Khấu Vấn Tiên Đạo

Chương 3360: Tái chiến

Cát Cung như trút được gánh nặng, nhưng rồi lại nhịn không được oán trách:
"May mà không phải nhắm vào chúng ta! Sao chúng ta đen đủi thế, vừa vào thánh địa đã gặp phải đại hung Thánh cảnh!"
Kẻ đồng hành thở dài:
"Ai biết vì sao con đại hung kia lại rời khỏi sào huyệt, chúng ta chỉ xui xẻo gặp phải thôi! Lúc chạy trốn, chúng ta để lại quá nhiều dấu vết, nó không đuổi theo thì thôi, nơi này không thể ở lâu, mau đi thôi."
"Được!"
Cát Cung gật đầu lia lịa:
"Hội hợp với Quyền lão càng sớm càng tốt!"
Kẻ đồng hành liếc nhìn, nói:
"Ngươi không đi lấy Tượng Hồn sa nữa sao? Luyện hóa Tượng Hồn sa, ngươi chắc sẽ đột phá trung kỳ, chúng ta hành tẩu trong thánh địa cũng an toàn hơn."
"Xác định phương vị trước đã, nếu thuận đường thì thử đi lấy Tượng Hồn sa, không thì đi hội hợp với Quyền lão, mời Quyền lão hỗ trợ."
Cát Cung nói, con đại hung kia khiến gã học được một bài học nhớ đời, chỉ khi ở bên cạnh Quyền lão mới cảm thấy an toàn.
"Quyền lão quả nhiên coi trọng ngươi!"
Trong mắt kẻ đồng hành lóe lên tia hâm mộ, thân ảnh nhoáng lên, lao ra khỏi sơn cốc.
Cát Cung cũng vận chuyển thân pháp đuổi theo, nào ngờ vừa ra khỏi sơn cốc, xung quanh bỗng nhiên tối sầm lại, bên trong thánh địa cũng giống như bên ngoài, ngày đêm rõ ràng, vốn là ban ngày, lại biến thành đêm tối.
Đại địa sông núi đều biến mất không thấy, hai người bị kéo vào một vùng tinh không vô tận, xung quanh tinh quang sáng chói, vô số ngôi sao lơ lửng.
Cảnh tượng quen thuộc khiến Cát Cung không khỏi ngẩn người, khơi dậy hồi ức chẳng mấy vui vẻ, trong lòng chợt cảm thấy khó tin.
"Sao có thể như vậy! Kẻ đó không phải nhân tộc thì cũng là yêu tộc, sao có thể xuất hiện ở đây, chẳng lẽ..."
Trong nháy mắt, vô số ý niệm hiện lên trong đầu gã.
Tuy nhiên, phản ứng của Cát Cung không hề bị ảnh hưởng, vừa rơi vào kiếm trận, gã lập tức ném ra một viên hạt giống màu đen, gần như lặp lại cảnh tượng lúc trước, lúc đó Cát Cung cũng định dùng bảo vật này phá kiếm trận, suýt nữa mất mạng.
Vô số dây leo mọc rễ nảy mầm, vươn ra cành lá, trước đó giống như linh xà, bây giờ lại giống như từng con cự mãng, uy thế vượt xa lúc trước. Lần này gã không để dây leo chiếm cứ kiếm trận, mà quấn quanh bản thân, tầng tầng lớp lớp, tạo thành bình chướng kiên cố, lấy việc tự vệ làm đầu.
Tuy nhiên, Cát Cung rất nhanh phát hiện ra điều bất thường.
Kiếm trận lần trước, chỉ có hai phương tây và nam là tinh quang sáng chói, hiện tại phương đông cũng tinh quang rực rỡ, chỉ có phương bắc vẫn là một đám tinh vân hỗn độn.
Điều này có nghĩa là thực lực của địch nhân cũng đang tăng lên!
Điều khiến Cát Cung kinh hãi hơn là, gã dốc toàn lực thúc giục thần thông Linh Tai, hai tai rung động không ngừng, nhưng lại không cảm ứng được sự tồn tại của đồng bạn.
Trước khi vào thánh địa, gã và đồng bạn hợp lực tế luyện một kiện bảo vật, do đồng bạn chưởng khống, dù gã bị nhốt, đồng bạn có thể thông qua bảo vật mà liên lạc với gã, hai người cùng nhau thôi động bảo vật phá địch.
Hiện tại đồng bạn không có phản ứng gì, chẳng lẽ ngay cả cơ hội tế ra bảo vật cũng không có, hay là đồng bạn cũng bị vây khốn giống mình?
Chắc chắn đối phương cũng có đồng bạn, tên còn lại rất có thể là cao thủ Ti U tộc, vạn nhất đồng bạn của mình không phải đối thủ của đối phương thì...
Càng nghĩ Cát Cung càng cảm thấy kinh hãi, hồi tưởng lại từng màn từng màn năm đó, nếu như gã đã đột phá trung kỳ, sẽ có chút sức đánh trả, hiện tại gã không có chút tự tin nào có thể đánh trả Tần Tang.
Có thể tu luyện đến cảnh giới này, hiếm khi có kẻ nào không quyết đoán, huống chi Cát Cung đã từng nhiều lần chịu thiệt thòi trong tay Tần Tang.
Cát Cung cảm thấy chẳng lành, không chần chừ nữa, không đợi kiếm trận thi triển uy lực thật sự, khí huyết toàn thân đột nhiên cuồn cuộn, làn da đỏ bừng như máu, tơ máu chảy ra từ lỗ chân lông, cơ thể phòng lên.
"Ầm!"
Một tiếng nổ vang trời, Cát Cung vậy mà tự bạo, máu thịt be bét bắn tung toé khắp nơi.
Gã từng bị Tần Tang phá hủy nhục thân một lần, nhưng đó là bị động, bây giờ lại chủ động tự bạo, với tu vi của gã, mất đi nhục thân, muốn khôi phục lại phải trả giá không nhỏ, lần trước được Quyền lão ban thưởng, trong cái rủi có cái may, lần này tự bạo rất có thể ảnh hưởng đến đại kế đột phá của gã.
Nhưng phân tích lợi hại, chỉ cần có thể chạy thoát, lấy được Tượng Hồn sa, một ngày nào đó sẽ đột phá mà thôi.
Vì vậy, Cát Cung quyết định thật nhanh, tự bạo nhục thân, máu tươi và thịt nát ẩn chứa lực lượng kinh người, như một đám huyết vân, bùng nổ trong tinh không, nhuộm đỏ các vì sao, dây leo biến thành vô số huyết mãng, há lớn miệng lao về phía các vì sao.
Cùng lúc huyết vân xông vào kiếm trận, vị trí của Cát Cung lóe lên bạch quang, một tiểu nhân trần truồng xuất hiện.
Cát Cung trực tiếp hiện nguyên hình tại chỗ, không có ý đồ xông ra kiếm trận, mà là đứng im bất động, há miệng, ngẩng đầu lên trời, phát ra một tiếng hét dài.
Tiếng gào thét chói tai, ẩn chứa lực lượng kỳ dị, tạo nên gợn sóng vô hình trong hư không, lan ra bằng tốc độ cực nhanh. Lúc này, tinh không vừa mới bị huyết vân trùng kích, tiếng gào thét mượn thế muốn phá tan phong tỏa của kiếm trận.
Tần Tang nhìn thấy rõ ràng mọi động tác của Cát Cung, hiểu rõ ý đồ của gã, không khỏi thầm khen kẻ này tàn nhẫn quyết đoán, ý thức được tình thế bất lợi, quyết đoán tự bạo nhục thân, còn muốn dùng tiếng gào thét dẫn dụ con đại hung kia tới.
Một khi để Cát Cung thành công, hắn và Thiếu sư phải từ bỏ hành động, Cát Cung sẽ có một tia hy vọng sống sót.
Nếu như đều không thể chạy thoát, có thể đồng quy vu tận với địch nhân cũng không thiệt.
Đáng tiếc, Cát Cung không biết mình đang đối mặt với loại địch nhân nào.
Tần Tang lạnh lùng nhìn Cát Cung, không hề động đậy, ngay khi tiếng gào thét muốn phá tan phong tỏa, vang vọng đất trời, hắn chỉ khẽ hừ một tiếng.
"Muốn chạy!"
Trên không trung xuất hiện một bàn tay đầy lông, giống như tay gấu, to lớn như núi cao, hung hăng chụp xuống, một chưởng đánh tan gợn sóng do tiếng gào thét tạo thành, sau đó dưới ánh mắt kinh hãi của Cát Cung, chộp thẳng về phía gã.
Kết cuộc của Cát Cung đã được định đoạt.
Tần Tang thu hồi ánh mắt, nhìn về phía bên ngoài trận pháp.
Hắn và Thiếu sư hành động chớp nhoáng, đã sớm phân chia công việc, hắn lựa chọn Cát Cung, định bắt sống, lại gặp phải trắc trở này.
Thiếu sư lần này mang theo Vô Định Bát Cực Đồ, tên còn lại đang bị nhốt trong đồ, lúc đại chiến với Lô vương, uy lực của Vô Định Bát Cực Đồ bị hao tổn, nhưng vẫn là chí bảo hiếm có.
Tần Tang không quan tâm đến chiến cuộc bên này nữa, thu hồi kiếm trận, thân hình nhoáng lên, chui vào bảo đồ.
Không lâu sau, hai người lặng lẽ rời khỏi sơn cốc, không hề quay đầu lại mà chạy về nơi xa, cho đến khi gần như không cảm nhận được uy áp của con đại hung kia nữa mới dừng lại.
Thiếu sư thuận lợi bắt sống địch nhân, đưa đến một bên thẩm vấn.
Tần Tang đợi một lát, chỉ nghe Thiếu sư nói:
"Chúng ta đoán không sai, sào huyệt của con đại hung kia xảy ra biến cố. Kẻ này đã tận mắt nhìn thấy, nơi con đại hung kia đến bộc phát hào quang vạn trượng, có thể khẳng định không phải là con đại hung khác truy sát nó."
"Tự đạo hữu muốn đến đó tìm hiểu sao?"
Tần Tang trầm giọng hỏi.
Hắn đã lưu tên trên Thái Hư Kim Thư, chỉ cần dốc toàn lực hỗ trợ Ti Hoàng, tận lực tránh những chuyện phức tạp, Thiếu sư là tâm phúc của Ti Hoàng, đối phương đã không nóng vội, hắn cũng không lo lắng sẽ chậm trễ đại sự.
"Chẳng lẽ Tần chân nhân không hiếu kỳ, thứ có thể dọa con đại hung kia chạy là cái gì sao? Dựa theo kinh nghiệm trước đây, có thể là bí cảnh hoặc di phủ đột nhiên xuất thế, cũng có thể là thông đạo rời khỏi thánh địa, bất kể là loại nào, đều không thể bỏ qua, ngay cả đi xem cũng không dám, chúng ta đến đây làm gì?"
Thiếu sư hỏi ngược lại.
Bạn cần đăng nhập để bình luận