Không Phải, Ta Điện Tử Bạn Gái Thế Nào Tu Thành Kiếm Tiên

Chương 51: Đây cũng là cái ẩn tàng lão yêu quái (thích ăn tê cay trứng muối Mộ Phong + 1)

Chương 51: Đây cũng là một lão yêu quái ẩn mình (thích ăn trứng muối tê cay Mộ Phong + 1), công tử vô song, kiếm ý như cầu vồng. Tất cả mọi người đều kinh hãi trước vầng trăng tròn kia, không ai thốt nên lời. Ngô Đoạn Thiên lảo đảo đứng dậy, khó giấu vẻ thất thố. Thanh Huyền đạo nhân cầm trong tay Thanh Huyền kiếm run nhè nhẹ. Trong sâu thẳm Thanh Vân tông, ở một động thiên phúc địa ẩn giấu, một lão ẩu tóc trắng xóa nhắm mắt tĩnh tọa bỗng cau mày. Lý Thanh Nhiên ngơ ngác nhìn ánh trăng. Trong vầng trăng tròn, có người múa kiếm, tùy ý điên cuồng. “Minh nguyệt xuất Thiên Sơn, mênh mang giữa biển mây!” Một giọng nói phiêu diêu truyền đến dưới ánh trăng, dư âm bên tai, lại không lộ vẻ ồn ào, mà khiến người hoa mắt thần mê, dần dần chìm đắm vào đó. Múa kiếm giữa ánh trăng như ảo mộng, hàn quang sắc bén bay vút, đâm rách biển mây. Đột nhiên, thế kiếm biến đổi, nhanh như bôn lôi! Lại nghe tiếng cười lớn phiêu diêu kia: “Trường Phong mấy vạn dặm, thổi độ Ngọc Môn quan!” “Ngưng!” Trên bầu trời, kiếm ý cao ngất. Bóng người múa kiếm dừng lại, phi kiếm trong tay nhẹ nhàng chém xuống một đường. Vút! Biển mây tách ra hai bên, trời đất quang đãng, ánh trăng càng đậm. Sát cơ vô biên cũng bao phủ xuống. Ngô Đoạn Thiên kinh hồn bạt vía, sắc mặt trắng bệch, vội vàng quát tả hữu: "Không tốt, nhanh đi ổn định hộ tông đại trận, bảo đệ tử lập tức theo quảng trường rút lui!" Vừa rồi khi tu sĩ thần bí kia xuất hiện, nhìn khí tức chỉ là Hóa Thần đại viên mãn, cho nên hắn căn bản không mấy để ý. Vốn tưởng rằng Thanh Huyền đạo nhân dù không địch lại cũng có thể cầm cự một chút, cùng lắm thì hắn sẽ bảo các trưởng lão giúp sức. Ai ngờ kiếm chiêu của đối phương vừa ra, chỉ riêng kiếm ý đã khiến hắn lạnh từ đầu đến chân. Người này chẳng lẽ là lão quái vật ẩn thế của Kiếm Các sao? Sao lại có thể sử dụng kiếm pháp kinh khủng như vậy? Mọi người đều biết, tu sĩ dùng nhiều kiếm, nhưng thuần túy kiếm tu rất khó có thành tựu. Chỉ khi nào kiếm tu có thành tựu, thì chiêu thức đó sức phá hoại ở Thương Vân giới, không ai dám nhận thứ hai. Chẳng kịp nghĩ nhiều, kiếm kia đã rơi xuống, nhắm thẳng Thanh Huyền đạo nhân. Ánh trăng thanh lãnh cùng kiếm ý sắc bén hòa làm một thể. Nhìn từ xa còn thấy hình thể, đến gần rồi, trong tầm mắt chỉ còn một mảnh trắng bạc. Thanh Huyền đạo nhân nắm kiếm, không phân biệt được trong mắt là ánh trăng hay kiếm quang, trước sau trái phải đều bị bao phủ, trốn cũng không thể, chỉ có thể cắn răng thi triển kiếm mạnh nhất của Đại Vô Tướng kiếm – Lãm Tinh Hà. Thanh Huyền kiếm mang theo một vệt tinh quang, chói mắt người nhìn. Vốn là một kiếm thanh thế lớn lao, trong ánh trăng lại có vẻ non nớt buồn cười. Chỉ một đốm lửa cũng có