm quang này từ trên trời giáng xuống, phía sau theo một bóng hình xinh đẹp mờ ảo.
Mưa to xối xả, kiếm thế như thác nước.
Trong màn mưa do kiếm ảnh tạo thành lại có một tia kiếm ý nhỏ bé khó thấy nảy sinh, Súc thế 49 kiếm rồi đột nhiên đâm ra, thế như chẻ tre.
Coong!
Kiếm của Lục Trường Thiên tuột khỏi tay.
Hắn quỳ trên mặt đất, con ngươi rung động, ngơ ngác nhìn thiếu nữ quen thuộc mà xa lạ trước mắt.
Lưỡi kiếm lạnh băng của Tố Huyền đã đặt ngang cổ hắn.
"Vì sao, ngươi có thể đâm ra chiêu cuối cùng của Vũ Lâm Li?"
"Vì sao?"
Thanh âm của Lý Thanh Nhiên như thở dài, lại như đang tự giễu.
"Lục Trường Thiên, thật ra ta sớm đã biết, chỉ là sự kiên nhẫn của ngươi từ trước tới nay chưa từng cho ta cơ hội để đâm đến chiêu cuối cùng này."
...
Bạn cần đăng nhập để bình luận