Chương 65: Chẳng lẽ hắn có biện pháp nào? Thái Nhất Phàm cao 1m9 ngu ngốc cả một đời, hôm nay rốt cuộc khôn ra một lần. Cũng không biết có phải do nghe Trương đạo kể chuyện truyền thuyết dân gian hay không, cảm thấy có thứ gì đó đè nặng trên vai trong khoảnh khắc, phản ứng đầu tiên của hắn không phải là quay đầu lại, mà là lập tức hạ thấp người lăn đi, lộn nhào nhập vào đại đội. Lúc bò dậy, hắn mới nhìn rõ thứ gì ở sau lưng mình. — đó là một con cự lang đứng thẳng người, nhìn thì thấy thân dài đã đạt tới 2m5, bộ lông bờm đen nặng nề bao phủ toàn thân, cơ thể lại trông rất vặn vẹo, đầu to lớn, cái miệng há rộng có thể nhét vừa lốp xe tải, tứ chi lại cực kỳ mảnh khảnh, đôi mắt xanh lục phản chiếu những khuôn mặt đang hoảng sợ, trong mắt toàn là sát ý và sự thèm thuồng. Đoàn làm phim nhìn thấy bộ dạng dữ tợn của con quái lang thì da đầu tê rần, tất cả đều thất thanh la hét. "Oa nga ~" chỉ có Trần Hoài An cảm thán một câu. Lại làm rối loạn không khí hoảng sợ. Trần Hoài An thật không cố ý, hắn một chút cũng không sợ, thậm chí còn hơi muốn cười. Không biết vì sao, hắn thấy con sói này cũng chỉ tầm thường. Về cảm giác áp bức thì đến Thanh Huyền đạo nhân và Thanh Vân lão tổ xách giày cũng không xứng. Cho nên, khi nhìn thấy con quái lang này, hắn không chỉ không có bản năng sợ hãi, mà thậm chí còn cảm thấy con quái lang dị dạng giống sinh viên năm tư này trông rất buồn cười. Nói là yêu thì lại không có khí thế hung tàn của yêu quái. Nói là dã thú thì dã thú cũng không có dáng vẻ này. Cho người ta cảm giác giống kiểu phát dục không tốt, bị dị dạng. Chẳng lẽ uống quá nhiều nước thải hạt nhân mà biến dị? Nhưng Thiên Môn Sơn này đâu có gần biển? Trần Hoài An 'Oa nga' khiến ông chú vận động viên leo núi hoàn hồn. Ông nuốt nước bọt nhìn con quái lang chậm rãi tiến tới, cố gắng bình tĩnh nói: "Mọi người đừng sợ, khi gặp sói ở ngoài tự nhiên thì tuyệt đối không được quay đầu bỏ chạy, nhất là hiện tại chúng ta đông người, nó chỉ có một mình thì không dám tùy tiện tấn công chúng ta đâu, giờ chúng ta cứ từ từ lùi về phía xe tải là an toàn." Xe tải cách mọi người chưa đến 50m, không phải một quãng đường quá xa. Nhưng mỗi một bước di chuyển của mọi người đều rất khó khăn, trong lòng ai cũng run sợ. "Hãy duy trì giao tiếp bằng ánh mắt với nó, để nó biết chúng ta không sợ, nhưng đừng khiêu khích nó, có thể sẽ chọc giận nó đấy!" Ông chú khá có kinh nghiệm, con quái lang tuy lộ ra vẻ muốn tấn công nhưng vẫn chưa tùy tiện ra tay, chỉ nhe răng, phát ra tiếng gầm gừ mang tính uy hiếp. Nhiếp ảnh gia cũng vô cùng chuyên nghiệp. Không biết có phải vì hiệu quả của chương trình hay không mà thị giác của anh tập trung vào con quái lang, vẫn tiếp tục quay phim. Mà trong phòng phát trực tiếp lại hoàn toàn náo loạn. 【 Má ơi, con sói to thế! 】【 Cái này, cái này là kỹ xảo đặc biệt hả? Hay hiệu ứng của chương trình? 】【 Hoài An bé bỏng, mau vào lòng mẹ đi, mẹ bảo vệ con, ô ô ô. . . 】【 Rốt cuộc có phải là hiệu ứng chương trình không vậy, đừng đùa nữa mà, có ai báo cảnh sát chưa? 】【 Tiểu Phàm ca ca, xin lỗi, giữa anh và Hoài An ca ca, cuối cùng em vẫn chọn lo cho Hoài An ca ca hơn. . . 】【 Thái Nhất Phàm chẳng phải là đệ tử tục gia của Thiếu Lâm sao? Từ nhỏ học võ thì xử lý một con sói chắc đơn giản thôi chứ? 】. . . Tống Tử Thần không nhìn thấy khung bình luận, nhưng anh nhớ đến lời Thái Nhất Phàm vừa nói nên chọc chọc vào eo Thái Nhất Phàm: "Phàm ca, anh, anh không phải từ nhỏ luyện võ sao? Anh lên đi đánh cho con sói kia chạy đi! Dùng Đồng tử tiểu vẩy của anh đánh nó ấy!" Thái Nhất Phàm vốn đã căng thẳng thần kinh, bỗng nhiên bị đâm vào lưng một cái liền lập tức nổi đóa, trừng mắt nhìn Tống Tử Thần hét lớn: "Ta luyện ngươi đập vào đầu hả, ngươi mới là luyện võ, cả nhà ngươi đều là luyện võ, ngươi có bệnh mà bảo ta đi đánh nhau với con sói to như thế, ngươi điên rồi hay ta điên hả?!" Ông chú đang chắn trước mặt mọi người biến sắc, trong lòng thầm mắng một tiếng ngu xuẩn. Con cự lang vốn đang quan sát do dự. Thái Nhất Phàm và Tống Tử Thần hét to như một ngòi nổ, trong khoảnh khắc chọc giận nó. Thân thể của nó hạ thấp xuống, tứ chi chạm đất, làm ra tư thế chiến đấu. Ông chú thấy vậy trong lòng kinh hãi, lập tức quay đầu quát: "Chạy mau, chạy về phía xe tải!" Nhưng tốc độ của con quái lang còn nhanh hơn, mọi người chỉ cảm thấy trước mắt lóe lên, Tống Tử Thần và Trương Lộ Lộ đã bị hất văng ra ngoài. Con quái lang chắn ngang ở giữa đám người, sau đó ngửa đầu hú lên một tiếng sói tru. Những người có chút kiến thức đều hiểu. Con quái lang này còn đang tiếp tục triệu hồi đồng bạn. Quả nhiên, một trận xào xạc vang lên trong lùm cây gần đó, một con quái lang khác có vẻ nhỏ hơn phóng ra. Hai con quái lang nhìn chằm chằm, chia đám người thành hai nhóm. Một nhóm ở gần xe tải, nhóm còn lại thì bị chặn bên ngoài. Mà Trần Hoài An xui xẻo thay lại thuộc nhóm bị chặn ở bên ngoài, cùng với hắn còn có Tô Tinh Thần và anh quay phim đang giữ máy. Tô Tinh Thần và anh quay phim đã tuyệt vọng, bọn họ không thể vượt qua sự ngăn chặn của quái lang để chạy về phía xe tải, Trương đạo và nhóm người kia cũng không thể bất chấp nguy hiểm tính mạng để cứu bọn họ. Bọn họ phải làm sao bây giờ? Trong lúc kinh hoàng, lại có một người vẫn bình thản như chó già. Đó chính là Trần Hoài An. "Ái mộ, Superman!" Trần Hoài An lẩm bẩm. Tế bào ung thư và tiềm năng vô tận trong sinh mệnh lực của hắn cộng hưởng dao động. Hắn có thể nghe thấy. Hắn ngước đôi mắt lạnh lùng nhìn con lang yêu, trong mắt là sự miệt thị, là sự tự tin. Nghĩ đến Trần Tiên Tôn hắn, kiếm chọn Thanh Vân tông, một kiếm chém nát sơn môn Thanh Vân tông, Thanh Huyền lão cẩu còn phải quỳ trong sân rộng không nhúc nhích nổi, chỉ một con sói có hình thù cổ quái thì tính là gì? Tô Tinh Thần nhanh chóng nhận ra sự khác thường của Trần Hoài An. Thầm nghĩ chẳng lẽ vị tiểu ca này lại có biện pháp gì? Rồi thấy Trần Hoài An đứng tấn, giơ cây quải trượng trong tay lên nhắm vào con quái lang kia, tay trái còn thản nhiên ngoắc ngón tay về phía con quái lang. Tô Tinh Thần: ". . ." Không, không đúng, không thể xem thường Hoài An ca! Có lẽ, Trần Hoài An biết võ! Trong lòng Tô Tinh Thần lại nhen nhóm một chút hy vọng. Đúng vậy, Trần Hoài An là người bị ung thư giai đoạn cuối, còn là người tàn tật. Nếu không phải từ nhỏ rèn luyện thân thể thì thân thể hắn sớm đã sụp đổ rồi, nhưng bây giờ hắn không chỉ có thể leo lên Thiên Môn Sơn, mà còn có thể theo kịp cả đoàn, thậm chí còn dễ dàng hơn mọi người! Đáp án đã quá rõ ràng. Quái lang không chịu nổi sự khiêu khích, gầm lên một tiếng rồi lao vào tấn công. Tô Tinh Thần sợ đến mức nhắm mắt lại. Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, cây quải trượng của Trần Hoài An đâm ra như rồng, sát khí đằng đằng, lại còn mang theo một tia kiếm thế! Nhanh, chuẩn, hung! Quải trượng nện vào đầu con quái lang. Rắc — —! Là đầu sói nát rồi sao? Tô Tinh Thần hé một mắt, nhìn xuống đất, thấy cây quải trượng gãy làm đôi. A, là quải trượng của Hoài An ca gãy. . . Thế nhưng, Trần Hoài An vẫn đứng chắn trước mặt hai người, một người trấn giữ, vạn người không thể qua! Chẳng lẽ hắn còn có biện pháp nào? Tô Tinh Thần và anh quay phim mong chờ nhìn theo bóng lưng của Trần Hoài An. Trần Hoài An chậm rãi quay đầu lại, trên mặt nở một nụ cười hiền thảm. "Đừng xem..." "địch đáng xấu hổ! Mau chạy đi!!!". . .