Không Phải, Ta Điện Tử Bạn Gái Thế Nào Tu Thành Kiếm Tiên

Chương 156:: Bạo Quân ngươi tốt, Bạo Quân gặp lại

"Tiểu tử này, thật sự là uổng công đẹp trai như vậy." Lạc Tai Hồ nhìn Trần Hoài An trực tiếp phát lại không khỏi lộ ra nụ cười khổ. Nếu hắn có nhan sắc như Trần Hoài An, chắc chắn sẽ không làm một blog hài hước. Bị gấu dâu tây ôm ngã là cái thao tác gì? Còn có cái bia ngắm vĩnh viễn đỡ không nổi, đúng là hiệu ứng của chương trình mà? Nếu như hắn đẹp trai như Trần Hoài An, mấy phút liền có thể xuất đạo làm minh tinh, khẳng định có tiền đồ hơn là làm người dẫn chương trình hài hước. Chuông điện thoại di động vang lên, Lạc Tai Hồ cầm điện thoại nghe, bên trong truyền đến giọng lo lắng: "Lạc ti trưởng, xảy ra chuyện rồi, tổng đốc Lý Trường Bạch bị thương nặng, mới được khiêng từ chân núi Long Hổ về." "Cái gì?!" Sắc mặt Lạc Tai Hồ biến đổi, "Ta lập tức tới đó." Lý Trường Bạch là người duy nhất đạt cấp Tướng của trạm Yêu ti tỉnh C. Có thể khiến ông bị thương như vậy, nói rõ tà ma ẩn giấu bên trong núi Long Hổ có thực lực đạt đến cấp Tướng. Lúc Lạc Tai Hồ tới điểm chữa trị khẩn cấp gần núi Long Hổ đã muộn. Lạc Tai Hồ thấy Lý Trường Bạch, vị tướng cấp đã tỉnh, nhưng tình trạng không tốt. Mái tóc đen nhánh ban đầu đã bạc trắng một mảng, cơ bắp trên mặt chảy xệ, nhìn không giống người trung niên, hoàn toàn là một ông lão sáu bảy mươi tuổi, tuổi thọ của ông dường như trôi ngược mấy chục năm, đã già đến mức không ra hình dáng gì. "Lạc ti trưởng, nghe nói ngươi đã lên cấp Binh giáp đẳng rồi? Chúc mừng ngươi." Lý Trường Bạch nâng đôi mắt đục ngầu, mệt mỏi cười. "Hạị, đều là do may mắn cả." Lạc Tai Hồ khách sáo vài câu, rồi chuyển đề tài đến núi Long Hổ: "Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra trên núi Long Hổ vậy? Còn khống chế được không?" Lý Trường Bạch nhìn Lạc Tai Hồ, cười nhạt: "Không hổ là Lạc ti trưởng, một lòng chỉ có công việc... Ta gọi ngươi đến cũng vì muốn dặn dò vài chuyện. Hắc quan bên trong núi Long Hổ đã hoàn toàn xuất thế, thực lực của thứ trấn áp trong đó tuyệt đối vượt qua cấp Tướng, nhưng ta lần này không phải bị cái thứ trong hắc quan đó gây thương tích, mà là một người khác hoàn toàn." Lạc Tai Hồ ngồi xuống cạnh Lý Trường Bạch, vẻ mặt trở nên nghiêm túc. "Ta gọi bọn chúng là thủ quan nhân, bọn chúng tổng cộng bốn tên, đeo mặt nạ màu trắng, trên mặt nạ có viết chữ Si Mị Võng Lượng, sau khi đánh g·iết Si Mị Võng ta đã là đèn cạn dầu, vốn định tạm thời rút lui, điều chỉnh xong lại lên núi diệt trừ Lượng, không ngờ tà ma này bám theo một đoạn, thừa lúc ta sắp rời núi mất cảnh giác mà bất ngờ tập kích... Khụ khụ khụ..." Lý Trường Bạch khó khăn hô hấp, ho ra vài ngụm máu đen. Lạc Tai Hồ định gọi nhân viên y tế đến, lại bị Lý Trường Bạch kéo tay lại: "Ngươi cứ ngồi nghe kỹ, ta không có nhiều thời gian, Lượng tước đoạt chính là tuổi thọ của ta, cho dù Hướng Tiểu Viên tới cũng không cứu được." "Lý tổng đốc, ngài..." Lạc Tai Hồ không biết làm sao nhìn vị tổng đốc nằm trên giường bệnh. Hắn chưa bao giờ nghĩ tới việc lần gặp vị tổng đốc này cũng là lần cuối. Lý Trường Bạch khoát tay, nhìn chằm chằm Lạc Tai Hồ, túm lấy tay Lạc Tai Hồ rồi nắm chặt: "Mục tiêu của Si Mị Võng Lượng là hồi sinh tà ma bên trong hắc quan, một khi thứ kia khôi phục, toàn bộ tỉnh C chắc chắn sẽ rơi vào cảnh lầm than. Dị năng của ngươi ta đã nghe nói, ngươi nắm giữ tế bào ung thư yêu hóa, ngươi không tồn tại quy luật tuổi thọ, ngươi là người duy nhất không sợ Lượng... Lạc Hải Sinh, ngươi, đi g·iết Lượng!" "Tổng đốc, Lượng ở đâu? Vẫn còn ở núi Long Hổ sao?" Ánh mắt Lạc Tai Hồ trầm xuống, hít một hơi nói: "Ngài yên tâm, chỉ cần Lượng còn