Khấu Vấn Tiên Đạo

Chương 3350: Viên Kiệu Hải thị

Tần Tang âm thầm dò xét người áo bào trắng, Nguyên Mâu tại Chu Yếm tộc cũng có danh thiên tài, người này chỉ lớn hơn Nguyên Mâu ba trăm tuổi, tại Chu Yếm tộc có thể xem như cùng một thời đại. Không chỉ trở thành cường giả đỉnh cao Luyện Hư hậu kỳ, vị trí lại cao, không thể nghi ngờ là thiên tài trong thiên tài.
"Viên mỗ bái kiến Nguyên Tượng tộc trưởng."
Người áo bào trắng đáp xuống trước đại điện, thi lễ với Nguyên Tượng tộc trưởng, sau đó xoay chuyển ánh mắt, nhìn về phía Tần Tang.
"Hai vị đều là thanh niên tài tuấn, Tần đạo hữu hẳn là vẫn chưa biết Viên trưởng lão, để lão phu giới thiệu hai vị..."
Nguyên Tượng tộc trưởng cười tủm tỉm kéo Tần Tang đến phía trước.
Viên Giám cười một tiếng, chắp tay nói:
"Tần đạo hữu không nhận ra Viên mỗ, nhưng Viên mỗ lại nghe danh Tần đạo hữu như sấm bên tai, cửu ngưỡng đại danh!"
Tần Tang chắp tay hoàn lễ, nói một tiếng không dám, bên tai bỗng nhiên vang lên thanh âm như nói mê:
"Sau khi tiến vào thánh địa, cẩn thận U Yến tộc..."
Thanh âm nhỏ bé không thể nhận ra, mọi người ở đây đều không hề hay biết.
Trong lòng Tần Tang âm thầm nghiêm nghị, bởi vì hắn nghe được người truyền âm chính là Nguyên Tượng tộc trưởng.
Hắn không khỏi nghĩ đến Dân Trác từng nói đến người sau lưng, Nguyên Tượng tộc trưởng lúc này nói ra, chẳng lẽ hoài nghi là Viên Giám?
Xem ra giữa Chu Yếm tộc và U Yến tộc cũng không hòa thuận như mặt ngoài.
Trong lòng Tần Tang nghi ngờ càng sâu, vị đại trưởng lão U Yến tộc này vì sao lại nhắm vào hắn mà bố trí nhiều như vậy?
Đáng tiếc Nguyên Tượng tộc trưởng lại không nói tiếp, giống như không muốn nói nhiều.
Có lẽ Nguyên Tượng tộc trưởng còn chưa nắm giữ chứng cứ xác thực, cũng có thể là không muốn bị ngoại nhân biết được và lợi dụng rạn nứt giữa hai tộc, Tần Tang thầm nghĩ.
Đủ loại ý niệm hiện lên trong đầu, thần sắc Tần Tang lại như thường, trên mặt Viên Giám cũng không nhìn ra mảy may dị thường, song phương mới quen đã thân, thân thiện phi thường. Cũng có những cao thủ U Yến tộc khác đi tới, trò chuyện với Tố Nữ, một cảnh tượng hòa thuận vui vẻ.
Sau khi bọn Viên Giám đến không lâu, lần lượt lại có mấy đạo độn quang bay tới, đều là các cao thủ ngự tộc, có người mang theo hậu bối, chuẩn bị sớm tiến về Viên Kiệu Hải Thị.
Nguyên Tượng tộc trưởng thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn lên trời, trong lòng tính nhẩm thời gian, đợi cho mặt trời lên cao, mở miệng nói:
"Đã đến giờ, Hải thị nên đã hiện thế, chúng ta khởi hành thôi!"
Dứt lời, Nguyên Tượng tộc trưởng phất ống tay áo một cái, mở ra đại điện na di trận, đám người nối đuôi nhau đi vào.
Đại trận chuyển hướng mở ra, linh quang bao phủ đám người.
Tần Tang thi pháp giúp Lý Ngọc Phủ và Ngọc Nô ngăn cách ảnh hưởng lúc chuyển hướng, chợt cảm thấy một luồng áp lực đè ép, sau một hồi trời đất quay cuồng, dưới chân giẫm lên thực địa.
Tầm mắt khôi phục bình thường, nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, tất cả mọi người không khỏi sững sờ.
Chỉ thấy bọn họ đang ở bên trong một tòa cổ điện mênh mông, cửa điện đóng chặt, xung quanh là một mảnh tịch mịch, chẳng biết tình hình bên ngoài.
Mà trong bóng đêm, lại có mười mấy con mắt, xen kẽ tinh tế phiêu phù ở giữa không trung.
Những con mắt này tròn trịa, không có thân thể, một mình tồn tại giữa thế gian, tái nhợt không máu, biên giới cũng không có huyết nhục, chỉ có ở giữa đen nhánh chiếm chưa tới một phần mười diện tích, con ngươi như to bằng mũi kim.
Sau khi bọn Tần Tang hiện thân, những ánh mắt này cũng nhao nhao 'nhìn' qua, lộ ra vẻ kỳ dị, rõ ràng là vật sống.
Một màn này quá mức quỷ dị, Lý Ngọc Phủ và Ngọc Nô đều sởn gai ốc.
Sau một khắc, chỉ thấy những con mắt kia lóe lên, xung quanh hiện ra linh quang yếu ớt, những linh quang này dần dần hình thành từng hình dáng con người, có đầu và tứ chi, chỉ là tướng mạo cực kì quái dị.
Con mắt đứng đầu tiên huyễn hóa ra một đạo hư ảnh, người nhẹ nhàng bước về phía trước, chắp tay thi lễ với Nguyên Tượng tộc trưởng, phát ra giọng nữ ôn nhu thanh nhã, thanh âm có vẻ hơi mờ mịt.
"Uy Nhân bái kiến Nguyên Tượng tộc trưởng."
Nguyên Tượng tộc trưởng thu liễm lại thần sắc tùy ý, trịnh trọng hoàn lễ:
"Đã lâu không gặp, Uy Nhân tộc trưởng mạnh khỏe chứ."
"Bọn họ là Nhất Mục tộc..."
Tần Tang nghe được Nguyên Mâu truyền âm, trong đầu hiện ra ghi chép có liên quan đến bộ tộc này.
Nhất Mục tộc cũng là một trong những bộ tộc thuộc Thiên bộ Thượng tộc, người cũng như tên, có một câu miêu tả bề ngoài của bọn họ: Một con mắt chiếm cứ cả khuôn mặt. Ngũ quan có vẻ khác với nhân tộc, nhưng thân thể và tứ chi lại không khác.
Đặc thù nhất chính là thần thông và phương pháp tu hành của bọn họ, khác với Chu Yếm tộc chuyên tâm luyện thể, Nhất Mục tộc tu luyện chính là nguyên thần, có thể coi là Linh tu trong dị nhân tộc.
Đồng thời trong quá trình tu luyện, nhục thân của Nhất Mục tộc sẽ dần dần thoái hóa, biến thành tinh khí thuần túy, bị con mắt thôn phệ.
Nhục thân những người trước mặt đều biến mất, chỉ còn một con mắt, chứng tỏ tu vi đã đến cảnh giới phi thường cao thâm.
Trái ngược với nhục thân chính là, nguyên thần của bọn họ sẽ dần dần lớn mạnh, Nhất Mục tộc gọi là linh thể, nếu như bọn họ không muốn hiển hóa linh thể, ngoại nhân chỉ có thể nhìn thấy một con mắt. Ở nhân tộc, linh thể linh tu Luyện Hư kỳ được xưng là Dương thần, Tần Tang may mắn từng gặp một vị.
Tần Tang du lịch qua mấy đại Châu của Đại Chu, phát hiện Linh tu còn thưa thớt hơn thể tu, điều này ở nhân tộc không thịnh hành, nhưng trong dị nhân tộc, những bộ tộc giống như Nhất Mục tộc có rất nhiều, Linh tu cũng không hiếm thấy, lại thêm thần thông biến hóa kỳ lạ, khó lòng phòng bị.
Người chào hỏi chính là tộc trưởng Nhất Mục tộc - Uy Nhân.
Uy Nhân khiêm tốn, nghe thanh âm là nữ tử, Nhất Mục tộc lúc còn nhục thân cũng phân chia nam nữ.
Nàng chào hỏi Viên Giám và Tần Tang, vừa cùng Nguyên Tượng tộc trưởng trò chuyện về Viên Kiệu Hải Thị lần này, vừa đi tới cửa điện. Tới trước cửa, tế lên một viên bảo ấn, ấn lên cửa.
Ông!
Linh quang màu lam sáng lên, vết rỉ trên bề mặt cửa điện bong ra từng mảng, lộ ra hai cánh cửa bằng bích ngọc xanh biếc.
Tần Tang cảm ứng được một luồng lực lượng trận pháp bị bảo ấn kích phát, chợt nghe thấy từng tiếng kẹt kẹt, cửa điện chậm rãi mở sang hai bên.
Vù!
Cuồng phong theo khe hở tràn vào đại điện, cảnh tượng bên ngoài đập vào tầm mắt đám người.
Cổ điện dưới chân bọn họ vốn được xây trên một hòn đảo lơ lửng, đảo nhỏ không lớn, cách điện mười trượng chính là vách núi, phía dưới là biển cả, nước biển đen ngòm, sóng lớn ngập trời.
Bên ngoài đảo nhỏ, trong hư không nổi lơ lửng lít nha lít nhít bóng đen, là từng hòn đảo nhỏ lơ lửng, nhìn mãi không thấy bờ, vô số kể.
Những hòn đảo này lớn nhỏ không đều, cao có thấp có, cực kì hoang vu, không có chút sinh cơ nào. Nhìn ra được, trên những hòn đảo này vốn có kiến trúc, nhưng đa phần đã biến thành tường đổ, rách nát khắp chốn. Đám người đi ra khỏi cổ điện, phát hiện ra tòa cổ điện này mặc dù hoàn hảo, nhưng cũng pha tạp cũ kỹ, trải qua tàn phá.
Tuy rách nát không chịu nổi, nhưng bản thể những hòn đảo này còn đó, có một luồng trận pháp lực, câu liên tất cả đảo nhỏ, vĩnh cửu tồn tại, che chở lấy nơi này.
Tầm mắt mọi người vượt qua từng hòn đảo nhỏ, dõi mắt nhìn lại, chỉ thấy mỗi nơi đều bị một tấm màn đen che khuất.
Còn có những hòn đảo nhỏ bị tấm màn đen bao phủ, không lộ diện.
Đó chính là khí ô trọc, hóa thành hắc triều, che trời lấp đất, thể hiện ra uy thế kinh khủng, mỗi đợt sóng dữ đánh xuống lại như thiên băng địa liệt, khiến quần đảo chấn động mãnh liệt, đại trận phảng phất có thể sụp đổ bất cứ lúc nào, đáng sợ hơn xa so với cảnh tượng Tần Tang nhìn thấy ở biên giới Nghiệt Hà.
Đúng lúc này, mọi người nhìn thấy, trên những hòn đảo nhỏ xa xa cũng có linh quang lóng lánh, các bộ tộc khác lần lượt bay đến.
Bạn cần đăng nhập để bình luận