thể thành đám cháy. Nhưng tinh quang trước mặt trăng sáng, chỉ có thể bị thôn phệ tan rã… Trăng tròn biến mất. Trên quảng trường Thanh Vân tông la liệt những lỗ kiếm nhỏ li ti, càng vào trung tâm, lại càng dày đặc. Thanh Huyền đạo nhân toàn thân là máu, dùng kiếm chống đỡ thân thể lung lay sắp đổ, Thanh Huyền kiếm bầu bạn cùng hắn hơn trăm năm đã thủng trăm ngàn lỗ, cả thân thể phủ đầy kiếm ngân cũng tương tự, dường như chỉ cần động đậy là sẽ vỡ vụn. Một đạo ánh trăng chiếu lên sau lưng Thanh Huyền đạo nhân. Trần Hoài An từ trong ánh trăng bước ra, nhìn cũng không nhìn huyết nhân đang quỳ gối trong sân rộng kia. Hắn chỉ chậm rãi đi đến trước mặt Lục Trường Thiên. “Chính ngươi làm hay là bản tôn giúp ngươi?” Lục Trường Thiên ngước nhìn Trần Hoài An, sắc mặt càng thêm trắng bệch, cổ họng hắn bỗng động đậy, không lưu loát nói: “Ta, ta tự làm…” Linh khí đi ngược xuống, theo một tiếng vang trầm, Lục Trường Thiên ôm đan điền lăn lộn trên đất vì đau đớn. Tiếng rên rỉ chói tai vang vọng trên quảng trường. Thân thể Thanh Huyền đạo nhân giật giật, muốn đứng dậy, vùng vẫy hai lần, nhưng vẫn quỳ trong vũng máu. “Oan có đầu, nợ có chủ.” Trần Hoài An đi đến trước mặt Mộc Bạch Sương, nhìn chăm chú vào thiếu nữ xinh đẹp này, đôi mắt dựng đứng màu vàng bên trong chỉ có vẻ lạnh nhạt. Giờ phút này, cô bé này như một chú nai con bị kinh hãi, vẻ mặt hoảng sợ nhìn hắn, môi và thân thể đều đang run rẩy. Vẻ đẹp yếu đuối đáng thương quả thật mê người, dường như chỉ cần động ngón tay là có thể xé nát. Nhưng thái dương Trần Hoài An lại rịn ra một giọt mồ hôi. 【 Mộc Bạch Sương – nữ – 347 tuổi – Hóa Thần trung kỳ (tự phong ấn bên trong) – trời sinh mị cốt 】 Hai tin xấu. Thứ nhất, đây là một lão quái vật ẩn mình cực phẩm. Thứ hai, vì thể hiện oai phong, mana của hắn đã cạn sạch. Hai người đối mặt một lúc, Trần Hoài An chậm rãi mở miệng: "Thủy linh căn của Lý Thanh Nhiên, giao ra." "Tiền bối, ta..." "Ngươi giao, hay là, không giao?" Nhìn vào đôi mắt dựng đứng màu vàng tràn ngập sát ý kia. Mộc Bạch Sương cắn răng, trong lòng nghiêm túc cân nhắc. Nếu như không giao, tất yếu phải giải trừ phong ấn tu vi, cùng tên kiếm tu quái vật này đánh một trận, không chỉ bại lộ thân phận mà còn lỡ như đối phương còn dư lực thì chẳng phải là toi công sao? Nàng nhất định phải sống sót, mới có thể giúp đỡ thiếu chủ. Nàng không thể bại lộ thân phận. Dù sao cũng chỉ là thủy linh căn, đối với thiếu chủ vô dụng, nàng cũng không cần dùng đến. “Ta cho.” Mộc Bạch Sương giả bộ vẻ uất ức, ưỡn ngực trước Trần Hoài An, quay đầu lộ ra chiếc cổ trắng ngần, vẻ mặt kiều diễm buồn bã, trong khi nói chuyện, mắt đã rưng rưng: “Tiền bối cứ tự lấy.” Đúng là trời sinh mị cốt. Trần Hoài An im lặng. 【 xin chọn linh căn muốn lấy ra 】 đơn thủy linh căn (từ Lý Thanh Nhiên) thổ mộc song linh căn (từ Dương Thiên). Quả là một chiêu hay! Trong lòng Trần Hoài An kêu lên. Tuy không biết yêu nữ này đã giấu tổ linh căn trước kia như thế nào mà không để Thanh Huyền đạo nhân phát hiện. Nhưng bây giờ thì sao, cơ hội mất đi là không thể lấy lại được. Lấy cả hai, ha ha ha! Nếu là một yêu nữ đang che giấu tung tích, nàng dám nói gì chứ? Dám lộ ra sao? Trần Hoài An chọn cả hai. Chỉ thấy bụng dưới của Mộc Bạch Sương sáng lên hai vầng hào quang, hắn trực tiếp đưa tay chộp tới, tay kia không chút trở ngại xuyên thấu mà vào, hai chùm sáng đều bị rút ra, rồi đưa vào ba lô cất giữ, đồng thời tặng cho Mộc Bạch Sương một ánh mắt đầy thâm ý. Mộc Bạch Sương đầu óc quay cuồng. Thống khổ vì mất đi linh căn chẳng đáng kể gì, sợ hãi cùng kinh ngạc càng khiến da đầu nàng tê rần. Nàng trời sinh mị cốt, vốn không có linh căn, sau tước đoạt linh căn của người khác sử dụng, lại tu một cuốn thiên Ma công có pháp môn ẩn chứa linh căn, theo lý thuyết đến Hợp Đạo cũng khó có thể nhìn ra lai lịch của nàng, người này làm sao có thể… Nàng nhấm nháp ánh mắt thâm ý kia, chỉ cảm thấy rùng mình. Tu sĩ này chẳng lẽ nhìn ra điều gì rồi sao? Nhưng nếu đã nhìn ra vì sao không vạch trần? Chẳng lẽ hắn cũng là ma tu? ! Mộc Bạch Sương tâm loạn như ma, ngước mắt định xác định lại ánh mắt của Trần Hoài An. Thì phát hiện Trần Hoài An sớm đã quay người, đi về phía Lý Thanh Nhiên. . . Người cũng đã đánh, thù cũng đã báo, cái cần lấy cũng đã lấy, người không có việc gì cũng đã đánh xong. Trần Hoài An chuẩn bị mang theo Lý Thanh Nhiên bỏ trốn. Lúc đi ngang qua bên cạnh Thanh Huyền đạo nhân, hắn định xem có nên bồi cho lão già nửa sống nửa chết này một đao không, liền cảm thấy xung quanh có mấy khí cơ Hóa Thần hậu kỳ khóa chặt lấy chỗ này. Ngô Đoạn Thiên không nói lời nào. Nhưng Trần Hoài An có thể đọc được một số tin tức từ sự im lặng này. Biết giữ chừng mực, nếu không sẽ chết không toàn thây. Thôi được, lão già Thanh Huyền đạo nhân này cũng không phải là kẻ đại gian đại ác gì, cùng lắm cũng chỉ là tính toán sai giáo đồ thôi. "Thanh Nhiên, chúng ta đi." "Đi?" Một giọng nói già nua vang lên phía sau. Không biết từ lúc nào, bên cạnh Thanh Huyền đạo nhân đã có một lão ẩu áo trắng. Bà chống gậy đầu rồng, đôi mắt đục ngầu nhìn chằm chằm Trần Hoài An, trên thân không hề có một chút dao động khí tức nào, cứ vậy vô thanh vô tức xuất hiện, vô thanh vô tức đứng đó, giống như hòa làm một thể với môi trường xung quanh. "Các hạ đến Thanh Vân tông ta đánh phá một phen, phủi mông một cái là muốn đi?" "Việc này e rằng, không có chuyện đơn giản vậy đâu." Lão ẩu dùng gậy đầu rồng đập mạnh xuống đất. Bịch! Gợn sóng xanh lam như gợn nước khuếch tán ra. Mấy trưởng lão Hóa Thần hậu kỳ của Thanh Vân tông, cả Ngô Đoạn Thiên đều quỳ hai đầu gối xuống đất, cúi người dập đầu. Trước đại điện tông môn, im lặng như tờ, hoàn toàn tĩnh mịch.
Bạn cần đăng nhập để bình luận