Không Phải, Ta Điện Tử Bạn Gái Thế Nào Tu Thành Kiếm Tiên

Chương 62: Ngươi dược tề đem làm gì

Chương 62: Ngươi định làm gì với dược này
Mọi người đều đắm chìm trong 'vẻ đẹp' của Trần Hoài An.
Mấy chuyên gia trang điểm nữ trong đoàn làm phim mắt nhìn thẳng không chớp. Các nàng là chuyên gia trang điểm của tổ chương trình, thường xuyên tiếp xúc với nhiều ngôi sao nam nữ, vô cùng rõ ràng rất nhiều minh tinh không chỉ động dao kéo trên mặt, mà còn có sự khác biệt hoàn toàn giữa trước và sau khi trang điểm.
Nhưng mà chuyện gì xảy ra với tiểu ca ca trước mắt này vậy? Môi hồng răng trắng, dù sắc mặt hơi tái nhợt, nhưng tổng thể vẫn cho người ta cảm giác tươi tắn tự nhiên thiện ý. Quan trọng nhất là, nhìn thoáng qua liền biết ngay không hề trang điểm! Siêu cấp soái ca thuần thiên nhiên! Vẫn là trong tình huống không có tóc mái!
"Ta thật sự đẹp trai như vậy sao?" Trần Hoài An dù ngốc đến mấy cũng cảm thấy có gì đó không đúng. Nhận thức của hắn về nhan sắc của mình là dạng tiểu soái. Cũng là loại đứng chung với người bình thường có ưu thế rõ ràng. Nếu không thì với cái dáng vẻ nghèo hèn đó, hắn đã không tìm được bạn gái đúng không?
Nhưng bây giờ được đạo diễn của tổ chương trình khẳng định, vậy thì lại khác. Người làm trong ngành này có thể nói là nửa người săn lùng ngôi sao, cực kỳ mẫn cảm với nhan sắc và nhan sắc có thể lên hình. Bọn họ nói đẹp trai, vậy thì khẳng định là đẹp trai.
'Chẳng lẽ kích hoạt tiềm năng còn có thể tăng thêm nhan sắc?' Trần Hoài An thầm nghĩ. Hắn thậm chí còn có lý do nghi ngờ rằng ma cà rồng cũng là sinh vật biến dị nắm trong tay tế bào ung thư. Chính vì vậy mà ma cà rồng đều lớn lên rất đẹp trai. Đáng tiếc thế giới này không có ma cà rồng. Nếu không hắn phải tìm cơ hội trao đổi tâm đắc với mấy con ma cà rồng này về việc chưởng khống tế bào ung thư. Có lẽ như vậy sẽ không cần phải chết.
"Đẹp trai quá, nhan sắc hoàn hảo." Đạo diễn Trương đưa khung bình luận cho Trần Hoài An xem. Chỉ thấy khung bình luận vừa nãy còn ca tụng Thái Nhất Phàm giờ phút này đã xảy ra một cuộc đại thanh tẩy.
【 a a a a a! Vị khách quý thần bí này thật soái! ! 】
【 Trời ơi, ta có tội, nhưng mà hắn thật sự đẹp trai hơn ca ca nhiều! 】
【 Thực xin lỗi, mẹ vừa mới không nên mắng con, bảo bối con đến muộn bao lâu mẹ cũng theo ~ 】
【 Có ai biết tên hắn là gì không? Có phải minh tinh không? Sao ta không có chút ấn tượng nào! 】
【 Không đúng, luôn cảm giác hắn rất quen a...】
Trần Hoài An nhìn những khung bình luận này thì dần dần lấy lại tinh thần.
"Xem ra ta thực sự rất đẹp trai." Lần này là câu khẳng định.
Đạo diễn Trương cười híp mắt nhìn Trần Hoài An như nhìn một thỏi vàng: "Được, khách quý thần bí đã đến, chúng ta tiếp tục... Tiểu Trần à, giới thiệu bản thân với mọi người đi?"
Từ khi Trần Hoài An xuất hiện, Thái Nhất Phàm liền phát hiện ra tiêu điểm chú ý của mọi người đã thay đổi. Hắn đột nhiên trở thành kẻ bị gạt ra một bên. Điều này khiến hắn đã quen với việc được mọi người vây quanh khó có thể chấp nhận.
