Khấu Vấn Tiên Đạo

Chương 3397: Huyết ảnh

Bất quá, không đợi Tần Tang ra tay tiếp, một viên huyết trứng bên ngoài hào quang bùng lên thành một đoàn huyết quang, hóa thành một bóng người màu đỏ ngòm. Lúc này, toàn thân tựa như huyết vụ tạo thành, thấy không rõ diện mục, khí tức cũng mơ hồ không ngừng, chỉ có thể nhìn thấy sau lưng của y mọc ra một đôi cánh.
Huyết ảnh phát ra một tiếng kêu nhẹ, ánh mắt âm lãnh rơi xuống người Tần Tang, khen một tiếng:
"Ánh mắt không tệ!"
Đạo ánh mắt kia chợt chuyển tới Liễu Sân, hơi phát lạnh, trong miệng Huyết ảnh phát ra chú ngữ cổ quái.
Hai mắt Liễu Sân đại thịnh huyết quang, trong miệng gầm nhẹ, mặt mũi tràn đầy thống khổ, tiếp theo vẻ mặt sướng vui giận buồn thay nhau xuất hiện, không thể tự kiềm chế.
Lúc này, Tần Tang đã có thể đoán ra đại khái.
Bọn hắn bị hào quang vây quanh, bị bóng người màu xám truy sát, căn bản không thể che lấp.
Đối phương để mắt tới bọn hắn, thấy tu vi bọn hắn đều không cao, sinh lòng ác ý, cũng phát hiện Liễu Sân đang bị tổn thương, lựa chọn ở đây bố trí mai phục, thừa dịp bọn hắn nhìn thấy ánh rạng đông, tâm thần hơi thư giãn, ra tay với Liễu Sân, đồng thời một kích thành công! Phải biết, Liễu Sân lúc trước nguyên thần đã bị trọng thương, nếu không thương thế sẽ không nặng như thế, khôi phục phiền toái như vậy.
Ở đây bố trí mai phục vẫn còn một nguyên nhân, đối phương tiến vào hào quang khẳng định cũng sẽ dẫn tới bóng người màu xám, bại lộ hành tung.
Trong Thánh Địa chỉ có tranh đấu cơ duyên, không phân đúng sai, song phương vốn không quen biết, không có ân oán, chỉ cần đối phương nhìn thấy cơ hội, sẽ xuống tay với bọn hắn!
Lấy thủ đoạn của Huyết ảnh cho thấy, chỉ sợ cũng là một vị cao thủ Luyện Hư hậu kỳ, đồng thời sở trường về nguyên thần.
Vèo!
Trong hào quang vang lên tiếng xé gió chói tai.
Lúc này bọn hắn đã đi tới biên giới hào quang, trong nháy mắt Huyết ảnh hiện thân, Tần Tang dẫn Lưu Ly và Liễu Sân điên cuồng lao ra phía ngoài hào quang.
Rốt cục xông ra hào quang, Hôi Oanh kiếm lập tức trảm nhanh ra, lại nhắm thẳng vào bóng người màu xám, trong nháy mắt đã trảm diệt hai tên.
Đạo sau cùng có thực lực có thể so với Liễu Sân, trong thời gian ngắn khó mà giải quyết, Tần Tang truyền âm cho Lưu Ly, để nàng bảo hộ Liễu Sân, giao bóng người màu xám này cho nàng.
Liễu Sân chủ động bại lộ nhược điểm của mình, Lưu Ly khai thác thủ thế, vẫn có thể dây dưa cùng bóng người màu xám một hồi, vạn bất đắc dĩ, còn có thể giải phong Sách Dịch Thiên Hoàng Phù.
Mà sắc mặt Liễu Sân càng ngày càng tái nhợt, khí tức lung lay sắp đổ, Huyết ảnh chăm chú nhìn hai mắt Liễu Sân, phát ra tiếng nỉ non quỷ dị, ngoài ra còn có một loại chú âm hỗn tạp cùng tiếng nỉ non.
Chú âm đến từ một viên ngọc bội bên hông Liễu Sân, hẳn là một kiện phật bảo, nếu không phải bảo vật này, tình huống Liễu Sân đã hỏng bét.
Lúc này, Tần Tang lại không lựa chọn cứu Liễu Sân.
Ánh mắt hắn như kiếm, trước sau nhìn chằm chằm Huyết ảnh trên không trung, rốt cuộc giải quyết xong bóng người màu xám, bài trừ nỗi lo về sau, chợt có kiếm ngân vang, áp đảo hết thảy tạp âm thế gian, lăng không phi châm.
Lúc huyết trứng bị thiểm điện bổ trúng, hư không tràn ngập nhàn nhạt huyết vụ, ẩn chứa một loại lực dính nhớp, linh kiếm đâm tới như vào trong vũng bùn.
Bất quá, Tần Tang tu chính là kiếm trận, há có thể dễ dàng bị ngăn cản như vậy.
Bóng tối bao trùm chiến trường, không trung là sao lốm đốm đầy trời.
Tinh huy lập lòe, lập tức sinh ra tinh sát, ba đầu tinh sát hợp thể, ầm vang chém xuống!
"Ưm?"
Tiếng nỉ non hơi ngừng lại, Huyết ảnh ngẩng đầu nhìn, cảm nhận được uy lực điệp trận, thanh âm mang theo vẻ kinh dị.
Vèo!
Trong ngực Huyết ảnh bay ra một tấm huyết khăn, trên đỉnh đầu hóa thành một đoàn huyết vân, huyết vụ xung quanh đều bị huyết vân hấp thu trống không.
Phốc!
Kiếm quang đâm vào chính giữa huyết vân, huyết vân kịch liệt cuồn cuộn, ở trung tâm xuất hiện một vết kiếm, huyết vân hai bên tuôn vào giữa.
Không đợi kiếm quang rơi xuống, Huyết ảnh dùng sức vỗ hai cánh, thân ảnh ầm ầm tan biến, trong nháy mắt trên không trung xuất hiện vô số tàn ảnh.
Khác với huyết trứng trước đó, đối diện với mấy tàn ảnh này, thần thông Thiên Mục Điệp rốt cuộc phát huy tác dụng, Tần Tang lập tức nhận ra chỗ chân thân.
Hắn đã sớm âm thầm dẫn động Lục Đàn, chỉ nghe tiếng sấm cuồn cuộn.
Một viên Lôi Ấn màu xanh xuất hiện trên không chân thân Huyết ảnh, nhất thời thanh lôi hàng thế, không cho Huyết ảnh cơ hội thở dốc.
Trong chớp nhoáng này, Tần Tang bộc phát thực lực vượt xa Huyết ảnh dự đoán. Huyết ảnh vội vàng không kịp chuẩn bị, cảm nhận được uy thế thanh lôi, không khỏi cứng ngắc, hai cánh phía sau vỗ, bay ra một tia ô quang.
Trong ô quang bao vây lấy một thanh trường linh, không biết là đến từ loại linh điểu nào, trường linh rõ ràng, quang trạch lưu chuyển, tản mát ra ba động đặc biệt.
Trường linh tự cháy, lại là ngọn lửa màu đen nhánh.
Sau một khắc, trong ngọn lửa truyền ra một tiếng huýt dài thanh thúy, bay ra hư ảnh một con linh điểu.
Toàn thân linh điểu do hắc hỏa tạo thành, giương cánh bay cao, chủ động nghênh đón thanh lôi. Đối mặt thanh lôi, linh điểu ngẩng cổ, mở miệng rộng, như muốn nuốt thanh lôi vào trong bụng.
Ầm!
Trong va chạm mãnh liệt, linh điểu lại biến thành một mảnh hắc hỏa, thanh lôi và hắc hỏa tràn ngập thiên không, thôn phệ lực lượng của đối phương.
Dưới lôi hỏa, hào quang cũng tràn ngập tới.
Chiến trường ngay biên giới hào quang, mà hào quang đang một mực khuếch trương, lúc này Huyết ảnh mặc dù tránh thoát một kiếp, nhưng bị trùng kích, không thể kịp thời tránh đi hào quang.
Nhiễm phải hào quang, bên người Huyết ảnh lại có bóng người màu xám hiển hiện.
"Hảo thủ đoạn! Lão phu đã xem thường các ngươi, ngày sau gặp lại! Ha ha...."
Huyết ảnh trở tay đập nát bóng người màu xám, lưu lại vài tiếng cười to, lựa chọn rút lui.
Tần Tang lạnh lùng nhìn Huyết ảnh, thầm nghĩ đáng tiếc, ép Huyết ảnh tiến vào hào quang tự nhiên là hắn cố ý hành động, lợi dụng hoàn cảnh chiến trường hợp lý có đôi khi là mấu chốt để thủ thắng.
Đáng tiếc Huyết ảnh trước đó không bại lộ quá nhiều thực lực trước bóng người màu xám, bằng không hắn và bóng người màu xám giáp công, chắc chắn để y trả giá không nhỏ.
Mặt khác, bọn hắn vừa xông ra hào quang, còn chưa tới nơi an toàn, hào quang xung quanh rất nhanh sẽ khép lại, nếu như tiếp tục đánh, Tần Tang nhất định sẽ bị nhiễm hào quang, bại lộ thực lực chân chính trước bóng người màu xám.
Cân nhắc trước sau, Tần Tang chỉ có thể dừng tay, trơ mắt nhìn Huyết ảnh nghênh ngang rời đi.
Cũng may, Huyết ảnh sau khi đi, tình huống Liễu Sân dần dần chuyển biến tốt đẹp.
Tần Tang triệu hồi Hôi Oanh kiếm, liên thủ với Lưu Ly chém giết bóng người màu xám cuối cùng, mang theo Liễu Sân, chạy ra trước khi khe hở hào quang khép lại.
Phía trước khe hở càng nhiều, bọn hắn cố gắng dịch chuyển, hào quang xung quanh dần dần thưa thớt.
Tần Tang xuất thủ che lấp khí tức ba người, đi vào một nơi an toàn, hỏi:
"Thương thế thánh tăng thế nào rồi?"
Liễu Sân khẽ lắc đầu, khuôn mặt đắng chát, thương thế chưa lành, lại bị một vị cường giả sở trường về nguyên thần công kích, may mắn Tần Tang tương trợ, bằng không hôm nay dữ nhiều lành ít.
Y nhờ chân nguyên Tần Tang bọc lấy, ăn vào mấy viên đan dược, luyện hóa dược lực, miễn cưỡng ngăn trở thương thế chuyển biến xấu, sau khi tỉnh dậy, thấy Tần Tang và Lưu Ly còn đang lao vùn vụt, thỉnh thoảng nhìn về phía sau.
Thanh thế hào quang đang từ từ suy yếu, nhưng tình huống càng đáng sợ phát sinh, quang hải hấp thu những hào quang này, thôn phệ đại địa, lập tức khuếch trương ra phía sau bọn hắn.
Bọn hắn hiện tại nên đi nơi nào đây?
"Về chuyện ở Tâm hồ, ta có một suy đoán."
Tần Tang nhìn hai người, nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận