Khấu Vấn Tiên Đạo

Chương 3398: Bích Hạt cổ điện

Tần Tang thuật lại những gì bản thân chứng kiến, phỏng đoán Tâm hồ có khả năng rơi vào mảnh không gian tịch mịch kia. Nghe vậy, cả Lưu Ly và Liễu Sân đều cho rằng suy đoán này có lý, nhưng có nên lập tức tiến vào địa điểm mà Tần Tang mô tả hay không thì ngay chính bản thân hắn cũng do dự, chưa nói đến hai người còn lại.
Dù sao đường sá xa xôi, trên đường phải tiêu tốn không ít thời gian, mà khi vào đến nơi cũng chưa chắc tìm ra Tâm hồ, nhỡ đâu nơi này xuất hiện chuyển cơ, bọn hắn sẽ bỏ lỡ mất cơ duyên.
Đây là một lựa chọn khó khăn.
May mắn là hiện tại người biết đến không gian tịch mịch kia cũng không nhiều, giả sử Tâm hồ thực sự rơi vào nơi đây, cho dù bọn hắn có đến muộn một chút cũng có thể đuổi kịp phần lớn người khác.
Sau một phen bàn bạc, bọn hắn quyết định ở lại quan sát thêm một thời gian rồi mới đưa ra quyết định.
Trận chạy trốn vừa rồi không biết đã bay xa bao nhiêu, quang hải cũng khuếch trương đến phía sau bọn hắn, vượt xa phạm vi ban đầu của Tâm hồ.
Cuồng bạo qua đi, bắt đầu có dấu hiệu rút xuống, bọn hắn lại lui về phía sau một khoảng cách, đáp xuống một ngọn núi, tập trung chú ý đến biến hóa của quang hải.
Sau khi bức lui Huyết ảnh, bọn hắn không còn gặp phải kẻ địch nào khác, nhưng cũng không dám lơ là, Tần Tang âm thầm đề phòng, cùng Lưu Ly thay phiên hộ pháp cho Liễu Sân.
Tình hình của Liễu Sân cũng không khả quan, thương thế rất nặng, lần tập kích này có thể nói là khiến gã "đã lạnh vì tuyết lại lạnh vì sương".
Theo Tần Tang, nếu như Liễu Sân không thể nhanh chóng khôi phục thương thế mà chuyển cơ đột nhiên xuất hiện, mang theo Liễu Sân tiến vào Tâm hồ chính là hại nhiều hơn lợi, không những không giúp được Lưu Ly quá nhiều mà còn khiến nàng phải phân tâm bảo vệ.
Liễu Sân là trợ thủ mà Ninh Chân Nhân chọn lựa cho Lưu Ly, chưa đến lúc nguy cấp, hắn không thể nói thẳng những lời này, trực tiếp vứt bỏ Liễu Sân. Huống chi, giữa hắn và Liễu Sân cũng chẳng có giao tình gì, chỉ là minh hữu trên danh nghĩa, sở dĩ ra tay cứu giúp là vì Lưu Ly, đến lúc cần thiết, hắn cũng sẽ không khách khí.
Không biết Liễu Sân mang theo bao nhiêu linh đan, chỉ thấy gã liên tiếp nuốt vào ba bình đan dược, chậm rãi luyện hóa dược lực trong cơ thể.
Sắc mặt Liễu Sân thoáng chốc tốt hơn, bọn hắn nhìn quang hải phập phồng không ngừng, trao đổi suy đoán của bản thân về dị biến lần này của thánh địa.
Điểm mấu chốt nhất chính là, dị biến lần này rốt cuộc là do các lão tổ dị nhân tộc cố ý làm ra, hay là thánh địa thực sự gặp vấn đề.
Nếu là trường hợp thứ nhất, đây chỉ là một khảo nghiệm, chỉ cần kiên nhẫn chờ đợi, quy tắc cuối cùng sẽ tự hiện ra, lúc đó mới là thời điểm quần hùng tranh giành.
Vạn nhất là trường hợp thứ hai, đồng nghĩa với việc các lão tổ dị nhân tộc gặp phải đại sự, một hồi biến cố lớn sắp quét sạch toàn bộ dị nhân tộc, bọn hắn lúc này không phải đang tìm kiếm cơ duyên mà là tìm đường lui.
Tử Vân sơn có không ít cao tăng từng tiến vào thánh địa, rất hiểu rõ nơi này, Liễu Sân nói, thời điểm trước kia, quy tắc thí luyện của thánh địa tuy có thay đổi nhưng chưa bao giờ xuất hiện thanh thế lớn như lúc này, trực tiếp hủy diệt Tâm hồ cùng rất nhiều bí cảnh di phủ, thậm chí có thể phá hủy toàn bộ thánh địa.
Có lẽ ngay cả các cường giả dị nhân tộc cũng hoang mang như bọn hắn, tất cả đang chờ đợi một tín hiệu, bất kể là tốt hay xấu.
"Không biết Nguyên Tượng tộc trưởng hiện tại đang ở đâu?"
Tần Tang lên tiếng.
Trong thánh địa, người có thiện ý với bọn hắn chỉ có Chu Yếm tộc và Nguyên Tượng tộc trưởng, tìm kiếm sự che chở của Nguyên Tượng tộc trưởng chính là lựa chọn an toàn nhất.
"Chu Yếm tộc sẽ không nhúng tay vào tranh chấp của ngoại tộc, bần tăng đã ước định với Nguyên Tượng tộc trưởng hợp lực phá giải một chỗ cổ trận, nhưng phải chờ đến khi chuyện ở Tâm hồ kết thúc."
Liễu Sân nhẹ nhàng lắc đầu:
"Bần tăng cũng không biết Nguyên Tượng tộc trưởng hiện đang công lược bí cảnh nào."
Trao đổi một lúc, Tần Tang thuật lại chi tiết những gì bản thân chứng kiến ở mảnh không gian tịch mịch kia.
Nghe đến độc tố phiêu đãng trong không gian đó, Liễu Sân bỗng nhiên biến sắc, vội vàng hỏi:
"Chân nhân nói độc tố, có phải là một loại sương độc? Không biết là màu gì?"
"Là một loại sương độc màu hồng phấn, cũng có thể nói là màu hồng đào..."
Thấy Liễu Sân như nhớ ra điều gì, Tần Tang cố gắng nhớ lại, cẩn thận miêu tả.
"Chân nhân có tiếp xúc trực tiếp với sương độc không, độc tính như thế nào?"
Liễu Sân liên tục truy hỏi.
Lúc đó Tần Tang còn nghĩ đến chuyện Tâm hồ, nào có tâm trạng nghiêm túc phân tích độc tố.
"Bần đạo cách nguồn gốc sương độc một khoảng cách, sương độc mỏng manh, bần đạo từng thử hấp thu một tia, lập tức cảm thấy chân nguyên hỗn loạn, có thể thấy độc tính rất mạnh."
Liễu Sân gật đầu, ánh mắt đảo qua Tần Tang và Lưu Ly, trịnh trọng nói:
"Loại sương độc mà Tần chân nhân miêu tả khiến bần tăng nhớ tới một nơi."
Tần Tang nghiêm mặt nói:
"Xin lắng nghe."
Liễu Sân nói tiếp:
"Trong dị nhân tộc, bộ tộc am hiểu dùng độc không phải là ít, bởi vậy trong thánh địa không thiếu những nơi hội tụ độc chướng. Cùng là độc chướng tràn ngập, nhưng độc tính lại có sự chênh lệch rất lớn, có khi thông qua độc tính có thể phán đoán ra được bí cảnh di phủ kia là do lão tổ bộ tộc nào để lại, thường thường là chuyên môn của một bộ tộc nào đó, người ngoài không hiểu được phương pháp giải độc đặc thù thì rất khó cướp đoạt truyền thừa bên trong. Trong điển tịch mà tổ sư để lại có ghi chép về một nơi tràn ngập độc chướng, tràn ngập một loại sương mù độc màu hồng đào, rất giống với miêu tả của chân nhân, tên là Bích Hạt cổ điện..."
"Ý của thánh tăng là, Bích Hạt cổ điện có khả năng đã bị hào quang xuyên qua, khiến độc chướng tràn vào trong không gian tịch mịch kia?"
Tần Tang suy nghĩ, hỏi.
"Không sai."
Liễu Sân gật đầu, tiếc nuối nói:
"Đáng tiếc vị tổ sư kia cũng không tiến sâu vào Bích Hạt cổ điện dò xét, không ghi chép lại độc tính của độc chướng màu hồng đó."
Tần Tang trầm ngâm một lát, hỏi tiếp:
"Thánh tăng có biết Bích Hạt cổ điện nằm ở đâu không?"
Liễu Sân lấy ra một viên ngọc giản, hiện ra bản đồ, tìm được vị trí trước đó của bọn hắn, khoa tay múa chân trên bản đồ một hồi, cuối cùng khoanh tròn một khu vực, kết luận:
"Bích Hạt cổ điện nằm ở gần đây!"
Tần Tang nhìn về phía đầu ngón tay của Liễu Sân, phát hiện nơi đó gần hơn Lôi Điện rất nhiều, chỉ mất ba ngày là có thể đến nơi.
Theo lẽ thường, độc chướng trong Bích Hạt cổ điện không thể nào phiêu đãng đến tận Lôi Điện, nhưng không gian tịch mịch và không gian thánh địa vốn đã hỗn loạn, Kỷ Hà rõ ràng ở phía bắc thánh địa nhưng khi rơi vào không gian tịch mịch lại xuất hiện ở gần Lôi Điện.
"Ầm..."
Đang nói, Tần Tang đột nhiên bị một tiếng sấm đánh ngang.
Ba người đồng loạt nhìn về phía phát ra tiếng động, nhìn thấy cảnh tượng ở đó, sắc mặt đồng loạt biến đổi. Chỉ thấy ở chỗ sâu nhất của quang hải, hào quang phun trào mãnh liệt, một luồng sóng lớn sắp hình thành.
Vù!
Tần Tang bỗng nhiên đứng dậy, nhìn một lát rồi quát:
"Đi mau!"
Lưu Ly và Liễu Sân cũng ý thức được tình hình không ổn, luồng sóng lớn kia hình thành nhanh như vậy, chứng tỏ thánh địa vẫn đang gia tốc dị biến, bọn hắn phải nhanh chóng rời đi, tránh giẫm lên vết xe đổ.
Liễu Sân mặc cho Tần Tang thôi động chân nguyên cuốn mình lên, Lưu Ly bám sát phía sau Tần Tang, cũng không quay đầu lại nhìn.
Lần này bọn hắn phản ứng kịp thời, đợi đến khi tiếng vang như trời long đất lở từ phía sau truyền đến, bọn hắn đã rời khỏi biên giới quang hải, thoát khỏi khu vực nguy hiểm nhất.
Tần Tang quay đầu nhìn lại, nhìn thấy khắp nơi hào quang bắn ra, giống như những quả cầu ánh sáng loang ra.
Trong quang hải, một luồng quang triều mới hình thành, thanh thế so với lúc trước còn lớn hơn.
Tần Tang không ngừng thúc giục phi độn, cho dù quan sát cũng phải cách quang hải một khoảng, nếu không cẩn thận sẽ bị cuốn vào trong.
Bạn cần đăng nhập để bình luận