Ánh mắt của hắn chú ý tới việc Trần Hoài An chống nạng, chân phải mang nẹp đùi và nạng kẹp dưới nách, không cần nghĩ liền buột miệng: "Đạo diễn Trương, lịch trình của tôi rất nhiều, mỗi ngày thời gian nghỉ ngơi không đến hai tiếng, lần này đến đây đều là phải tranh thủ thời gian. Chúng ta lát nữa phải leo đêm đúng không? Mang theo người tàn tật không phải sẽ phải leo đến chiều mai sao? Tôi không có ý xem thường người tàn tật, chỉ là cảm thấy tình huống của hắn nên ở nhà nghỉ ngơi thật tốt, không phải là đến chương trình tạp kỹ náo nhiệt."
Thái Nhất Phàm vừa nói xong đã có thể đoán được tình huống trong khung bình luận. Mọi người sẽ đau lòng vì hắn mỗi ngày chỉ được nghỉ ngơi hai tiếng, đồng thời khiển trách tổ chương trình giở trò, người như vậy cho dù đẹp trai đến đâu thì có làm được gì? Lực chiến đấu của fan hâm mộ hắn rất mạnh.
Nhưng thực tế, theo lời này vừa nói ra, tất cả mọi người đều dùng ánh mắt hoặc phẫn nộ, hoặc kinh hãi nhìn Thái Nhất Phàm. Ngay cả khung bình luận trong phòng trực tiếp cũng dừng lại trong chốc lát.
Chỉ có Trần Hoài An là mặt không đổi sắc. Thậm chí ánh mắt nhìn về phía Thái Nhất Phàm còn mang theo một chút thâm trầm hiền hòa.
"Ngươi nói đúng, huynh đệ, người như ta tàn tật tham gia chương trình chỉ gây thêm phiền phức cho mọi người. Nhưng ta không muốn từ bỏ cơ hội lần này, bởi vì có lẽ đây là cơ hội duy nhất trong đời ta được lên đỉnh Thiên Môn Sơn."
"Giới thiệu một chút về bản thân ta." Hắn đối diện với ống kính, hơi khom người, thoải mái cười nói: "Ta gọi Trần Hoài An, một người mắc bệnh ung thư xương giai đoạn cuối, sinh mệnh đang đếm ngược. Hy vọng tại những tàn tro của sinh mạng, ta có thể đốt lên một chút nóng rực, thưa các vị trước phòng trực tiếp, cảm tạ mọi người đang cùng ta đồng hành, chứng kiến ta tu hành. Ta, đang trên đường!"
Lời này vừa nói ra, toàn trường lại rơi vào im lặng. Trên đường núi chỉ có tiếng gió thổi qua.
Nửa ngày sau, trong tổ chương trình truyền đến vài tiếng khóc nức nở, hóa ra là mấy chuyên gia trang điểm nữ rơi nước mắt, Tô Tinh Thần cũng mắt đỏ hoe, trong mắt nhìn Trần Hoài An tràn đầy ánh sáng của tình mẫu tử.
Khóe miệng Thái Nhất Phàm giật một cái, trợn mắt há hốc mồm mà nhìn Trần Hoài An cười híp mắt. Chỉ cảm thấy một luồng khí lạnh từ đầu vọt xuống chân.
Không phải chứ, anh bạn. Dược của ngươi định dùng làm gì vậy hả? ! ! !
· · ·
Chương trình tiến hành theo trình tự bình thường.
Vốn dĩ chương trình sắp xếp một phần ba ống kính cho Thái Nhất Phàm, nhưng từ sau khi Trần Hoài An xuất hiện, các nhiếp ảnh gia luôn cố tình hoặc vô tình đưa ống kính sang bên kia, dù là đang quay các nghệ sĩ khác thì cũng sẽ "đúng lúc" chụp tới Trần Hoài An.
Thái Nhất Phàm không ngốc, hắn biết đây là đạo diễn cố ý sắp xếp. Lúc không có ống kính hướng về phía mình, hắn trộm nhìn điện thoại di động, nhất thời trước mắt tối sầm lại. — — hậu trường của hắn bùng nổ, đó là tin tức người đại diện gửi tới.
【 Tiểu Phàm, ngươi muốn chết hả! Xong đời rồi! 】
【 Bây giờ đối thủ cạnh tranh của ngươi đang đưa ngươi lên giàn nướng rồi, nói ngươi miệt thị người tàn tật và bệnh nhân nặng, nói ngươi không có sự đồng cảm! 】
【 Tiểu Phàm, sao vừa nãy ngươi lại nói những lời đó! 】
【 Hình tượng mà trước đó chúng ta vất vả gầy dựng giờ bị một câu nói của ngươi phá hủy rồi! 】
· · ·
【 Bây giờ ngươi phải tìm cơ hội đi xin lỗi cái người tên Trần Hoài An kia, thái độ nhất định phải thành khẩn! 】
Những lời người đại diện nói trước đó Thái Nhất Phàm còn có thể nhịn được. Cho đến khi nhìn thấy câu cuối cùng, hắn hoàn toàn không thể kìm nén.
"Dựa vào cái gì? Hắn chỉ là một người bình thường, ta là ai? Ta là ngôi sao của ngày mai! Mấy cái ảnh đế ảnh hậu của các đoàn làm phim sắp tới cũng muốn đi cùng ta lên sân khấu trong cùng một trận cuồng phong bão táp! Mấy người thuộc tuyến ba trong công ty cũng phải gọi ta một tiếng tiền bối, mấy ông lớn trong giới cũng phải cho ta mấy phần mặt mũi, giờ ngươi lại kêu ta xin lỗi một người tàn phế? !"
Một tràng dài lời oán giận không ngừng được gửi đi.
Thái Nhất Phàm tức giận đóng điện thoại lại. Hắn không hề xem khung bình luận trong phòng trực tiếp. Hắn hiểu rõ fan hâm mộ của mình trung thành đến mức nào. Đó là có thể biến trắng thành đen, có thể biến đen thành phấn, chỉ cần hắn tỏ vẻ đáng thương thì đội quân fan cuồng của hắn có thể lập tức tấn công khu bình luận trên trang chủ của đối phương.
Điều quan trọng nhất là hắn vẫn luôn nghi ngờ thân phận là bệnh nhân ung thư xương của Trần Hoài An. Mặc dù tổ chương trình vì chiếu cố Trần Hoài An mà giảm tốc độ leo núi. Nhưng dù gì cũng là vận động tiêu hao thể lực, hai nữ nghệ sĩ và hai nam nghệ sĩ mới nổi trong đội trán đã bắt đầu đổ mồ hôi. Duy chỉ có Trần Hoài An vẫn có vẻ ung dung nhàn nhã, trán của hắn không hề có một giọt mồ hôi, trừ dáng đi khập khiễng thì căn bản không nhìn ra hắn có chỗ nào giống người tàn tật.
"Người này, có khi nào đang giả vờ không..."
Thái Nhất Phàm nheo mắt lại, càng nghĩ càng thấy đó là sự thật. Một số đoàn làm phim để đảm bảo tính xác thực cho mánh khóe của mình sẽ cố tình sắp xếp những người đặc biệt này tham gia chương trình. Nhưng người đặc biệt đẹp trai như Trần Hoài An thì không dễ tìm. Nếu như là một người bình thường giả vờ giả vịt, vậy thì cũng có thể hiểu được.
Chỉ cần có thể vạch trần âm mưu này một cách bất động thanh sắc, không chỉ có thể tẩy sạch lỗi lầm trong những lời nói trước đó của hắn, mà còn có thể cho tổ chương trình này một bài học.
Cũng như vậy với cái tên Trần Hoài An đó. Độ hot của người nổi tiếng đâu dễ gì mà tùy tiện cọ ké.
Thái Nhất Phàm lạnh lùng nhìn Trần Hoài An được mọi người vây quanh như vầng trăng giữa các vì sao, trong lòng đã nảy ra một kế hoạch.
· · · · · ·
Bạn cần đăng nhập để bình luận