sống trên đời này, tôi nhất định sẽ giúp ngài g·iết nó!" Lý Trường Bạch thả tay ra, lấy ra một cái la bàn màu đen nhét vào tay Lạc Tai Hồ. Bên trong la bàn, một chữ "Lượng" màu đỏ máu khiến người ta giật mình. "Đây là la bàn Truy Hồn của Lâm gia, cầm nó ngươi có thể tìm được Lượng." "Đúng rồi." Lý Trường Bạch đưa bàn tay gầy guộc ra đè lên vai Lạc Tai Hồ, trầm giọng nói: "Không phải vì ta mà đi g·iết Lượng, mà là vì thiên phủ, vì tỉnh C, vì... Đại Hạ." "Mỗi khi g·iết một tà ma, g·iết một yêu ma, trên đời này sẽ có ít đi một phần những người bất hạnh như chúng ta..." Lý Trường Bạch nhìn trần nhà, tiếng nói càng ngày càng nhỏ. Đến khi Lạc Tai Hồ định thần lại, vị Tướng cấp kia đã không còn hơi thở. Hắn nắm chặt cái la bàn ngây người rất lâu, nhắm mắt cho Lý Trường Bạch, rồi đứng dậy rời khỏi điểm chữa trị khẩn cấp. Nên đi, g·iết tà ma… "Tiền, ta rất cần tiền! Ai có thể cho ta tiền!" "Tiền a! Bát phương đến tài!!!" 【Ai, đại lão lại phát điên rồi.】 Bá Cơ nhìn Trần Hoài An đang rên rỉ trên ghế salon, thở dài: 【Nhưng mà việc đại lão thường xuyên phát điên cũng tốt, điều đó chứng tỏ triệu chứng phát điên của hắn tương đối ổn định, không thể bị nhận định là dấu hiệu hồi phục ký ức, như vậy bản thú sẽ có thêm thời gian để thở dốc.】 Nghĩ như vậy, Bá Cơ lại cho Tiểu Thanh uống thêm một giọt máu. 【Cá, ngươi mau chóng tăng lên cảnh giới, theo yêu cầu của đại lão, tạo ra hai cặp chân đẹp, như vậy chúng ta sẽ càng thoải mái hơn.】 Tiểu Thanh ngoan ngoãn gật đầu cá. Bình thường nàng cần phải tu luyện rất lâu mới có thể hóa hình. Nhưng đại lão đã vội vã như vậy, mèo của đại lão cũng đang thúc giục... Trong lòng nàng đã có một kế hoạch tương đối hoàn chỉnh. Đó là — không hoàn toàn hóa hình vậy! Tức là để bộ phận cơ thể hóa hình trước, tuy cách này sẽ áp chế một phần thực lực. Nhưng khi sống cùng đại lão, mèo của đại lão trong cùng một mái nhà, dường như cũng không có nơi nào cần nàng ra tay... Cùng lúc đó. Bên ngoài cánh cửa hợp kim nặng nề của phòng giam số 0. Hành lang tối đen, đèn hành lang lúc sáng lúc tối. Hai tên Trảm Yêu sư đứng trước cửa, thò đầu ra nhìn. Một trận gió âm thổi qua, hai người cùng rùng mình. "Này, đây đúng là phòng giam số 0, cửa dày thật..." "Đúng vậy, nghe nói bên trong đang giam giữ đối tượng bị giam giữ mạnh nhất tỉnh C, KSC-0, có xưng hiệu là Bạo Quân. Vừa mới vào đã trực tiếp trấn áp KSC-01 và KSC-02. Với lực phá hoại kinh khủng như vậy, đương nhiên phải dùng cửa phòng dày để phòng bị, mà lại nói có thể mời tên Bạo Quân này giúp đỡ không? Nhỡ hắn một quyền cho chúng ta chết thì sao?" "Emmm, nghe nói cảm xúc của Bạo Quân tương đối ổn định, chỉ cần khối u rồng không hoạt động thì cũng không khác gì một người đàn ông bình thường, chỉ là tính cách có vẻ hơi lạnh lùng, hay là hỏi thử xem sao?" Rắc—! Miếng chắn kim loại trên cửa hợp kim kéo lên. Để lộ ra nửa khuôn mặt đẹp trai cùng đôi mắt tràn đầy phấn khích. Hai Trảm Yêu sư giật mình, nhìn rõ là Bạo Quân trong truyền thuyết, liền lập tức lùi lại mấy bước, dựa vào tường run rẩy. "Bạo Quân xin chào, Bạo Quân tạm biệt!" "Mạo phạm rồi, chúng tôi vô tình mạo phạm thôi!" "Đứng lại — —!!!" Trần Hoài An nhe răng hét lên, thấy hai người cứng đờ người lại, vẻ mặt hung ác của hắn dịu lại, lộ ra nụ cười hiền hòa: "Các ngươi có tiền không? Không cần biết các ngươi tới tìm ta để làm gì, chỉ cần có tiền, tất cả dễ nói! Khặc khặc khặc!" Hai tên Trảm Yêu sư nhìn nhau, trên mặt nở nụ cười nịnh nọt. "Có, có chứ!" "Chỉ cần đại nhân Bạo Quân chịu ra tay giúp đỡ, tiền thưởng nhiệm vụ và lợi tức bán tài liệu sau đó chúng tôi đều cho ngài hết!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận