"Chào mọi người, Whats Up, ra đời năm 2006, mộng tưởng làm thủ lĩnh nhạc rap, rất xinh nhưng rất…gà, mỗi ngày đều rất chú trọng, một chàng trai thích hát rap, sáng tác là con át chủ bài, có thể rap mọi lúc mọi nơi, đâu cũng là sân khấu của ta. Ánh mắt của mọi người là sự hưng phấn của ta, mọi người khỏe cả chứ, ta là Thần Thần bảo bối của các ngươi, Tống ~ tử ~ Thần ~""Một cộng một là bé đáng yêu, hai cộng hai là bé đáng yêu, ba cộng ba cũng là bé đáng yêu, mọi người khỏe chứ, ta là bé đáng yêu của các ngươi, Vương Diệc Đào ~""Mọi người khỏe chứ, ta là diễn viên mới Tô Tinh Thần, mặc dù trước mắt chỉ diễn qua một bộ phim ngắn, nhưng về sau ta sẽ tiếp tục cố gắng!" Sau hai cái yêu ma quỷ quái phía trước, cuối cùng cũng đã đến một cô em gái bình thường làm tự giới thiệu. Cô nàng có vẻ ngoài thanh thuần, trong mắt to to toát lên vẻ ngây ngô của một sinh viên, nói xong còn nhí nhảnh vẫy vẫy nắm tay nhỏ. Trương đạo thấy vậy không khỏi gật gù. Cô diễn viên nhỏ này có hình tượng khí chất không tệ, quả thực rất có tiềm năng khai thác, lát nữa cho thêm nàng vài cảnh quay vậy. "Mọi người khỏe chứ, ta là Vương Lộ Lộ quen thuộc của các bạn đây, các bạn hươu nhỏ buổi tối vui vẻ, Album của ta cuối tuần sẽ được phát hành, mọi người nhất định phải nghe nhé~" Vương Lộ Lộ là một ngôi sao ca nhạc đã hết thời, nàng là mẹ của hai đứa trẻ, lần này tham gia chương trình tạp kỹ cũng là mong muốn tăng thêm chút tiếng tăm. Cuối cùng đến lượt Thái Nhất Phàm. "You, mọi người khỏe chứ, ta là Tiểu Phàm." Thái Nhất Phàm chỉ nói một câu, vốn dĩ khung bình luận đang êm đềm bỗng chốc náo loạn. 【 a a a a a! Phàm ca ca rất ngầu! 】【 Nhất Phàm Nhất Phàm, đẹp trai khác thường! 】【 Tại sao lại để người khác lên hình nhiều thế, chỉ cần xem ca ca nhà ta là được rồi! Tổ chương trình thật không hiểu chuyện, không biết ai là ngôi sao lớn nhất sao? 】【 Trời ơi, Phàm Bảo lịch trình mỗi tháng kín mít vậy còn phải tham gia chương trình ngoài trời? Quá cực khổ, mẹ xót con quá ~ 】· · · Nhìn thấy những dòng bình luận điên cuồng này, Trương đạo trong lòng hơi dễ chịu một chút. Cái tên Thái Nhất Phàm này con người thì không ra sao, nhưng ngoại hình thì quả thật đẹp trai, độ nổi tiếng cũng rất lợi hại. Chi 300 vạn mời hắn đến tham gia chương trình để tăng nhiệt độ vẫn rất đáng giá. "Mọi người biết đấy, ta cực kỳ đẹp trai, chơi bóng rổ cực kỳ đẹp trai, leo núi cũng quá đỉnh, cực kỳ đẹp trai." Thái Nhất Phàm không nói mấy chữ, bày ra cả chục kiểu tạo dáng. Cứ lặp đi lặp lại 'Cực kỳ đẹp trai'. Thế nhưng khung bình luận càng thêm bùng nổ, những dòng chữ đó đã rối tinh rối mù đến độ không phân biệt được. Thái Nhất Phàm nói xong. Đạo diễn thấy vị khách quý bí ẩn còn chưa đến, tranh thủ lúc này nháy mắt ra dấu cho Thái Nhất Phàm, ra hiệu cho Thái Nhất Phàm câu giờ. Thái Nhất Phàm thấy đạo diễn thúc giục ánh mắt, trong lòng khinh thường. Nghĩ hắn là ngôi sao lớn nhất còn ở đây, một vị khách quý bí ẩn có là gì mà bắt hắn phải chờ? Còn phải hắn giúp đỡ câu giờ? Dựa vào cái gì? Sau đó liền cười khẩy, cố ý nói: "Nghe nói tối nay còn có một vị khách quý bí ẩn? Cũng trạc tuổi ta, không biết có đẹp trai bằng ta không? Nhưng đã khiến cho mọi người chúng ta phải ở đây chờ, chắc chắn phải rất ~ lợi ~ h·ạ·i~ đấy nhỉ." Trương đạo nghe xong mặt mày đều xanh lè. Cái tên Thái Nhất Phàm này thật là không nói nên lời. Bảo hắn chuyển hướng sự chú ý, hắn lại trực tiếp lật bàn! Quả nhiên vừa nói ra câu đó, khung bình luận lại một trận bùng nổ. 【 chắc chắn là ca ca nhà ta là đẹp trai nhất rồi~ 】【 Vị khách bí ẩn gì chứ, cũng dám để ca ca nhà ta chờ à? 】【 Tổ chương trình có chuyện gì thế, đến muộn không đuổi khỏi chương trình đi à? 】【 Còn vị khách quý bí ẩn, làm cao ghê, ngầu thật! 】 . . . "Ha ha, tôi cảm thấy nếu so về độ đẹp trai thì vẫn là Phàm ca đẹp trai hơn, bất quá nếu đã là vị khách quý bí ẩn thì chắc chắn phải lên sân khấu cuối cùng rồi, phải làm cho mọi người chờ dài cổ đã chứ nhỉ." Tô Tinh Thần để ý thấy Trương đạo bối rối, tranh thủ lúc này đứng ra câu giờ. Nàng vốn cho rằng sẽ nhận được sự đáp lời của mọi người, tỷ như cùng nhau đoán thân phận của vị khách quý bí ẩn rồi bàn luận, xem như là có cái gì đó để kéo dài thời gian, sau đó chờ vị khách quý bí ẩn tới thì thuận thế ra sân. Kết quả chẳng ai trả lời. Nàng cứ vậy mà lúng túng đứng im tại chỗ. Dù có khen một câu thì Thái Nhất Phàm cũng coi như không nghe thấy, nửa phần mặt mũi cũng không nể. Tô Tinh Thần mím môi một cái, cúi đầu, đỏ mặt tía tai. Giờ phút này tiến cũng không được, lùi cũng không xong, chỉ cảm thấy toàn thân như có kiến đang bò. Ngay lúc này. "Xin hỏi, đây là tổ chương trình đại mạo hiểm sao?" Một giọng nói trong trẻo nhưng có chút ngây ngô vang lên từ phía sau vách núi. Mọi người quay đầu lại, nhiếp ảnh gia cũng theo đó điều chỉnh góc quay. Trong ánh đèn chiếu sáng. Đập vào mắt, là một cái đầu trọc láng bóng! Da đầu phản quang, làm người ta phải giật mình. Người thanh niên đứng sừng sững ở vách núi, hai tay chống nạng, trên mặt tràn đầy nụ cười ôn hòa. Gió núi thổi cổ áo trang phục leo núi dán vào hai gò má tạo thành một bên bóng mờ, một bên còn lại như được bao phủ một tầng hào quang thánh thiện, nhìn lướt qua, lại cho người ta cảm giác ảo ảnh của một cao tăng đắc đạo; mà bên khuất trong bóng tối lại có chút gì đó tà mị khác lạ, giống như một vực sâu, khiến cho người ta không tự chủ được mà đắm chìm trong đó. Theo những ảo ảnh này biến mất. Tất cả mọi người trong đầu chỉ còn lại một chữ 'Đẹp trai'. Người này quá đẹp trai! Sao lại có người con trai vóc dáng ngầu như vậy? ! Trương đạo nhìn chăm chú vào Trần Hoài An. Trong đầu hắn căn bản không phải đang suy nghĩ Trần Hoài An làm thế nào mà lên được đây, sao lại xuất hiện ở vách núi. Trong đầu hắn chỉ có một ý nghĩ. Cơ hội, cơ hội một tên đạo diễn nhỏ thăng cấp thành đạo diễn lớn đã đến. Nhất định phải nắm bắt cho được người đàn ông đẹp trai đến kinh thiên động địa này. Chỉ cần có được hắn, vậy thì tương lai sẽ có được lưu lượng người xem. Còn mấy tên như Thái Nhất Phàm chi lưu... Tính là cái thá gì! "Xin lỗi đạo diễn, tôi tới trễ giờ rồi." Trần Hoài An nhìn đồng hồ, trong lòng cảm thấy vô cùng xin lỗi. Hắn rõ ràng đã cố gắng rất nhiều, nhưng vẫn chỉ đến được vào 9 giờ. Như vậy nhất định sẽ mang đến rắc rối cho những người làm trong đoàn phim đúng không? Điều này là thật, không cần thiết chút nào! Trương đạo hoàn toàn không để ý, ba bước cũng làm thành hai bước đi đến trước mặt Trần Hoài An, ân cần nắm chặt tay Trần Hoài An: "Là Hoài An huynh đệ sao? Tới là tốt rồi, tới là tốt rồi a..." "Hoài An huynh đệ, cậu đẹp trai, quá đỉnh!" · · ·