Không Phải, Ta Điện Tử Bạn Gái Thế Nào Tu Thành Kiếm Tiên
Chương 116:: Khảo giáo khảo giáo
Chương 116: Kiểm tra một chút Căn phòng mờ tối, màn cửa lay động. Trên ghế sa lông là một con mèo đen thần bí. Trong chậu nước, ánh mắt Thanh Ngư quỷ dị. Cùng trong phòng, một người đàn ông cởi trần đẹp trai.
"Cái này, cũng là cảm giác khi khai mạch sao?"
Trần Hoài An siết chặt nắm đấm, hít sâu một hơi.
Gió, đang rung động bên tai. Cỏ trên bệ cửa sổ màu lục, chuối tiêu trên bàn mang vị chuối tiêu, còn phân trong chậu cát mèo thì rất thối.
Nói thì chậm, nhưng khi đó lại rất nhanh. Trần Hoài An đột nhiên mở mắt, tiến lên một bước, một cú đấm móc đánh vào bức tường phía trước mặt.
"Bành!"
"Ngao rống—!! ! !"
Tiếng kêu thảm thiết xuyên qua toàn bộ khu chung cư. Vô số người đều giật mình hoảng sợ, tưởng nhà nào đang mổ heo.
Bá Cơ im lặng một hồi, tiếp tục liếm móng vuốt.
Thanh Ngư nôn ra một bọt khí, vẫy đuôi một cái, rồi lại chìm vào trong nước...
...Sau mười phút, Trần Hoài An đã bôi một lớp cao trị thương cho chỗ sưng đỏ trên nắm tay. Lúc bôi thuốc, hắn đã suy nghĩ thông suốt.
Không phải khai mạch có vấn đề. Mà là do hắn không có tu luyện bất kỳ công pháp nội công nào.
Không có công pháp nội công thì đương nhiên là không có linh khí, mà hắn lại chưa từng luyện võ thuật, bình thường cũng không vận động, cường độ thân thể không đủ. Vừa rồi một quyền kia không có linh khí gia trì nên uy lực đáng lo cũng là chuyện đương nhiên.
Ngoài ra, còn một vấn đề nữa. Hắn phát hiện sau khi khai mạch, chiếc vòng tay linh thạch trên cổ tay liền hoàn toàn tối sầm lại. Không phải nói cơ thể sẽ tiêu hao linh khí trên vòng tay khi khai mạch. Mà là do Đại Viên Mãn Khai Mạch Châm cần linh khí để vận hành, nếu không thì giờ phút này hắn hẳn đã có linh khí rồi.
"Điều quan trọng nhất là vết thương trên nắm tay hiện tại cũng không có dấu hiệu lành lại gì cả a..."
Trần Hoài An nhìn bàn tay phải sưng lên như bánh bao, xem như đã hoàn toàn hiểu rõ. Trước kia vết thương lành nhanh hoàn toàn là công lao của vòng tay linh thạch, không liên quan gì tới tế bào ung thư.
Nhớ ngày đó, hắn còn tưởng tượng rằng có một ngày cánh tay của hắn sẽ biến thành cái 'đại trùng tử' tráng kiện như K9999 trong Quyền Vương, một quyền là có thể đánh bay yêu quái, lúc đó sẽ rất ngầu. Hiện tại xem ra chỉ có thể thành thật làm tu tiên giả thôi.
Hừ, đời người phiền toái chính là như vậy. Những lựa chọn ưu tú luôn quá nhiều, nên khó tránh khỏi sẽ cảm thấy tiếc nuối vì đã bỏ lỡ lựa chọn nào đó.
Trần Hoài An mở game lên, phát hiện Lý Thanh Nhiên và Nhạc Thiên Trì đang tu luyện trên phi thuyền. Hắn thu nhỏ khuôn mặt của Lý Thanh Nhiên, nghiêm túc thưởng thức, giống như đang nhìn một món đồ sứ tuyệt mỹ.
Nếu không cần phải dùng từ "ngưu bức" để hình dung. Thì Trần Hoài An không còn từ nào khác, chỉ có thể diễn tả bằng một cảm giác chung chung.
Giống như lúc còn học sinh ngây ngô, ở dưới gốc cây cổ thụ trong trường, từng lớp lá rụng tạo thành một vùng bóng râm. Có một cô gái ngồi đó lật từng trang sách chậm rãi. Một cơn gió thổi bay tóc mai của nàng, nàng đưa tay vén lại một bên tóc rối, khóe miệng mỉm một nụ cười nhàn nhạt.
Vốn không quen biết, nhưng lại có thể làm kinh diễm cả một mùa hè.
Mỗi người thời học sinh có lẽ đều từng gặp người như vậy. Và cảm giác Lý Thanh Nhiên mang đến cho hắn cũng giống như thế. Chỉ cần nhìn từ xa cũng đã khiến người ta vui vẻ. Hắn vô thức đưa tay chọc chọc lên gương mặt của Lý Thanh Nhiên. Làn da lún xuống theo ngón tay của hắn, giống như thật sự chạm vào một cách chân thật vậy.
"A di đà phật, sắc tức thị không, không tức thị sắc!" Trần Hoài An thu lại tâm tư, mở giao diện thiên phú, phát hiện Triều Sinh quyết trước kia xám xịt, nhắc nhở không thể tu luyện đã hoàn toàn sáng lên, cho thấy hắn đã đủ điều kiện tu luyện.
"Khặc khặc khặc! Ông đây muốn xem cái trời này rốt cuộc che nổi mắt ta hay không!" Trần Hoài An cầm điện thoại di động, ngửa đầu cười như điên, mở Triều Sinh quyết ra.
Với thiên tài khí vận chi tử như hắn, chắc chắn sẽ hiểu rõ cách tu luyện chỉ trong một ngày. Bởi vì có câu Luyện Khí một bước nhỏ, Tiên Tôn một bước dài!
Soạt — —!
Tiếng sóng biển ào ạt đột nhiên vang lên bên tai. Trong thoáng chốc, Trần Hoài An dường như nhìn thấy Bích Hải rộng lớn, sóng lớn vỗ bờ. Bên trong làn sóng đó, một bóng dáng tu sĩ ẩn hiện, quanh thân linh khí tuôn trào như suối. Lúc giơ tay nhấc chân, thủy triều lên xuống, nhật nguyệt luân chuyển.
Hình ảnh chỉ tồn tại trong nháy mắt rồi biến mất. Những bọt nước gợn sóng, cùng trang giấy đang mở ra đều xuất hiện trước mắt.
【 Triều Sinh quyết quyển thứ nhất – Quan Lan: Sơ tu bản pháp, cần khai thông tâm trí, dừng hết suy nghĩ, ngũ tâm hướng xuống, để đạt Thiên Nhân giao cảm. Tư thế này phù hợp âm dương, thông với Tam Tài, là nền tảng của nhập môn. Bản pháp cần dùng linh thức cảm ứng nhật nguyệt luân chuyển, âm dương giao thế, quan sát sóng triều linh khí bên trong, linh khí mờ mịt càn khôn, bản hồ một hơi, tụ tán vô thường, tuần hoàn không ngừng, theo đạo sinh nhất chi diệu...】
Mở ra trang đầu tiên, chữ lít nha lít nhít đầy trang. Trần Hoài An im lặng một lát, lấy ra Thiên Độ phiên dịch.
Muốn tu luyện thì được thôi, hắn cần phải phiên dịch những thứ này thành tiếng người rồi nói tiếp. Nếu không chỉ bằng kiến thức văn chương hạn hẹp của một sinh viên khoa học tự nhiên như hắn, thì căn bản không hiểu được những gì viết ở trên này.
..."Vừa rồi sư tôn hình như sờ mặt của ta?"
Lý Thanh Nhiên mở mắt, hàng mi dài khẽ động, cảm nhận được trên gương mặt nóng lên, không khỏi hai má ửng hồng, mang tai cũng nóng bừng. Nàng liếc mắt nhìn sư tỷ bên cạnh, xác định lại rằng người vừa chạm vào mặt nàng là sư tôn. Không nói tới việc sư tỷ đang nắm chặt thời gian trong Tụ Linh trận cao cấp tu luyện điên cuồng, chỉ riêng lực đạo cũng hoàn toàn không giống. Sư tôn dùng lực nhỏ hơn, cho nàng cảm giác che chở cẩn thận, không giống sư tỷ hay trêu đùa, có khi sẽ bóp mặt nàng thành các hình dạng kỳ quái rồi cười ha ha.
"Sư tôn khó có dịp đến thăm ta một lần, mà kết quả ta lại đang tu luyện..."
Bỏ lỡ cơ hội nói chuyện với sư tôn, Lý Thanh Nhiên bĩu môi, cau mày.
"Không đúng, cũng không thể nói như vậy, sư tôn chắc chắn là càng mong muốn ta tu luyện thật tốt. Nếu lúc sư tôn tới, mà ta đang nghiêm túc tu luyện, ngược lại sẽ làm cho sư tôn vui hơn chăng?"
"Nhưng như vậy thì sẽ không được nói chuyện với sư tôn..."
Nàng phiền não thở dài, ngón tay cứ nghịch ở trước ngực. Mải mê tu luyện thì làm sao mà biết được sư tôn đến lúc nào, lại bỏ lỡ cơ hội thân cận với sư tôn mất rồi. Mà không tu luyện, lại bị sư tôn giáo huấn...
Ai, thật là xoắn xuýt!
【 Thanh Nhiên. 】
Một giọng nói vang lên bên tai. Hai mắt Lý Thanh Nhiên sáng ngời, mày cong thành hình hai vầng trăng khuyết, ngước nhìn khoảng không phía trên: "Sư tôn, người đến rồi!"
Cảm nhận được ánh mắt đang quét tới, nàng vội giải thích: "Đồ nhi vừa rồi cũng tu luyện rất chăm chỉ mà, cũng tại tu luyện lâu quá nên muốn nghỉ ngơi một lát thôi ạ..."
【 Ừm. 】
"Sư tôn, có chuyện gì sao ạ?" Lý Thanh Nhiên căng thẳng trong lòng. Nàng nhạy cảm cảm thấy cảm xúc của sư tôn có vẻ hơi sa sút, ngữ khí có chút mệt mỏi.
Trần Hoài An hiện tại thực sự rất mệt. Hắn nghiên cứu Triều Sinh quyết nửa tiếng đồng hồ mà vẫn không hiểu nổi bước đầu tiên phải làm như thế nào. Rõ ràng bước đầu tiên đã viết ra bày trước mắt, vậy mà hắn có cảm giác giống như "lão hổ ăn trời" - không tài nào cắn nổi. Lúc trước luyện Thanh Liên kiếm điển còn không phiền toái như vậy. Cái kia có đồ họa, rõ ràng, lại có sự hỗ trợ từ mũ trò chơi. Còn Triều Sinh quyết thì cái gì cũng không có, toàn một đống chữ Hán ghép lại với nhau làm đầu óc hắn muốn nổ tung. Mà Thiên Độ dịch ra thì lại "râu ông nọ cắm cằm bà kia", giống như thiếu quá nhiều thông tin mấu chốt.
Hắn coi như đã hiểu vì sao Trảm Yêu ti lại phải bỏ ra trọn vẹn 10 năm để giải mã thổ nạp pháp. Triều Sinh quyết là hợp chất diễn sinh do bạn sinh linh vật cung cấp, chữ ở trên cũng là chữ Hán, dịch cũng đã rõ nghĩa, nhưng hắn vẫn không hiểu gì cả.
Công pháp để ở đó mà không luyện thì cũng đâu có được? Sau đó trong lòng hắn nảy ra một kế, đúng lúc thấy Lý Thanh Nhiên đang không tu luyện, tiện thể nói luôn: "Thanh Nhiên à, Triều Sinh quyết của con tu luyện đến đâu rồi? Nói cho vi sư cặn kẽ về những chi tiết bên trong, để vi sư xem gần đây con tu luyện có vấn đề gì không."
Lý Thanh Nhiên mong chờ nhìn lên khoảng không, giọng nam uy nghiêm vang lên: 【 Thanh Nhiên, con tu luyện cũng được một thời gian rồi. Triều Sinh quyết thì huyền diệu khó hiểu, hôm nay vi sư sẽ kiểm tra con một chút! 】 ...
"Cái này, cũng là cảm giác khi khai mạch sao?"
Trần Hoài An siết chặt nắm đấm, hít sâu một hơi.
Gió, đang rung động bên tai. Cỏ trên bệ cửa sổ màu lục, chuối tiêu trên bàn mang vị chuối tiêu, còn phân trong chậu cát mèo thì rất thối.
Nói thì chậm, nhưng khi đó lại rất nhanh. Trần Hoài An đột nhiên mở mắt, tiến lên một bước, một cú đấm móc đánh vào bức tường phía trước mặt.
"Bành!"
"Ngao rống—!! ! !"
Tiếng kêu thảm thiết xuyên qua toàn bộ khu chung cư. Vô số người đều giật mình hoảng sợ, tưởng nhà nào đang mổ heo.
Bá Cơ im lặng một hồi, tiếp tục liếm móng vuốt.
Thanh Ngư nôn ra một bọt khí, vẫy đuôi một cái, rồi lại chìm vào trong nước...
...Sau mười phút, Trần Hoài An đã bôi một lớp cao trị thương cho chỗ sưng đỏ trên nắm tay. Lúc bôi thuốc, hắn đã suy nghĩ thông suốt.
Không phải khai mạch có vấn đề. Mà là do hắn không có tu luyện bất kỳ công pháp nội công nào.
Không có công pháp nội công thì đương nhiên là không có linh khí, mà hắn lại chưa từng luyện võ thuật, bình thường cũng không vận động, cường độ thân thể không đủ. Vừa rồi một quyền kia không có linh khí gia trì nên uy lực đáng lo cũng là chuyện đương nhiên.
Ngoài ra, còn một vấn đề nữa. Hắn phát hiện sau khi khai mạch, chiếc vòng tay linh thạch trên cổ tay liền hoàn toàn tối sầm lại. Không phải nói cơ thể sẽ tiêu hao linh khí trên vòng tay khi khai mạch. Mà là do Đại Viên Mãn Khai Mạch Châm cần linh khí để vận hành, nếu không thì giờ phút này hắn hẳn đã có linh khí rồi.
"Điều quan trọng nhất là vết thương trên nắm tay hiện tại cũng không có dấu hiệu lành lại gì cả a..."
Trần Hoài An nhìn bàn tay phải sưng lên như bánh bao, xem như đã hoàn toàn hiểu rõ. Trước kia vết thương lành nhanh hoàn toàn là công lao của vòng tay linh thạch, không liên quan gì tới tế bào ung thư.
Nhớ ngày đó, hắn còn tưởng tượng rằng có một ngày cánh tay của hắn sẽ biến thành cái 'đại trùng tử' tráng kiện như K9999 trong Quyền Vương, một quyền là có thể đánh bay yêu quái, lúc đó sẽ rất ngầu. Hiện tại xem ra chỉ có thể thành thật làm tu tiên giả thôi.
Hừ, đời người phiền toái chính là như vậy. Những lựa chọn ưu tú luôn quá nhiều, nên khó tránh khỏi sẽ cảm thấy tiếc nuối vì đã bỏ lỡ lựa chọn nào đó.
Trần Hoài An mở game lên, phát hiện Lý Thanh Nhiên và Nhạc Thiên Trì đang tu luyện trên phi thuyền. Hắn thu nhỏ khuôn mặt của Lý Thanh Nhiên, nghiêm túc thưởng thức, giống như đang nhìn một món đồ sứ tuyệt mỹ.
Nếu không cần phải dùng từ "ngưu bức" để hình dung. Thì Trần Hoài An không còn từ nào khác, chỉ có thể diễn tả bằng một cảm giác chung chung.
Giống như lúc còn học sinh ngây ngô, ở dưới gốc cây cổ thụ trong trường, từng lớp lá rụng tạo thành một vùng bóng râm. Có một cô gái ngồi đó lật từng trang sách chậm rãi. Một cơn gió thổi bay tóc mai của nàng, nàng đưa tay vén lại một bên tóc rối, khóe miệng mỉm một nụ cười nhàn nhạt.
Vốn không quen biết, nhưng lại có thể làm kinh diễm cả một mùa hè.
Mỗi người thời học sinh có lẽ đều từng gặp người như vậy. Và cảm giác Lý Thanh Nhiên mang đến cho hắn cũng giống như thế. Chỉ cần nhìn từ xa cũng đã khiến người ta vui vẻ. Hắn vô thức đưa tay chọc chọc lên gương mặt của Lý Thanh Nhiên. Làn da lún xuống theo ngón tay của hắn, giống như thật sự chạm vào một cách chân thật vậy.
"A di đà phật, sắc tức thị không, không tức thị sắc!" Trần Hoài An thu lại tâm tư, mở giao diện thiên phú, phát hiện Triều Sinh quyết trước kia xám xịt, nhắc nhở không thể tu luyện đã hoàn toàn sáng lên, cho thấy hắn đã đủ điều kiện tu luyện.
"Khặc khặc khặc! Ông đây muốn xem cái trời này rốt cuộc che nổi mắt ta hay không!" Trần Hoài An cầm điện thoại di động, ngửa đầu cười như điên, mở Triều Sinh quyết ra.
Với thiên tài khí vận chi tử như hắn, chắc chắn sẽ hiểu rõ cách tu luyện chỉ trong một ngày. Bởi vì có câu Luyện Khí một bước nhỏ, Tiên Tôn một bước dài!
Soạt — —!
Tiếng sóng biển ào ạt đột nhiên vang lên bên tai. Trong thoáng chốc, Trần Hoài An dường như nhìn thấy Bích Hải rộng lớn, sóng lớn vỗ bờ. Bên trong làn sóng đó, một bóng dáng tu sĩ ẩn hiện, quanh thân linh khí tuôn trào như suối. Lúc giơ tay nhấc chân, thủy triều lên xuống, nhật nguyệt luân chuyển.
Hình ảnh chỉ tồn tại trong nháy mắt rồi biến mất. Những bọt nước gợn sóng, cùng trang giấy đang mở ra đều xuất hiện trước mắt.
【 Triều Sinh quyết quyển thứ nhất – Quan Lan: Sơ tu bản pháp, cần khai thông tâm trí, dừng hết suy nghĩ, ngũ tâm hướng xuống, để đạt Thiên Nhân giao cảm. Tư thế này phù hợp âm dương, thông với Tam Tài, là nền tảng của nhập môn. Bản pháp cần dùng linh thức cảm ứng nhật nguyệt luân chuyển, âm dương giao thế, quan sát sóng triều linh khí bên trong, linh khí mờ mịt càn khôn, bản hồ một hơi, tụ tán vô thường, tuần hoàn không ngừng, theo đạo sinh nhất chi diệu...】
Mở ra trang đầu tiên, chữ lít nha lít nhít đầy trang. Trần Hoài An im lặng một lát, lấy ra Thiên Độ phiên dịch.
Muốn tu luyện thì được thôi, hắn cần phải phiên dịch những thứ này thành tiếng người rồi nói tiếp. Nếu không chỉ bằng kiến thức văn chương hạn hẹp của một sinh viên khoa học tự nhiên như hắn, thì căn bản không hiểu được những gì viết ở trên này.
..."Vừa rồi sư tôn hình như sờ mặt của ta?"
Lý Thanh Nhiên mở mắt, hàng mi dài khẽ động, cảm nhận được trên gương mặt nóng lên, không khỏi hai má ửng hồng, mang tai cũng nóng bừng. Nàng liếc mắt nhìn sư tỷ bên cạnh, xác định lại rằng người vừa chạm vào mặt nàng là sư tôn. Không nói tới việc sư tỷ đang nắm chặt thời gian trong Tụ Linh trận cao cấp tu luyện điên cuồng, chỉ riêng lực đạo cũng hoàn toàn không giống. Sư tôn dùng lực nhỏ hơn, cho nàng cảm giác che chở cẩn thận, không giống sư tỷ hay trêu đùa, có khi sẽ bóp mặt nàng thành các hình dạng kỳ quái rồi cười ha ha.
"Sư tôn khó có dịp đến thăm ta một lần, mà kết quả ta lại đang tu luyện..."
Bỏ lỡ cơ hội nói chuyện với sư tôn, Lý Thanh Nhiên bĩu môi, cau mày.
"Không đúng, cũng không thể nói như vậy, sư tôn chắc chắn là càng mong muốn ta tu luyện thật tốt. Nếu lúc sư tôn tới, mà ta đang nghiêm túc tu luyện, ngược lại sẽ làm cho sư tôn vui hơn chăng?"
"Nhưng như vậy thì sẽ không được nói chuyện với sư tôn..."
Nàng phiền não thở dài, ngón tay cứ nghịch ở trước ngực. Mải mê tu luyện thì làm sao mà biết được sư tôn đến lúc nào, lại bỏ lỡ cơ hội thân cận với sư tôn mất rồi. Mà không tu luyện, lại bị sư tôn giáo huấn...
Ai, thật là xoắn xuýt!
【 Thanh Nhiên. 】
Một giọng nói vang lên bên tai. Hai mắt Lý Thanh Nhiên sáng ngời, mày cong thành hình hai vầng trăng khuyết, ngước nhìn khoảng không phía trên: "Sư tôn, người đến rồi!"
Cảm nhận được ánh mắt đang quét tới, nàng vội giải thích: "Đồ nhi vừa rồi cũng tu luyện rất chăm chỉ mà, cũng tại tu luyện lâu quá nên muốn nghỉ ngơi một lát thôi ạ..."
【 Ừm. 】
"Sư tôn, có chuyện gì sao ạ?" Lý Thanh Nhiên căng thẳng trong lòng. Nàng nhạy cảm cảm thấy cảm xúc của sư tôn có vẻ hơi sa sút, ngữ khí có chút mệt mỏi.
Trần Hoài An hiện tại thực sự rất mệt. Hắn nghiên cứu Triều Sinh quyết nửa tiếng đồng hồ mà vẫn không hiểu nổi bước đầu tiên phải làm như thế nào. Rõ ràng bước đầu tiên đã viết ra bày trước mắt, vậy mà hắn có cảm giác giống như "lão hổ ăn trời" - không tài nào cắn nổi. Lúc trước luyện Thanh Liên kiếm điển còn không phiền toái như vậy. Cái kia có đồ họa, rõ ràng, lại có sự hỗ trợ từ mũ trò chơi. Còn Triều Sinh quyết thì cái gì cũng không có, toàn một đống chữ Hán ghép lại với nhau làm đầu óc hắn muốn nổ tung. Mà Thiên Độ dịch ra thì lại "râu ông nọ cắm cằm bà kia", giống như thiếu quá nhiều thông tin mấu chốt.
Hắn coi như đã hiểu vì sao Trảm Yêu ti lại phải bỏ ra trọn vẹn 10 năm để giải mã thổ nạp pháp. Triều Sinh quyết là hợp chất diễn sinh do bạn sinh linh vật cung cấp, chữ ở trên cũng là chữ Hán, dịch cũng đã rõ nghĩa, nhưng hắn vẫn không hiểu gì cả.
Công pháp để ở đó mà không luyện thì cũng đâu có được? Sau đó trong lòng hắn nảy ra một kế, đúng lúc thấy Lý Thanh Nhiên đang không tu luyện, tiện thể nói luôn: "Thanh Nhiên à, Triều Sinh quyết của con tu luyện đến đâu rồi? Nói cho vi sư cặn kẽ về những chi tiết bên trong, để vi sư xem gần đây con tu luyện có vấn đề gì không."
Lý Thanh Nhiên mong chờ nhìn lên khoảng không, giọng nam uy nghiêm vang lên: 【 Thanh Nhiên, con tu luyện cũng được một thời gian rồi. Triều Sinh quyết thì huyền diệu khó hiểu, hôm nay vi sư sẽ kiểm tra con một chút! 】 ...
Bạn cần đăng nhập để bình luận