Không Phải, Ta Điện Tử Bạn Gái Thế Nào Tu Thành Kiếm Tiên

Chương 80: Kiếm Các truyền thống?

Chương 80: Truyền thống của Kiếm Các? Nhà và linh điền đều là sư tôn cho nàng, nàng chết cũng sẽ không tặng cho người khác. Bất quá sư tôn nếu là thái thượng trưởng lão, bọn họ hẳn là sẽ không làm như vậy chứ?
"Tiểu sư muội, ngươi che chắn cái cửa chính làm gì vậy?" Trong lúc nàng đang suy nghĩ lung tung thì Nhạc Thiên Trì không trung giẫm lên phi kiếm cười trêu chọc: "Sao thế? Sợ chúng ta tháo cánh cửa phòng nhỏ của ngươi? Rồi xông vào chiếm tổ như tu hú?"
Đệ tử Kiếm Các xung quanh nghe vậy đều cười ha hả. Chỉ là trong tiếng cười kia lại không có một chút ác ý nào.
Tiểu tâm tư bị vạch trần, Lý Thanh Nhiên mặt đỏ bừng, ấp úng nửa ngày không nói ra lời.
"Lý Thanh Nhiên, căn phòng này và linh điền này là do sư tôn ngươi tự tay làm?"
Người vừa nói là các chủ Tô Kỳ Niên.
Lý Thanh Nhiên ngước mắt nhìn một cái rồi lại dời ánh mắt, ngập ngừng nói: "Vâng, là sư tôn giúp ta làm, sư tôn nói chỉ cho một mình ta ở, linh điền… linh điền cũng là một mình ta trồng…"
"À." Tô Kỳ Niên nhìn qua linh điền kia mà trong lòng thầm giật mình. Những linh điền này có độ màu mỡ đã đạt đến mức lương phẩm. Vườn thuốc của con hắn cũng chỉ ở mức này thôi, mà cũng không có lớn hơn Lý Thanh Nhiên bao nhiêu. Vậy mà linh điền như thế ngay trước mắt hắn lại được khai khẩn đến mười mảnh. Sư tôn của Lý Thanh Nhiên rốt cuộc có lai lịch gì? Chẳng lẽ có thể tiềm nhập Kiếm Các mà bọn hắn không phát hiện được sao? Nhất định là đã dùng pháp bảo gì đó, mà chỉ riêng việc sử dụng pháp bảo như thế cũng xác thực là thủ đoạn thông thiên.
"Sư phụ, Thanh Nhiên sư muội sợ ngươi cướp linh điền của nàng đó ~" Tô Kỳ Niên dưới lời nhắc nhở của Nhạc Thiên Trì mới hoàn hồn, nhìn Lý Thanh Nhiên có dáng vẻ phòng bị không khỏi liếc mắt: "Linh điền của ngươi mà ngươi không tự mình trồng thì muốn bản tôn giúp ngươi trồng à? Ngươi cũng nghĩ hay đấy!"
Một đám đệ tử Kiếm Các lại cười ầm lên. Mặt Lý Thanh Nhiên càng đỏ hơn, ấp úng nói: "Đệ…đệ tử, không phải ý đó..."
Tô Kỳ Niên: "Ngươi chính là có ý đó."
"Đệ tử không phải..."
"Vậy ngươi có ý gì?"
Lý Thanh Nhiên không lên tiếng nói. Không dám mở miệng nói. Một tông chủ cứ thế đuổi theo đệ tử mà hỏi thì nàng cũng ít khi thấy.
Tô Kỳ Niên nhìn Lý Thanh Nhiên á khẩu không trả lời được, thích ý nhéo nhéo chòm râu, cười nói: "Đỉnh núi này là do ngươi chọn động phủ, muốn khai khẩn như thế nào là việc của ngươi, có đẹp đến mấy cũng là của ngươi, Kiếm Các ta tuy nghèo, nhưng còn chưa nghèo đến mức đi cướp đoạt đồ của đồng môn đệ tử."
"Đúng đó sư muội, chúng ta cũng là hiếu kỳ đến xem thôi, dù sao linh điền lớn như vậy mà lại là của một mình người." Nhạc Thiên Trì trong mắt tràn đầy hâm mộ, nàng mà có linh điền lớn như vậy thì đại khái cũng không cần dùng tiền mua linh thảo nữa, tự cung tự cấp mà còn có thể bán kiếm thêm thu nhập nữa.
"Sư tỷ, ngươi cũng có thể mang linh thảo đến chỗ ta trồng..." Lý Thanh Nhiên nghĩ đến sư tỷ đối tốt với nàng, giúp sư tỷ trồng một ít linh thảo cũng không sao cả.
"Sư muội có lòng, bất quá linh điền của ngươi vẫn nên tự mình dùng đi." Nhạc Thiên Trì khẽ hừ một tiếng, ngạo kiều nói: "Không phải ngươi muốn trở thành đan tu hay y tu sao? Linh điền đối với ngươi rất quan trọng, cố gắng lên nhé!"
"Đúng rồi, cái này cho ngươi." Nàng lấy một cái túi vải nhỏ từ trong túi trữ vật đưa đến tay Lý Thanh Nhiên: "Trong này là một ít hạt giống linh thảo cơ bản, lần trước mua nhiều quá, ngươi cứ cầm lấy dùng là được."
"Sư tỷ…" Lý Thanh Nhiên há hốc mồm, định từ chối nhưng một giây sau đã bị Nhạc Thiên Trì đánh gãy một cách vô lại: "Nếu ngươi từ chối, ta liền sẽ trồng đầy cỏ đuôi chó trên linh điền của ngươi!"
Lý Thanh Nhiên: "…"
"Tiểu sư muội, sáng sớm đã lấy hai bình linh tửu cho ngươi rồi, nhớ mang về phòng nha." Bên cạnh Nhạc Thiên Trì trên phi kiếm, Từ Ngạn, đại đệ tử thân truyền của Lăng Vân Phong cười phất phất tay với Lý Thanh Nhiên.
"Ngươi là sư muội mới đến sao? Tại hạ là Công Tôn Thắng, nhị đệ tử của Lăng Vân Phong." Một kiếm tu từ trong ngực lấy ra một món đồ rồi đưa cho Lý Thanh Nhiên: "Đây là đồ vật nhỏ tại hạ bình thường hay làm, chỉ cần dùng linh khí kích hoạt sẽ bắn ra mười vạn tám nghìn cây linh khí cương châm, vào thời khắc mấu chốt có thể cứu mạng."
"Tiểu sư muội, ta là Chân Hạc, đại đệ tử thân truyền của Tàng Kiếm Phong." Lại một người ôm kiếm, cưỡi hạc tiên kiếm tu đưa cho Lý Thanh Nhiên một cái túi nhỏ: "Đây là ba cái giấu kiếm hoàn, trong đó có kiếm khí tại hạ ngưng luyện, Trúc Cơ phía dưới chắc chắn giết, Kim Đan phía dưới cũng có thể trọng thương, cầm lấy phòng thân."
"Tiểu sư muội, đây là tiên hạc ta nuôi, tặng ngươi một con."
"Tiểu sư muội, ta cái gì cũng không có, cho ngươi mấy viên đan dược nhé, hắc hắc!"
"Tiểu sư muội, cái trâm này sư tỷ tặng cho ngươi, rất hợp với ngươi đó ~"
Đủ loại lễ vật được đưa đến trước mặt Lý Thanh Nhiên, trong ngực của nàng không chứa nổi liền chồng chất ở một bên.
"Này, cái này cho ngươi." Một giọng nói đạm mạc vang lên.
Lý Thanh Nhiên từ phía sau chồng chất lễ vật miễn cưỡng ló nửa đầu ra, mờ mịt nhìn về phía trước, là sư huynh mà sáng sớm nàng nhìn thấy đang ngủ trên lưng con rùa, tu vô tình đạo. Đúng là vô tình đạo, có cảm giác như đối phương nói chuyện cũng như ngậm dao trong miệng, cạo người đến xót.
"Tại hạ Đoạn Phong, thân truyền Vô Tình Nhai" Đoạn Phong hai tay kéo một cái hộp kiếm màu đen đến, thản nhiên nói: "Vào Kiếm Các tức là kiếm tu, kiếm không còn là vũ khí nữa mà chính là đồng bạn của chúng ta, người thân, cho dù là một thanh kiếm gỗ cũng phải theo mãi cho đến khi nó không còn cách nào sử dụng được nữa. Tất cả tài nguyên của chúng ta gần như đều dồn hết vào việc dưỡng kiếm và tu luyện, cái hộp dưỡng kiếm này có thể ôn dưỡng lưỡi kiếm, ở một mức độ nhất định chữa trị được kiếm thương, cũng có thể khiến kiếm trở nên sắc bén hơn, tặng ngươi."
"Cái này… cái này ta không thể nhận… vật, vật quý giá quá..." Lý Thanh Nhiên đã bị một đám sư huynh sư tỷ tặng quà làm cho đầu óc choáng váng, nói chuyện cũng cà lăm.
"Không sao, chỉ là vật ngoài thân, với lại ta có thứ tốt hơn." Đoạn Phong đặt hộp dưỡng kiếm lên trên đỉnh của đống lễ vật, tìm một điểm thăng bằng siêu tuyệt, xoay người rời đi. Kiếm của hắn vẫn luôn treo ở bên hông, chuôi kiếm Tất Thủy sáng bóng, thân kiếm quấn quanh một tầng thanh quang nhàn nhạt. Cũng là người duy nhất không có cưỡi kiếm bay lượn ở đó.
Đợi mọi người đưa hết lễ vật xong. Lý Thanh Nhiên đã bị lễ vật chất đống bao vây hết cả, Triệu Nhạc sư tỷ tặng tiên hạc còn giúp nàng đặt một bộ phận.
Sự tình phát triển vượt quá sự dự đoán của nàng, nàng vốn tưởng rằng các sư huynh sư tỷ này muốn nàng làm cái gì, thế nhưng là bọn hắn đưa quà xong liền ai về nhà nấy, không có ý định muốn ở lại.
Nhạc Thiên Trì giúp Lý Thanh Nhiên chuyển toàn bộ lễ vật vào phòng. Hai người một người ôm một vò linh tửu của Từ Ngạn ngồi tại vách đá Lạc Hà Phong trong ánh trăng.
"Đây là truyền thống của Kiếm Các chúng ta, quen rồi sẽ thấy tốt thôi." Nhạc Thiên Trì sờ đầu Lý Thanh Nhiên, khóe miệng vẽ lên độ cong dịu dàng.
"Tại sao mọi người lại tặng ta nhiều đồ như vậy…" Lý Thanh Nhiên vẫn rất hoang mang. Kiếm Các chẳng phải rất nghèo sao? Có sư huynh thậm chí còn đưa cho nàng đan dược bảo mệnh, chính hắn lại chỉ giữ lại một viên.
Nhạc Thiên Trì nhìn ánh trăng, trong mắt thoáng hiện lên nét buồn, trầm mặc một hồi mới chậm rãi nói: "Sư muội, Kiếm Các đã rất lâu rồi không có sư đệ sư muội mới gia nhập. Con đường của kiếm tu rất khó đi, khó hơn nhiều so với các môn phái khác, không chỉ cần ý chí cá nhân mà còn cần một lượng lớn tài nguyên, chúng ta không hy vọng bất kỳ một đệ tử Kiếm Các nào phải chết yểu lần nữa."
Kiếm Các trước kia thật ra cũng không nghèo đến thế. Chỉ là mỗi một cái chết của kiếm tu đối với Kiếm Các mà nói đều là một đả kích nặng nề. Ở đây, đệ tử đều được nhận linh thạch dựa trên cảnh giới tu luyện mà không dựa vào địa vị trong tông môn. Dù cho là đệ tử thân truyền của tông chủ, nàng cũng sẽ không nhận được tài nguyên dư thừa. Mà dù chỉ là một đệ tử bình thường, chỉ cần chứng minh được sự cần thiết cho tu luyện, sau khi qua trưởng lão Kiếm Các xét duyệt thì có thể nhận được đầy đủ tài nguyên, vô luận là bao nhiêu. Điều này đồng nghĩa với việc mỗi đệ tử Kiếm Các đều là Thôn Kim Thú. Một lượng lớn tài nguyên bồi dưỡng ra kiếm tu. Chết một người, chính là lãng phí tài nguyên lớn. Nhưng hôm nay thời thế này, ai có thể đảm bảo mình bất tử?
Lý Thanh Nhiên không hiểu rõ quá khứ của Kiếm Các, nhưng nàng có thể cảm nhận được sự đau thương trong mắt của Nhạc Thiên Trì. Nàng chủ động vươn tay ra, nắm ngược lại tay Nhạc Thiên Trì, năm ngón tay đan xen: "Sư tỷ, ta sẽ không chết, ta sẽ cố gắng sống sót. Ngươi cũng không được chết, ngươi là đại sư tỷ của Kiếm Các chúng ta mà!"
Nhạc Thiên Trì giật mình, cười, cười rất sảng khoái. "Nói cũng phải!" Nàng hơi ngửa đầu lên, ánh trăng liền chiếu vào trong bình rượu. "Có Nhạc Thiên Trì ta ở đây, ai, ai cũng đừng hòng làm tổn thương đến sư đệ sư muội Kiếm Các của ta!"
Dưới ánh trăng, đôi mắt người kia sáng ngời, khí phách trên người như muốn bảo hộ cả ngọn Lạc Hà Phong phía sau. Cho dù có bị thương đến mình đầy thương tích. Lý Thanh Nhiên vẫn cứ nguyện ý tin tưởng tấm lòng thật của Nhạc Thiên Trì.
Bởi vì… Nơi này là tông môn mà sư tôn đã từng ở lại mà…
Bạn cần đăng nhập để bình luận