Không Phải, Ta Điện Tử Bạn Gái Thế Nào Tu Thành Kiếm Tiên

Chương 149:: Nó gật đầu!

Chương 149: Nó gật đầu! Trần Hoài An chưa từng căm hận ung thư như thế! Tên chó chết này không những muốn khống chế hoàn toàn thân thể hắn mà còn nuốt cả linh khí của hắn? Dược lực của Khí Toàn đan phần lớn bị tế bào ung thư yêu hóa thôn phệ. Đợt thao tác này của hắn không những không diệt trừ được tế bào ung thư mà còn cho chúng ăn một bữa no nê. "Thật sự cho rằng ông đây không có cách nào thu thập ngươi?" Trần Hoài An sầm mặt, trong mắt lóe lên một tia sát ý. Đúng 12 giờ đêm nay, hắn sẽ trực tiếp dùng thiên cơ thôi diễn, bốc thuốc đúng bệnh. Hắn muốn trời này không thể che nổi mắt hắn. Hắn muốn cái gốc này không thể chôn vùi hắn. Hắn muốn con ung thư này phải quỳ xuống gọi hắn là ba ba! Trần Hoài An bưng chén nước lên, điên cuồng rót vào bụng, nhưng nước vốn ngoan ngoãn chảy vào dạ dày hôm nay lại không nghe lời, chui thẳng vào đường hô hấp, làm hắn sặc gần chết. Nước trào ra theo đường nối trên sàn kim loại chảy dài, vừa hay chạm vào một chỗ dây điện bị biến chất. Dây điện 'Ba' một tiếng tóe lửa rồi chập mạch. Đầu tiên bị ảnh hưởng là phòng số 0 của Trần Hoài An, hệ thống điện hoàn toàn rối loạn, mà phòng số 1 và số 2 lại dùng chung mạch điện với phòng số 0, sự cố chập mạch như domino đổ bắt đầu liên hoàn phát sinh. Cuối cùng, mạch điện của cả ba phòng đều bị sập. Tất cả thiết bị thu nhận bắt đầu loạn xạ. Ba phòng thu nhận chìm trong bóng tối, đồng thời tường kim loại đặc cách ly phòng số 0, số 1 và số 2 đột nhiên mở ra. Tất cả chỉ xảy ra trong nháy mắt. Lúc Trần Hoài An hoàn hồn thì phòng hắn đã tối om, đưa tay không thấy năm ngón. "Ta hình như... có lẽ... vừa uống nước làm hệ thống điện chập mạch?" Trần Hoài An ngượng ngùng đặt cốc xuống, cảm nhận được sự mị lực của cái gọi là 'khí vận hao tổn'. Người xui xẻo uống nước cũng nghẹn là thật, mà uống có tí nước cũng gây ra cái họa lớn như vậy. "Trảm Yêu ti sẽ không bắt ta đền tiền chứ... Ta đã nợ 68 vạn rồi, đi đâu ra tiền lẻ mà bồi..." Nhìn xung quanh tối đen, lòng Trần Hoài An chua xót. Bỗng nhiên. Bùm —! Bùm —! Hai tiếng bước chân ầm ầm truyền đến, khiến cả mặt đất rung chuyển. Trần Hoài An quay đầu lại, chỉ thấy trong bóng tối ở phòng số 1 xuất hiện hai vệt sáng đỏ rực. Chúng nhìn về phía hắn, và tiếng bước chân nặng nề nhanh chóng đến gần. "Ta thật không thể tin được!" Trần Hoài An kinh ngạc: "Gấu bông hồi sinh rồi!" ... "Phòng thu nhận số 0 gặp chuyện!" Trong phòng quan sát, một đám trảm yêu sư và nghiên cứu viên thấy phòng số 0, 1, 2 tối om thì sắc mặt khó coi. "Có lẽ hệ thống điện gặp vấn đề." Hướng Tiểu Viên không thấy tình hình trong phòng, trong lòng cũng lo lắng, nhưng vẫn bình tĩnh nói: "Gọi thợ điện nhanh chóng kiểm tra sửa chữa mạch điện, chỉ cần tường cách ly ba phòng không mở ra thì không có gì nghiêm trọng." "Xong rồi!" Một nghiên cứu viên mồ hôi đầm đìa, run rẩy nói: "Tường cách ly số 1 và số 2 tự động mở rồi!" "Cái gì?" Sắc mặt Hướng Tiểu Viên đại biến, giậm chân nói: "Xong đời, lần này thì xong thật rồi!" "Đúng vậy Hướng đội trưởng, KSC-01 Gấu Đồ Chơi, bức tường sắt dày mấy mét nó cũng đấm thủng, nhanh sắp bằng Hulk rồi; KSC-02 cái Long Thư kia thì khỏi nói, Tướng cấp mà không cẩn thận ăn một phát cũng gãy tay gãy chân. Lần này xong thật rồi, hai con quái vật chập lại..." Các trảm yêu sư bên cạnh Hướng Tiểu Viên đều mặt mày thảm đạm. Sửa chữa mạch điện thì dễ, khó là lát nữa làm sao tách hai con gấu bông và Long Thư này ra. Nếu sơ sẩy thì có khi lại có người chết. "Các ngươi đi lấy KSC-67 ra." Hướng Tiểu Viên nói với một trảm yêu sư bên cạnh: "Nhớ đeo kính phòng hộ, rồi tìm một trảm yêu sư nhàn rỗi nào đó tới vận hành KSC-67." "Ờ, ngài định dùng KSC-67 để trấn tĩnh cả ba phòng số 0, số 1 và số 2?" "Không..." Hướng Tiểu Viên lắc đầu, cười khổ nói: "Ta sợ số 1 và số 2 bị số 0 đánh chết." ... KSC là viết tắt của chém giết, trấn áp, thu nhận. KSC-67 được gọi là Tĩnh Huy Sa Lậu, hình dáng bên ngoài là đồng hồ cát gỗ đen cổ kính, cấu tạo từ hai bầu thủy tinh và hạt cát lam nhạt tỏa sáng. Phàm sinh vật nào nhìn chăm chú vào đồng hồ cát sẽ dần bình tĩnh lại, có tác dụng với cả Tướng cấp và cấp dưới, nhưng người sử dụng phải là người hồi phục dị thường, đồng thời cả người sử dụng và người nhìn đều mất đi một đoạn ký ức ngắn hạn. Nếu một người dùng nhiều lần thì tác dụng phụ mất ký ức sẽ dần tăng lên, dùng 5 lần trở lên thì ký ức sẽ hỗn loạn, 10 lần trở lên có khi còn bị tâm thần phân liệt. Tĩnh Huy Sa Lậu là linh vật hạt nhân mà Trảm Yêu ti tỉnh C dùng để thu nhận, khôi phục dị thường. Thời kỳ đầu khu thu nhận chưa hoàn thiện, các vật thể thường chạy ra ngoài. Nếu không có Tĩnh Huy Sa Lậu giúp đỡ thì giờ khu thu nhận vẫn còn là một mớ hỗn độn. Trước kia người ta không nhận thức sâu sắc về tác dụng phụ của Tĩnh Huy Sa Lậu nên lạm dụng nó, đến khi một trảm yêu sư bị thiếu hụt tin tức nhiệm vụ quan trọng, một người khác quên luôn mình có dị năng gì thì Trảm Yêu ti mới bắt đầu coi trọng tác dụng phụ của Tĩnh Huy Sa Lậu. Bây giờ không cần thiết thì sẽ không dùng. Dù sao thì mất một đoạn ký ức cũng không là gì, nhưng mà quên luôn cả năng lực của mình thì tổn thất lớn quá. Năm phút sau, mọi người cầm Tĩnh Huy Sa Lậu đi đến cửa các phòng thu nhận số 0, 1 và 2. Bên trong các phòng thu nhận tối đen như mực. Tiếng đánh nhau kịch liệt truyền ra, rung chuyển cả mặt đất. Thỉnh thoảng lại có cả tiếng Long Thư sắc nhọn. "Đánh nhau rồi..." Hướng Tiểu Viên thở dài, vẫy tay với thợ điện bên cạnh: "Mở đèn lên trước đã!" Thợ điện đã lắp sẵn đường dây bên ngoài, nghe lệnh liền mở công tắc. Phòng thu nhận số 0, 1 và 2 lần lượt sáng đèn. Nhìn hình ảnh bên trong, mọi người đều trợn tròn mắt, hít sâu một hơi lạnh. Hướng Tiểu Viên đã sớm dự liệu được nhưng vẫn không khỏi giật giật khóe miệng. Bên trong phòng thu nhận số 0, tường vỡ nát, sàn nhà biến dạng, đồ đạc trong nhà bị xé nát tạo nên một phong cách Van Gogh. Một con Gấu Bông màu hồng khổng lồ nằm thở dốc trên mặt đất, thân mình đầy những vết rách, trên cổ thì cuốn cái Long Thư đã bị đánh thành nơ con bướm. Cảm nhận được ánh mắt của mọi người, Long Thư phát ra tiếng kêu rên yếu ớt, con mắt dựng đứng trên ống ngắm hiện rõ sự cầu khẩn và bất lực. Trần Hoài An thì đang khoanh chân ngồi trên bụng Gấu Bông, thân trên trần trụi cường tráng. Có thể lờ mờ thấy khí lưu nhàn nhạt đang xoay quanh người hắn. "Ơ!" Trần Hoài An vẫy tay với Hướng Tiểu Viên, trên mặt lộ ra nụ cười xấu hổ: "Mấy cái đồ đạc này, sàn nhà, cả mấy bức tường này đều là do hai cái này làm hỏng, không liên quan gì tới ta, nếu bắt bồi tiền thì cứ tìm chúng nó mà đòi." "Ta nói có đúng không? Gấu bông?" Gấu bông không thể trả lời câu hỏi của Trần Hoài An. Sau đó, Trần Hoài An kẹp cổ Gấu Bông lại, túm đầu nó đập mạnh xuống sàn kim loại hai phát. Bùm bùm. Đầu Gấu Bông bật ra lò xo, sàn kim loại cũng vỡ nát. Trần Hoài An ngẩng đầu, nhìn mọi người cười hiền hòa: "Mọi người xem, nó gật đầu rồi đây này."
Bạn cần đăng nhập để bình luận