Khấu Vấn Tiên Đạo

Chương 3403: Truyền thuyết

Tần Tang thấy rõ, những luồng độc vụ hóa thành mặt người đang cười kia gần như bị hút vào trong Viên Đỉnh. Kế hoạch đã ấp ủ bấy lâu của gã tu sĩ Kiết Câu tộc xem ra chưa đạt được hiệu quả như mong muốn.
"Kẻ này cho dù không phải là độc tu thì chắc chắn cũng am hiểu về độc đạo."
Trong lòng Tần Tang âm thầm đánh giá thanh niên áo trắng, đồng thời lặng lẽ thúc giục chân nguyên, để Lưu Ly hiện ra bên cạnh:
"Tiên tử có nhìn ra lai lịch của kẻ này không?"
Lưu Ly quan sát thanh niên áo trắng, một lát sau khẽ lắc đầu:
"Người này chắc không phải là đệ tử của mấy tông môn lớn kia."
Dị nhân tộc có quan hệ mật thiết với hai đại Thiên Châu là Tốn Châu và Khảm Châu, tu sĩ nhân tộc may mắn có được tư cách tiến vào thánh địa cũng không phải là chuyện gì kỳ lạ. Nếu không phải xuất thân từ mấy đại tông môn kia thì tạm thời người này chưa thể trở thành đối thủ của bọn hắn, bằng không Tần Tang không ngại nhân cơ hội này giải quyết gã ta sớm một chút.
Hiện tại không bằng cứ án binh bất động, để thanh niên áo trắng kia tiếp tục thu hút sự chú ý của tên Kiết Câu tộc, bọn hắn sẽ thừa cơ lẻn vào.
Tần Tang nhìn về phía chiến trường bên dưới, tuy vẫn chưa nhìn thấy đại điện, nhưng với việc cấm chế bị tu sĩ Kiết Câu tộc kia dẫn động, hắn đã có thể xác định được vị trí của đại điện. Vấn đề hiện tại là hai người kia đang chắn ở phía trước, làm thế nào vượt qua mà không kinh động đến bọn họ.
Lưu Ly đưa tay chỉ lên trên, Tần Tang gật đầu, hiểu ý nàng muốn mượn hào quang kia. Trước khi bọn hắn đến đây đã thấy xung quanh Bích Hạt cổ điện có hào quang hiện lên. Hào quang lan tràn, chắc chắn sẽ va chạm với Bích Hạt cổ điện, gây nên chấn động.
Bọn hắn nấp tại chỗ chờ đợi, không lâu sau quả nhiên cảm nhận được một trận chấn động mãnh liệt. Hai người đang kịch chiến kia dường như không hề hay biết, độc vụ chấn động càng làm cho thần thông, đạo thuật của hai bên thêm phần hỗn loạn.
"Đi!"
Tần Tang và Lưu Ly thấy cơ hội đã đến, lập tức hành động, lướt qua dư ba của trận chiến, đi men theo rìa chiến trường. Một lát sau, bọn hắn nhìn thấy một tòa đại điện sừng sững trước mặt.
Bích quang ẩn hiện trong màn hồng vụ.
Tòa đại điện này có hình dạng và kết cấu giống với bên ngoài, cũng bị trận pháp bao phủ. Cấm chế lực ở đây rõ ràng mạnh hơn bên ngoài rất nhiều, lại bị hư hại nghiêm trọng, khắp nơi đều là vết nứt, thậm chí nóc đại điện cũng bị sập một nửa.
Nhìn qua chỗ bị hư hại có thể thấy bên trong đại điện trống không, bảo vật hẳn là đã bị người lấy đi.
Tuy trận pháp nơi này đã bị phá hỏng nhiều chỗ, nhưng Tần Tang và Lưu Ly vẫn không dám lơ là, cẩn thận xuyên qua một khe nứt, cố gắng không kinh động đến bất kỳ ai.
"Tần đạo hữu?"
Lưu Ly dùng ánh mắt dò hỏi nhìn về phía Tần Tang.
Tần Tang xoa nhẹ lòng bàn tay, tập trung cảm ứng một lát, rồi khẽ lắc đầu. Ấn ký trên lòng bàn tay không hề phản ứng, cũng không cảm nhận được Lôi Điện, xem ra bọn hắn phải tiếp tục đi sâu vào bên trong.
Vòng qua đại điện là một vùng đất bị nứt gãy, cấm chế lực hình thành nên những cơn cuồng phong hỗn loạn. Mặt đất ở đây bị nghiêng, Bích Hạt cổ điện như thể bị ép xuống, nằm ở vị trí thấp nhất trong vùng đất gai góc này.
Nơi này lực lượng quá mức hỗn loạn, muốn lặng lẽ vượt qua tuyệt đối không phải chuyện dễ dàng. Ngay cả Tần Tang có Thiên Mục Điệp hỗ trợ cũng phải hao tâm tổn trí suy nghĩ.
Cuối cùng, Tần Tang cũng tìm được một con đường từ trong cơn lốc, đang định tiến lên thì bỗng nhíu mày, quay đầu nhìn về phía bậc thang bên phải.
Đó là bậc thang phía sau đại điện, không biết từ lúc nào lại mọc ra một cây cỏ nhỏ. Cây cỏ đó lớn lên rất nhanh ngay trước mắt bọn hắn, bung ra như cái ô, sau đó chui ra một tiểu nhân cao chừng ngón tay, hai tay chống nạnh nhìn chằm chằm bọn hắn.
"Vừa rồi ta ra tay thu hút sự chú ý của chủ nhân nơi này để hai vị tiến vào, không ngờ hai vị lại định bỏ đi mà không nói tiếng cám ơn nào sao?"
Chính là giọng nói của thanh niên áo trắng.
Cả Tần Tang và Lưu Ly đều ngạc nhiên, bọn hắn còn tưởng mình che giấu rất kỹ.
Sắc mặt Tần Tang không đổi, mỉm cười nói:
"Không ngờ Linh giác của đạo hữu lại nhạy bén như vậy, chúng ta thấy đạo hữu đang mải mê kịch chiến nên không tiện quấy rầy."
"Hả?"
Thanh niên áo trắng chú ý tới thân phận của bọn hắn, kinh ngạc nói:
"Hai vị cũng là tu sĩ Nhân tộc?"
"Không sai!"
Tần Tang không phủ nhận, thầm nghĩ không biết gã vạch trần hành tung của bọn hắn là có ý gì.
"Tốt tốt tốt!"
Tiểu nhân vỗ tay cười to:
"Ta đang đau đầu vì thân là ngoại tộc, không thể hòa nhập với dị nhân tộc, cũng không tìm được đồng minh, không ngờ lại gặp được đồng tộc ở đây! Hai vị chắc cũng đến vì bảo vật trong Bích Hạt cổ điện này?"
"Không biết trong cổ điện này có bảo vật gì?"
Câu hỏi của Tần Tang khiến tiểu nhân ngẩn người.
Tiểu nhân nhíu mày nhìn Tần Tang, chất vấn:
"Các ngươi không biết bên trong có bảo vật gì, vậy đến đây làm gì?"
"Chúng ta đương nhiên là có việc quan trọng, không phải vì tầm bảo. Lão tổ Kiết Câu tộc để lại bảo vật cho tộc nhân, chưa chắc đã thích hợp với những kẻ ngoại tộc như chúng ta, chúng ta cũng chẳng có hứng thú. Nếu đạo hữu đến đây vì bảo vật, vậy thì giữa chúng ta sẽ không có xung đột, chúng ta cũng sẽ không ủng hộ Kiết Câu tộc, chi bằng mỗi người một đường, không can thiệp vào chuyện của nhau!"
Tần Tang nói như thật.
Nghe vậy, tiểu nhân lộ vẻ mặt không tin, ánh mắt rơi vào Vạn Nguyên Chướng trên người Tần Tang:
"Xem ra đạo hữu cũng là người tinh thông độc đạo, lại còn nói không phải đến vì đoạt bảo, ngươi cảm thấy người khác có tin sao?"
"Tin hay không là tùy đạo hữu."
Tần Tang thản nhiên nói, lười giải thích thêm, nói với Lưu Ly muốn rời đi.
"Chậm đã!"
Tiểu nhân vội vàng gọi bọn hắn lại, ánh mắt đảo qua khuôn mặt bọn hắn, dường như muốn nhìn thấu Tần Tang, xem hắn nói thật hay giả.
Không biết gã suy nghĩ thế nào, trầm ngâm một lát rồi mở miệng nói:
"Nếu bảo vật của Kiết Câu tộc không thể khiến hai vị động lòng, vậy nếu ta nói bên trong còn có cơ duyên lớn hơn thì sao?"
Tần Tang và Lưu Ly liếc nhau, cười nói:
"Chẳng lẽ đạo hữu định nói cho chúng ta biết cơ duyên đó là gì? Hay là nhường cơ duyên đó cho chúng ta?"
"Ta chắc chắn sẽ không nhường cho các ngươi! Mục đích của ta là mượn tay các ngươi bức lui Kiết Câu tộc, sau đó chúng ta tự dựa vào bản lĩnh của mình tranh đoạt."
Tiểu nhân nói rất thẳng thắn:
"Hai vị cũng thấy đấy, ta chỉ có một mình, ngay cả một ải bên ngoài cũng khó khăn lắm mới vượt qua được. Tộc trưởng Kiết Câu tộc bên trong còn có tu vi cao hơn, lại có thể dẫn động thêm cấm chế lực, càng khó đối phó hơn. Ban đầu ta vốn không có cơ hội, nhưng nếu hợp tác với hai vị, có lẽ sẽ có chút hy vọng."
Dừng một chút, gã lại nói tiếp:
"Hai vị chắc hẳn đã chú ý đến dị tượng trên bầu trời, không biết có kiến giải gì không?"
"Chúng ta đều là lần đầu tiên tiến vào thánh địa, hoàn toàn không biết gì về dị biến này."
Tần Tang tỏ vẻ hứng thú:
"Hình như đạo hữu biết chút ít?"
"Ta cũng không biết nhiều hơn hai vị."
Tiểu nhân lắc đầu, nhưng giọng điệu lại thay đổi:
"Bất quá, ta từng nghe được một truyền thuyết ở dị nhân tộc, tiên đoán về thánh địa này."
Nói đến đây, gã cố tình dừng lại, khiến cho Tần Tang và Lưu Ly càng thêm tò mò, lúc này mới chậm rãi nói tiếp:
"Vị đạo hữu nói cho ta biết chuyện này chỉ thuận miệng nhắc đến lúc tán gẫu, bản thân hắn cũng không tin tiên đoán vớ vẩn này. Tiên đoán nói rằng, ngày thánh địa sụp đổ chính là lúc dị nhân tộc quật khởi, sẽ có cơ duyên to lớn giáng xuống, các vị lão tổ để lại chỉ dẫn trong thánh địa sẽ thức tỉnh. Hai vị hãy nhớ lại cảnh tượng bên ngoài, thánh địa có phải sắp sụp đổ hay không? Nếu lão tổ Kiết Câu tộc thật sự để lại chỉ dẫn, chắc chắn là ở chỗ này!"
Tần Tang và Lưu Ly trao đổi ánh mắt, đều cảm thấy truyền thuyết này có chút hoang đường.
Ngay cả thánh địa cũng bị hủy diệt, còn nói gì đến chuyện dị nhân tộc quật khởi?
"Đạo hữu cứ vượt qua ải bên ngoài rồi hẵng nói."
Tần Tang thản nhiên nói, sau đó xoay người rời đi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận