Khấu Vấn Tiên Đạo

Chương 3409: Mật phù

Đáp xuống trước cửa, Tần Tang ngoảnh đầu nhìn về phía Phù tộc trưởng. Phù tộc trưởng tiến lên, cái đuôi bỗng ngọ nguậy, duỗi dài ra mấy trượng, chóp đuôi khẽ chạm vào Kim môn, bỗng có từng vòng từng vòng gợn sóng màu đỏ lan tỏa từ mặt ngoài Kim môn.
'Ầm!'.
'Ầm!' Như có người gõ cửa, Kim môn phát ra tiếng vang ầm ầm, sau đó xuất hiện chấn động rõ ràng. "Xoẹt" một tiếng, Kim môn đột ngột mở ra, cảnh tượng bên trong hiện ra trước mắt.
Bên trong đại điện trống rỗng, chỉ có một cái mộc án vuông vắn đặt ngay chính giữa đại điện, trên đó đặt một chiếc bình sứ lớn bằng ngón tay cái. Mộc án hết sức bình thường, đại điện lớn như thế, vậy mà chỉ đặt một chiếc bình sứ nho nhỏ.
Phù tộc trưởng lui về phía sau, nhường đường.
Tần Tang xác định không có cơ quan, bước vào đại điện, phất tay, tiện tay thu chiếc bình sứ vào.
Nắp bình sứ đóng chặt, khẽ lắc lắc, bên trong có tiếng nước, không biết là linh dịch gì. Kiết Câu tộc am hiểu độc thuật, Tần Tang cẩn thận đề phòng mới mở bình sứ ra.
Mở nắp bình, lập tức phả vào mặt một mùi tanh hôi đến cực điểm, bên trong là hơn nửa bình chất lỏng màu tím đen.
"Đây là độc dược gì?"
Tần Tang nhìn về phía Phù tộc trưởng, hắn không nhận ra thứ này, nhưng có thể nhìn ra, linh dịch tím đen này hẳn là một loại kịch độc.
"Ly Sát Tinh Lộ! Lại có hơn mười giọt!"
Phù tộc trưởng nhìn thấy linh dịch trong bình sứ, hai mắt sáng lên, chợt nghĩ đến Tần Tang mới là chủ nhân của thứ này, nên ảm đạm đi.
"Ly Sát Tinh Lộ là thứ mà mỗi một tu sĩ tộc ta tha thiết ước mơ, dù là tộc nhân có thiên phú cao nhất, nếu như lúc còn nhỏ có được một giọt Ly Sát Tinh Lộ, tẩy luyện huyết mạch, thiên phú cũng có thể nâng cao thêm một bậc. Ở những đại điện phía trước, toàn bộ tộc ta cũng chỉ có được bảy giọt, trong tộc tranh luận rất lâu mới chia thưởng xong."
Phù tộc trưởng muốn nói lại thôi, dù cho sớm biết càng đến gần trung tâm đại điện, bảo vật càng trân quý, nhưng sức hấp dẫn của mười giọt Ly Sát Tinh Lộ vẫn là quá lớn, nhịn không được muốn khuyên nhủ Tần Tang bán cho Kiết Câu tộc.
Tần Tang giật mình, cẩn thận đánh giá chiếc bình sứ trong tay, nói:
"Đối với các ngươi là kỳ dược, đối với người khác lại là kịch độc."
"Không sai! Người có tu vi tương đương với chúng ta, vô ý hít phải Ly Sát Tinh Lộ vào cơ thể, cũng sẽ bị trọng thương. Nhưng Ly Sát Tinh Lộ có mùi quá nồng, không thể che giấu, rất khó giấu giếm được khứu giác của địch nhân, ngược lại không bằng những loại độc dược vô sắc vô vị nhưng độc tính kém hơn."
Phù tộc trưởng cố ý chỉ ra khuyết điểm của Ly Sát Tinh Lộ.
"Thì ra là vậy, đa tạ Phù tộc trưởng chỉ giáo."
Tần Tang gật gật đầu, vui vẻ nhận lấy.
Thấy hắn không đề cập đến chuyện mua bán, Phù tộc trưởng cũng không dám thúc giục, thành thật theo Tần Tang tiếp tục đi về phía một tòa đại điện khác.
Không có ngoại địch quấy nhiễu, bọn hắn liên tiếp mở ra ba tòa đại điện. Đáng tiếc một bộ phận đại điện đã bị sụp đổ trong động đất, bảo vật bên trong cũng bị hủy hoại.
Cuối cùng, ba người Tần Tang mở ra tổng cộng chín tòa đại điện, ai nấy đều phải cảm thán một tiếng thu hoạch không ít.
Trong chín tòa đại điện, phần lớn chỉ cất giữ một kiện bảo vật, có linh bảo, có ngọc giản, cũng có kịch độc thế gian hiếm có như Ly Sát Tinh Lộ.
Đáng tiếc, những bảo vật này gần như đều chế tạo cho Kiết Câu tộc, ngay cả những thứ kịch độc kia cũng giống như Ly Sát Tinh Lộ, có tác dụng đặc thù với Kiết Câu tộc, không phải dùng để đối địch.
Tâm huyết của lão tổ Kiết Câu tộc, đối với Tần Tang lại không phải là tin tức tốt.
Có tác dụng với hắn, chỉ có bốn loại kịch độc bao gồm cả Ly Sát Tinh Lộ, nếu độc châu vẫn còn, nếu hắn có được phần sau của Độc Thần Điển, luyện hóa những thứ kịch độc này, tu vi có thể tăng tiến như diều gặp gió.
Hiện tại xem ra, những thứ kịch độc này chỉ có thể dùng để đối địch.
Đối phó với đối thủ yếu hơn mình, Tần Tang có đủ loại biện pháp, căn bản không cần dùng đến hạ độc. Đối phó với đối thủ mạnh hơn mình, với trình độ độc thuật của Tần Tang hiện tại, vẫn còn chút thiếu sót, cần phải dốc lòng lĩnh hội thêm một thời gian.
Nhìn từng kiện bảo vật bị Tần Tang cất vào túi, Phù tộc trưởng đỏ cả mắt, hết lần này tới lần khác Tần Tang còn đang thở dài, không có một kiện nào có thể sử dụng được.
Cuối cùng, dưới sự dẫn đường của Phù tộc trưởng, Tần Tang đi tới trước cửa đại điện trung tâm. Đại điện ở trung tâm gần như hoàn hảo không chút tổn hại, so với những đại điện khác, nó toát ra vẻ cổ xưa và uy nghiêm hơn.
Tần Tang ngưng mắt nhìn đại điện trước mặt, hai cánh cửa được làm từ ngọc bích khép chặt, điều kỳ lạ là, trên cửa điện vậy mà không có bất kỳ cấm chế gì, tựa hồ chỉ cần đẩy nhẹ là có thể mở ra.
Phù tộc trưởng giải thích:
"Đại điện vốn có một đạo cổ cấm do lão tổ tự tay bố trí, lúc hào quang xuất hiện, cổ cấm đã biến mất. Chúng ta cũng là phát hiện đạo cổ cấm kia biến mất, mừng rỡ như điên, lại không chú ý đến nguy hiểm mà hào quang mang đến."
Cẩn thận dò xét thêm một lần nữa, Tần Tang thúc giục một tia chân nguyên, không tốn chút sức lực nào đẩy cửa điện ra.
Vù!
Vừa mở ra một khe hở, chợt có một đạo bạch quang bắn ra.
Ánh mắt Tần Tang lóe lên, vươn tay chộp một cái, hư không hiện ra một bàn tay khổng lồ, bắt lấy đạo bạch quang.
Giữa bạch quang là một đạo linh phù, linh phù dài hơn một tấc, rộng gần hai tấc, bị hai ngón tay nắm lấy, vẫn không ngừng giãy giụa, ý đồ thoát ra ngoài.
Cuối cùng giãy giụa vô ích, linh phù an phận lại, Tần Tang nắm nó trong tay, thấy linh phù chỉ là một tấm phù trắng tinh, bề mặt không có bất kỳ phù văn hay đường vân nào, chính là một đạo mật phù.
Không nhìn ra manh mối, Tần Tang phân ra thần thức, thăm dò vào bên trong linh phù, vẫn không phát hiện ra điều gì.
Nghĩ ngợi một chút, Tần Tang buông đạo linh phù này ra, nhưng lại phong tỏa không gian xung quanh, chỉ thấy linh phù rung lên, lại bay ra ngoài, nhưng không có bất kỳ quy luật nào, giống như con ruồi không đầu bay loạn xạ.
Đây là chỉ dẫn gì?
Tần Tang không hiểu, nhìn về phía Phù tộc trưởng.
Phù tộc trưởng khẽ lắc đầu:
"Ngoại trừ tổ huấn ra, tại hạ hoàn toàn không biết gì cả, có lẽ là... thời cơ chưa tới?"
"Thánh địa còn chưa bị hủy diệt hoàn toàn."
Lưu Ly lên tiếng.
Trong truyền thuyết, thánh địa bị hủy diệt, sẽ xuất hiện đại cơ duyên, lúc này thánh địa đang trong quá trình hủy diệt, hào quang vẫn không ngừng bộc phát.
"Nếu vậy, ta có thể tranh thủ thời gian chuẩn bị thêm một chút."
Tần Tang cầm mật phù, thầm nghĩ, nhớ đến tòa Lôi Điện kia.
Trước đó, một mình hắn không nắm chắc, hiện tại bên cạnh có Lưu Ly, còn bắt được Phù tộc trưởng, bên ngoài còn một gã tu sĩ Kiết Câu tộc, có lẽ có thể thử một lần.
Lúc này, Phù tộc trưởng nhịn không được mở miệng, trầm giọng nói:
"Tại hạ đã giúp đạo trưởng lấy được bảo vật trong điện, không biết đạo trưởng tính xử lý chúng ta như thế nào?"
Tần Tang nói:
"Tiếp theo, Phù tộc trưởng và vị đạo hữu kia hãy giúp ta một việc, ta sẽ thả các ngươi đi, đồng thời sau khi ra ngoài sẽ lấy một ít bảo vật, giao dịch với Kiết Câu tộc. Bất quá, các ngươi không thể tiếp tục ở lại thánh địa! Lần thiên tai tiếp theo xuất hiện, hãy lập tức rời khỏi nơi này."
Phù tộc trưởng âm thầm thở phào nhẹ nhõm, đã trở thành tù nhân, gã căn bản không dám hi vọng xa vời có thể có được cơ duyên gì trong thánh địa, có thể giữ được mạng sống đã là may mắn lắm rồi.
"Không biết là chuyện gì?"
"Trước đó ta gặp được một chỗ bí cảnh, khổ nỗi thiếu người..."
Tần Tang tóm tắt lại chuyện đã xảy ra.
"Chúng ta làm sao tin tưởng ngươi, sau khi chuyện thành công sẽ không đổi ý?"
Phù tộc trưởng nhíu mày hỏi.
"Trong tay ngươi hẳn là có Thái Hư Kim Thư?"
Tần Tang hỏi lại.
Phù tộc trưởng liên tục gật đầu, lúc này mới hoàn toàn yên tâm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận