Không Phải, Ta Điện Tử Bạn Gái Thế Nào Tu Thành Kiếm Tiên

Chương 75: Chẳng lẽ là tư thế không đúng?

Chương 75: Chẳng lẽ là tư thế không đúng?
"Nếu như ở trên quảng trường nổ một cái hố, ta phải đền bao nhiêu tiền?" Trần Hoài An nhìn đám cỏ trước mặt, lâm vào trầm tư. Tuy nói hắn hiện tại cũng coi như có tiền, nhưng chút tiền ấy chắc không đủ đền.
"Có cái gì đồ vật mà ta có nổ tan cũng không cần đền tiền không?" Trần Hoài An nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng đi đến một bãi rác gần đó. Lúc này, rác thải của người dân đã chất đầy bãi, xe chở rác còn chưa kịp đến thu dọn, nơi này toàn là rác. Như vậy, nổ một cái hố chắc cũng không sao.
"Vậy thì quyết định vậy!" Trần Hoài An hai mắt tập trung, hít sâu một hơi, tay phải thò vào túi, ngón trỏ và ngón áp út kẹp lấy một lá Lôi Hỏa phù, sau đó đột ngột rút ra.
Biu~
Lôi Hỏa phù bay ra nửa mét rồi cắm đầu xuống đất.
Trần Hoài An: "..."
Không đúng, phù lục phải phối hợp với khẩu quyết.
Hắn nhặt lá phù lên, trong miệng quát lạnh một tiếng: "Oa nha nha! Cấp cấp như luật lệnh!"
Biu~
Phù lục bay được nửa mét, ngã lộn nhào xuống.
Chẳng lẽ khẩu quyết không đúng? Trần Hoài An nhướng mày, lần nữa quát lên:
"Ngưng — —!"
"Đi!"
"Đi ngươi!"
"Tím sách ~"
"A nhiều gặm!"
"Gà tất ngươi!"
"Symbian — —! ! !"
Lôi Hỏa phù hết lần này đến lần khác đều rơi xuống đất.
Trần Hoài An lâm vào trầm tư. Không đúng, trong game hắn vốn không đọc bất cứ khẩu quyết nào, chắc không phải là vấn đề ở khẩu quyết, vậy thì là do tư thế không đúng!
Tư thế các tiên nhân ném phù lục là như thế nào? Trần Hoài An tại chỗ bày ra mấy kiểu, có kiểu xoay tròn ném tạ, kiểu chạy lấy đà ném thương, cả kiểu một tay che trán vung bài Poker, kiểu một tay xát muối... Mặc kệ hắn dùng động tác gì, đều không được.
"Haizz, quả nhiên ta vẫn quá ngây thơ..." Trần Hoài An ngẩng đầu nhìn trời, ánh mắt tạo thành góc 45 độ đầy ưu tư so với đường chân trời, tự giễu cười một tiếng: "Nào có cái gì phù lục, nào có cái gì giới tu tiên, bất quá chỉ là sự tưởng tượng nhàm chán của một người sắp c·hết vì b·ệ·nh u·ng t·hư mà thôi."
Một con ch·ó hoang đi ngang qua chân Trần Hoài An. Ch·ó t·a ngửi ngửi giày của Trần Hoài An, sắc mặt đột nhiên biến đổi, kêu ư ử chạy mất như gặp quỷ.
Trần Hoài An giật mình, trong đầu chợt lóe lên. Lúc trước lá bùa này là rơi trên người sinh vật sống mới phát động, nghĩa là ném trực tiếp thì không đúng, hắn còn thiếu một cái mục tiêu cụ thể!
Vậy thì tìm gì làm mục tiêu để thử xem sao?
Theo bản năng, trong đầu hắn hiện lên bóng hình Bá Cơ.
Trong phòng, Bá Cơ đang ngủ trên ghế sa lon bỗng dưng toàn thân run rẩy, chỉ cảm thấy một luồng khí lạnh từ đầu đến chân, nhưng nhìn bốn phía lại không thấy luồng s·át ý kia đến từ đâu.
"Không được, Bá Cơ đáng yêu như vậy, hơn nữa không thể ng·ượ·c đ·ãi động vật nhỏ." Trần Hoài An đang đứng bên bãi rác lắc đầu.
S·át ý đang vây quanh Bá Cơ cũng biến m·ất theo đó.
"Chốc nữa về chợ mua một con cá vậy." Đây là mục tiêu duy nhất mà Trần Hoài An thấy phù hợp.
Dù sao con cá này hắn vốn định ăn.
Mà lại, bình thường g·i·ế·t cá còn phải cạo vảy mổ bụng, nếu như phù lục có thể kích hoạt, vậy thì “ba” một tiếng rất nhanh, trong nháy mắt làm cá chín luôn, như vậy thì hắn, Trần mỗ người, cũng không xem là n·g·ượ·c s·inh vật.
Nghĩ thông suốt, Trần Hoài An vui vẻ chạy đến nơi lão gia tử luyện quyền. Quả nhiên thấy lão gia tử ở đó.
"Ồ, người trẻ tuổi, hôm qua sao không đến? Ta còn tưởng ngươi chỉ có ba phút nhiệt độ thôi chứ." Lý lão đầu nhìn thấy Trần Hoài An, đôi mắt già nua đục ngầu bỗng nhiên sáng lên. Hôm qua thấy Trần Hoài An không đến, ông còn cảm thấy lạ.
"Ha ha ha, làm sao có thể, Lý lão, hôm qua tôi có chút việc thôi." Trần Hoài An dùng gậy tự sướng gắn điện thoại lên.
Vừa mở game, suýt chút nữa máu mũi hắn phun ra ngoài.
Chỉ thấy Lý Thanh Nhiên đã thay bộ đồ ngủ mới mua, kích cỡ rất vừa. Nàng ngồi ở trên giường, mặt đỏ như thoa son, đến cả cổ cũng đỏ ửng, tóc mai lòa xòa rớt xuống, vành tai và nửa vành tai được giấu bên trong, tựa như Hồng Ngọc ẩn trong vớ lụa đen. Nàng phồng má thổi mái tóc, để lộ vầng trán mịn màng, chiếc cổ thon dài nâng khuôn mặt trái xoan. Một đôi mắt đẹp ngấn lệ, thỉnh thoảng lại ngước nhìn xà nhà như đang chờ đợi điều gì đó.
Khi nàng ngẩng đầu lên, xương quai xanh tinh xảo cũng lộ rõ. Chúng tựa đình đài lầu các trên núi cao, được dãy bạch ngọc đầy đặn chống đỡ. Khe núi kín đáo mà quyến rũ, ở chỗ ấy có một chim loan xanh biếc đang nằm ngang, dây đỏ uốn lượn, đóa hoa mai vàng như hợp thành chuỗi trên tuyết trắng.
Eo nàng nhỏ nhắn, không đầy một vòng tay. Khi ánh nến lung lay, mông nhỏ nhấp nhô, vòng eo cũng khẽ đong đưa theo từng chuyển động của đôi bàn chân nhỏ, như tiếng sấm giữa đêm khuya thanh vắng. Rồi đôi chân nhỏ bé kia nữa, ôi chao....
"Tiểu tử, ngươi đang nhìn cái gì đó? Đen thui cả rồi." Trần Hoài An giật mình, vô ý thức che màn hình lại, cười gượng nói: "Không, không có gì, đang xem tài liệu ôn tập, ha ha, ha ha ha..."
"Vẫn là ngươi hiểu chuyện, thằng cháu trai ta cũng tầm tuổi ngươi, suốt ngày nghĩ chuyện làm giàu, đã thua lỗ hai chục triệu rồi vẫn còn đòi làm ăn tiếp!" Nói đến chuyện này, Lý lão đầu liền đau đầu, không khỏi lắc đầu.
"Đợi chút? Lý lão, ông vừa nói gì?"
"Ta nói cháu trai ta làm giàu."
"Câu tiếp theo."
"Thua lỗ hai chục triệu?"
"Đúng, đúng, đúng!" Nụ cười trên mặt Trần Hoài An càng thêm nịnh nọt: "Lý lão, áp lực làm giàu quả thực quá lớn, tôi thấy một mình cháu trai của ông gánh vác thật quá t·àn nh·ẫ·n, chi bằng tính cho cả tôi gánh cùng?"
"Haiz, cũng không phải không được." Lý lão khoát tay: "Chủ yếu là cháu trai ta nó đều đi vay tiền."
Trần Hoài An: "Vậy thì chúng ta cứ luyện quyền thôi ạ."
Đề tài lại trở về với việc luyện quyền.
Trần Hoài An cố ép bản thân không nhìn đến Lý Thanh Nhiên, mà chuyển sang xem tiến độ Thanh Liên Kiếm Điển. Vừa nhìn, cả người hắn trực tiếp mắt chữ O mồm chữ A.
Chỉ thấy 12 chương đầu tiên của Thanh Liên Kiếm Điển đều đã đạt mức sơ khuy 99%, chỉ cần luyện thêm chút nữa là có thể bước vào tiểu thành. Đồng thời, thức thứ nhất 〈 Trường Phong Phá Lãng 〉 và thức thứ hai 〈 Kiếm Quang Xuất Hạp 〉 của Thanh Liên Kiếm Điển cũng đã được mở khóa, có thể tu luyện.
"Không phải chứ, rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra? !" Trần Hoài An ngơ ngác.
Hắn không nhớ là mình đã luyện qua những thứ này.
Sao từng thứ đều sắp đạt tiểu thành rồi?
Chẳng lẽ buổi tối khi ngủ, hắn vẫn đang luyện chúng à?
"Chàng trai, ta thấy ngươi có vẻ rất hứng thú với k·i·ế·m p·h·áp đấy."
Ngay lúc Trần Hoài An đang sờ mó tìm kiếm nguyên nhân thì bên cạnh vang lên giọng nói có chút đắc ý pha lẫn tự hào của Lý lão đầu:
"Lúc đó ta về xem xét một chút, chiêu khởi thế của ngươi là chiêu khởi thế của k·i·ế·m p·h·áp, cho nên ta liền ôn lại một chút Thái Cực k·i·ế·m mà mình đã học... Thế nào, có hứng thú học một chút với lão già này không?"
Trần Hoài An nheo mắt: "Ý ông là, k·i·ế·m p·h·áp của ông ngầu lắm á?"
"Khục ~" Lý lão nhướng cằm: "Cũng bình thường thôi, trong cái đám người ở đây thì chắc xếp thứ nhất."
"Ồ! Ngầu thế cơ à!"
Lý lão thấy sướng, vỗ vai Trần Hoài An nói: "Ta dám cam đoan, tiểu tử, chỉ cần xem ta múa k·i·ế·m p·h·áp một lần thôi, ngươi lập tức sẽ muốn kêu ta một tiếng sư phụ!"
... ...
Bạn cần đăng nhập để bình luận