Khấu Vấn Tiên Đạo

Chương 3408: Tổ huấn

Quả không hổ là tộc trưởng, không chỉ làm việc quyết đoán, mà khi đối mặt với tình thế nguy hiểm lúc này, biểu hiện cũng phi thường bình tĩnh, phảng phất như bản thân không phải là kẻ thất bại.
Tần Tang bay đến trước mặt tộc trưởng, biết rõ còn hỏi:
"Các hạ chính là tộc trưởng Kiết Câu nhất tộc sao?"
"Không sai! Thực lực không đủ, biến thành kẻ dưới thềm, hổ thẹn cho bộ tộc, để đạo hữu chê cười!"
Tộc trưởng Kiết Câu tộc chắp tay thi lễ:
"Tại hạ Phù Côn, chưa biết đạo hữu xưng hô thế nào?"
"Phù tộc trưởng!"
Tần Tang gật đầu, cũng không làm nhục đối thủ, chắp tay đáp lễ:
"Bần đạo pháp hiệu Thanh Phong."
Hắn chú ý tới, Phù tộc trưởng cao chín thước, hơi gầy gò, đôi cánh bị phế một cái, vết thương đã lành, nhưng vẫn nhìn ra được thương thế không nhẹ, khó trách không thể hiện ra được thực lực vốn có của một tộc trưởng.
Có lẽ vì nguyên nhân này, nên Phù tộc trưởng mới đồng ý hợp tác với Tạ Thiên Tiêu, mới chủ động đầu hàng.
Bên trong Bích Hạt cổ điện cất giữ bảo vật do lão tổ để lại, há có thể để ngoại nhân nhúng chàm, nếu là lúc toàn thịnh, Phù tộc trưởng chắc chắn sẽ dốc toàn lực ngăn cản bọn hắn, ngày nay cũng chỉ là hành động bất đắc dĩ.
"Thanh Phong đạo trưởng dự định xử trí chúng ta thế nào?"
Phù tộc trưởng nhìn Tạ Thiên Tiêu trong tay Tần Tang.
"Kẻ này âm hiểm xảo trá, không thể dung!"
Tần Tang quả quyết nói, sát khí đằng đằng, chợt ngữ khí chuyển thành ôn hòa:
"Bất quá, đạo hữu là chủ nhân của Bích Hạt cổ điện, gặp phải ngoại nhân xâm nhập, xuất thủ khu trục cũng là thiên kinh địa nghĩa, bần đạo đối với đạo hữu cũng không có quá nhiều phẫn hận."
"Nhưng cũng sẽ không dễ dàng buông tha tại hạ."
Phù tộc trưởng tiếp lời.
Tần Tang mỉm cười không nói.
"Nếu như ta trợ giúp đạo trưởng mở ra những tòa đại điện này, đạo trưởng có thể thả ta một con đường sống hay không?"
Phù tộc trưởng nhìn về phía chỗ sâu trong dòng lưu quang:
"Không có người quen thuộc trận cấm dẫn đường, đạo trưởng có tinh thông trận pháp cấm chế đến đâu, muốn lấy được bảo vật bên trong, cũng không phải chuyện đơn giản."
"Kẻ thức thời mới là tuấn kiệt, đáng tiếc lại gặp Phù tộc trưởng ở đây, nếu không chúng ta đã nâng cốc đàm đạo."
Tần Tang cảm thán một tiếng:
"Thật không dám giấu giếm, bần đạo đến đây không phải vì Bích Hạt cổ điện, trước đó đã cân nhắc, sẽ thương lượng với Kiết Câu tộc các vị, cầu chung sống hòa thuận."
Thần sắc Phù tộc trưởng hơi động, nghi ngờ nói:
"Nếu đã như vậy, mục đích của đạo trưởng hẳn là không phải độc hồ, chẳng lẽ là tòa sơn phong dưới đáy hồ kia?"
Dừng một chút, y nhịn không được truy vấn:
"Ngọn núi kia rốt cuộc có lai lịch gì?"
Trong mắt Phù tộc trưởng hiện lên một tia không cam lòng.
Nếu như không phải vì tòa sơn phong lai lịch bất minh kia, nếu như không phải Bích Hạt cổ điện và ngọn núi kia va chạm vào nhau, y đã sớm tiến vào cổ điện, đạt được bảo vật lão tổ để lại, hơn nữa có thể thao túng trận cấm của cổ điện, dù Tần Tang liên thủ với Tạ Thiên Tiêu cũng không cần lo lắng.
Ngọn núi kia đã đánh nát tính toán của bọn họ, cũng đem kế hoạch của lão tổ hủy hoại trong chốc lát.
Tần Tang gật đầu:
"Cũng liên quan đến ngọn núi đó, bần đạo cần xuống dưới tìm tòi mới biết lai lịch của nó, nhưng lúc trước bần đạo có nghe được từ miệng của kẻ này một ít lời, thấy thú vị, muốn kiểm chứng với Phù tộc trưởng."
"Mời đạo trưởng cứ hỏi."
Phù tộc trưởng không còn chút hy vọng may mắn nào, ngày nay y và Tạ Thiên Tiêu đều rơi vào trong tay đối phương, không còn ai có thể ngăn cản, đối phương há có thể dễ dàng từ bỏ cơ duyên này.
"Lão tổ Kiết Câu tộc rốt cuộc đã cất giấu bảo vật gì trong Bích Hạt cổ điện?"
Tần Tang đi thẳng vào vấn đề.
Phù tộc trưởng chi tiết đáp:
"Bảo vật có giá trị cao thấp khác nhau, trong đó quý giá nhất, có thần thông thuật pháp do lão tổ tự tay sáng tạo ra, linh bảo tự tay luyện chế, cùng với linh dược có thể tăng tu vi cho tộc nhân, trợ giúp tộc nhận đột phá."
"Nói như vậy, phần lớn là bảo vật phù hợp với Kiết Câu tộc, coi như bần đạo có được, bản thân cũng chưa hẳn dùng đến, lại càng khó có thể bán ra ngoài?"
Tần Tang nhíu mày.
"Tộc ta nguyện ý dốc toàn lực cầu mua từ đạo trưởng!"
Phù tộc trưởng vội vàng nói, sau đó lại bổ sung một câu:
"Chuyện trong thánh địa, tại hạ có thể phân rõ. Tại hạ tài nghệ không bằng người, chẳng thể trách ai, càng sẽ không vì oán hận mà làm ra chuyện vì nhỏ mất lớn, thành bại chỉ là nhất thời, những bảo vật này đối với tộc ta có ý nghĩa trọng đại, chỉ cần có thể đạt được, chúng ta nhất định sẽ dốc hết sức thỏa mãn mọi điều kiện của đạo trưởng."
Tần Tang quan sát Phù tộc trưởng từ trên xuống dưới, xem ra người này từ khi đầu hàng đã hiểu rõ lợi hại.
Bảo vật trong Bích Hạt cổ điện chỉ có giá trị trong tay Kiết Câu tộc, Tần Tang nếu muốn giành lấy lợi ích lớn nhất, chỉ có thể giao dịch với Kiết Câu tộc, nhất định phải giữ mạng cho Phù tộc trưởng.
Đương nhiên Tần Tang sẽ không để bản thân chịu thiệt, cơ hội uy hiếp một tộc không phải lúc nào cũng có, còn bọn họ có oán hận hay không, Kiết Câu tộc ở thủy bộ xa xôi, coi như trong lòng còn oán hận, cũng không ảnh hưởng tới Thanh Dương trị, hắn càng sẽ không để ý.
"Còn cung điện trung tâm kia thì sao?"
Tần Tang nhìn chằm chằm vào mắt Phù tộc trưởng, tiếp tục truy vấn.
Nếu như truyền thuyết kia là thật, đối phương là tộc trưởng, chắc chắn biết một chút gì đó.
Phù tộc trưởng trầm mặc, trong mắt lóe lên vẻ giãy giụa, cuối cùng bất đắc dĩ thở dài:
"Mỗi một đời tộc trưởng của tộc ta đều biết một chuyện tổ huấn, lão tổ có để lại một kiện bảo vật ở trong đại điện trung tâm, một ngày nào đó, khi thánh địa xuất hiện biến cố nghiêng trời lệch đất, đại điện trung tâm sẽ mở ra, hậu nhân sẽ từ đó thu hoạch được chỉ dẫn, cần lượng sức mà đi."
Bị ép phải nói ra những bí mật này, y có chút thất thần nhìn lên phía trên, trong miệng lẩm bẩm:
"Phù Côn bất hiếu, xin lão tổ trách phạt."
Đáng tiếc lại không có bất kỳ hồi âm nào.
"Quả nhiên có truyền thuyết này!"
Trong mắt Tần Tang lóe lên một tia sáng:
"Chỉ dẫn gì? Biến cố này rốt cuộc là sao?"
"Tổ huấn cũng không nói rõ, ban đầu tại hạ còn tưởng sẽ là đại tạo hóa nào đó, hiện tại xem ra, chỉ sợ là nguy cơ đi kèm, kiện bảo vật kia có lẽ là đang chỉ dẫn một con đường sáng, người hữu duyên mới có được."
Phù tộc trưởng thành khẩn nói:
"Tại hạ nói đều là sự thật, không có nửa câu dối gạt."
Tần Tang im lặng, ngưng mắt nhìn chỗ sâu trong lưu quang, mơ hồ có thể nhìn thấy Bích Hạt cổ điện, không thể nghi ngờ, hiện tại chính là ngày được nhắc đến trong tổ huấn của Kiết Câu tộc.
Bất luận là phúc hay họa, hắn đều muốn lấy được kiện bảo vật kia, nói không chừng có thể từ đó biết được lai lịch của hào quang.
Không lâu sau đó, lại có ba đạo nhân ảnh xông vào nơi va chạm, Tần Tang cũng kêu Lưu Ly đi theo.
Tần Tang đi phía trước mở đường, Lưu Ly và Phù tộc trưởng theo sau, trên người Phù tộc trưởng bị Tần Tang thiết lập cấm chế, Phù tộc trưởng có tự nguyện hỗ trợ, nhưng Tần Tang vẫn không yên tâm, chỉ để y chuyên tâm phá giải tàn cấm của Bích Hạt cổ điện.
Lần này không còn ai lừa gạt ai, ba người dốc toàn lực phối hợp, rất nhanh đã tiến vào được nửa đường.
Sau đó tốc độ của bọn hắn chậm lại, nhưng vẫn có thể coi là thuận lợi, chẳng mấy chốc đã đến một tòa đại điện gần bọn hắn nhất.
Đại điện chỉ có một cái kim môn, đang đóng chặt, cấm chế trên cửa tuy đã tàn phá, nhưng nếu cưỡng ép phá giải, cũng phải tốn một chút công phu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận