Khấu Vấn Tiên Đạo

Chương 3402: Vạn Nguyên Chướng

Tần Tang nhìn xuống hố sâu thăm thẳm, phía dưới hun hút không thấy đáy, bị sương độc dày đặc bao phủ, trong tầm mắt mịt mù, chẳng nhìn thấy bóng dáng của tòa đại điện nào.
Tuy dao động pháp lực rất nhỏ, lại bị độc vụ che giấu, nhưng lại không hoà hợp với khung cảnh xung quanh, rất dễ dàng có thể phân biệt ra được.
Bất kể là Kiết Câu tộc nội đấu, hay là do Bích Hạt cổ điện bị hào quang đánh xuyên qua, dẫn những kẻ khác đến tranh đoạt cơ duyên, đối với bọn hắn mà nói, đều là cơ hội cực tốt.
Bọn hắn âm thầm phỏng đoán lai lịch của hai bên đang giao chiến, không hành động thiếu suy nghĩ.
Chờ đợi một hồi lâu, cuộc chiến vẫn chưa kết thúc, ngược lại càng thêm kịch liệt, xem ra hai bên đều ngang tài ngang sức, trong nhất thời khó phân thắng bại, Tần Tang quyết định đi xuống dò xét.
Trong khoảng thời gian này, Tần Tang đã phần nào hiểu rõ độc tính của độc vụ, đồng thời cũng nghĩ ra một biện pháp ứng phó.
Chỉ thấy hắn mở hai bàn tay ra, trên mỗi lòng bàn tay đều ngưng tụ một luồng độc vụ, độc vụ ngưng kết, biến thành hai con rắn nhỏ màu đỏ, uốn éo trong tay hắn, nhưng chỉ có thể giới hạn trong một phạm vi nhỏ hẹp, không cách nào thoát khỏi sự ràng buộc, rời đi nơi này.
Tiếp đó, hai con rắn đỏ kêu 'Xì xì', lắc đầu vẫy đuôi, uốn éo thân thể thành đủ loại hình dạng, lúc cong cong uốn lượn, lúc kết thành nút thắt phức tạp, biến hóa nhanh chóng, trong nháy mắt biến ảo ra hàng trăm hình thù kỳ lạ.
Những hình thù này đều mang theo một loại thần vận đặc biệt, lại biến ảo liên tục, trong mắt tu sĩ chính là những phù văn đặc biệt.
Cuối cùng, Tần Tang chập hai tay lại, hai con rắn đỏ trong tay hắn nổ tung, tan biến thành một đám độc vụ lớn.
Toàn thân Tần Tang bị độc vụ bao phủ, đám độc vụ này thoạt nhìn giống hệt với độc vụ bên dưới hố sâu, nhưng đã bị Tần Tang dùng bí thuật tế luyện, sinh ra một loại biến hóa nào đó.
Sau đó độc vụ cuồn cuộn, tự động khuếch tán ra ngoài, ngưng kết thành một cái lồng khí màu đỏ, bao quanh hắn.
"Đây là Vạn Nguyên Chướng, tiên tử hãy vào đây, Vạn Nguyên Chướng sẽ giúp chúng ta ngăn cản độc vụ."
Tần Tang nói với Lưu Ly đang đứng bên cạnh.
Vạn Nguyên Chướng là một bí thuật thượng thừa được ghi lại trong Độc Thần Điển, có hiệu quả giải độc, chỉ là trước đó Tần Tang luôn mang theo độc châu, nên chưa từng sử dụng qua.
Nắm giữ loại bí thuật này, cho dù gặp phải loại kịch độc chưa từng thấy qua, chỉ cần hiểu sơ qua về độc tính của nó, là có thể tế luyện thành Vạn Nguyên Chướng, lấy độc trị độc.
Cái gọi là vạn độc trên đời, đều có chung một nguồn gốc, tu luyện thành công phương pháp này có thể dung nạp vạn độc vào trong một pháp.
Tu sĩ độc đạo tất nhiên sẽ am hiểu vạn độc trong thiên hạ, khi gặp phải loại độc lạ lẫm cũng có thể suy đoán ra được, lại có các loại bí thuật phối hợp, tình huống không thể nào lĩnh hội nổi một chút độc tính là cực kỳ hiếm thấy, bởi vậy môn bí thuật này vô cùng hữu dụng.
Vạn Nguyên Chướng không cách nào hoàn toàn ngăn cách độc vụ, nhưng có thể chống cự được một phần độc tính, giúp cho bọn hắn dễ chịu hơn một chút.
Lưu Ly biết nghe lời phải, bước vào trong lồng khí, quả nhiên cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều, khẽ gật đầu với Tần Tang, ra hiệu nàng đã chuẩn bị sẵn sàng.
Tần Tang bấm niệm pháp quyết, Vạn Nguyên Chướng khẽ rung lên, bọn hắn triệt để hòa vào làm một thể với độc vụ, sau đó nhảy xuống hố sâu.
Vừa tiến vào hố sâu, lập tức cảm nhận được độc tính của độc vụ trở nên mạnh mẽ hơn rất nhiều, bất quá có Vạn Nguyên Chướng hộ thể, hai người vẫn thong dong tự tại.
Bọn hắn cố ý đi chậm lại, vừa đi vừa cẩn thận quan sát, dao động pháp lực càng lúc càng rõ ràng hơn.
Không biết đã đi xuống phía dưới bao sâu, vẫn chưa nhìn thấy đại điện đâu, bất quá Tần Tang đã xác định được vị trí của chiến trường.
Cẩn thận tới gần thêm một đoạn, Tần Tang vận chuyển thần thông Thiên Mục, rốt cuộc nhìn rõ cảnh tượng bên trong chiến trường.
Khi nhìn thấy hai bên, Tần Tang âm thầm kinh ngạc.
Một bên có hình dáng tướng mạo quái dị, trước ngực nhô lên cao vút, giống như ngực nhô ra, phía sau lưng mọc ra một cái đuôi, cái đuôi dài nhỏ vô cùng linh hoạt, khớp với miêu tả về hình dạng của Kiết Câu tộc.
Trong điển tịch có ghi Kiết Câu tộc có một đôi cánh ngắn nhỏ, Tần Tang nhìn về phía sau người nọ, dường như có khe hở lộ ra bên dưới lớp trường bào rộng thùng thình, cơ bản có thể khẳng định, người này là tu sĩ Kiết Câu tộc.
Phía sau người này, bóng rắn lượn lờ, đếm kỹ thì tổng cộng có chín cái đầu, một cái trong đó là cái đuôi của gã, tám cái còn lại là do độc vụ biến thành, đuôi rắn thì nối liền với phần đuôi của người này.
Chín cái đầu rắn độc mở ra phía sau lưng gã như hình cánh quạt, dữ tợn hung ác, nhìn chằm chằm vào đối thủ.
Bên còn lại thì nằm ngoài dự đoán, vậy mà lại là một thanh niên áo trắng, dung mạo tuấn tú, khí chất có phần âm nhu, sử dụng pháp bảo đỉnh lô huyền thiết, không ngừng xoay tròn quanh thân thanh niên, miệng đỉnh phun ra một luồng khói trắng, vờn quanh người thanh niên, ngăn cách độc vụ bên ngoài.
Tần Tang nhìn chằm chằm vào thanh niên áo trắng một lúc, xác định người này chính là một tu sĩ nhân tộc.
'Xì xì...'.
Xà ảnh sau lưng tu sĩ Kiết Câu tộc uốn éo, phát ra trận trận tiếng rít, đột nhiên lao ra.
Tốc độ cực nhanh, chín cái đầu rắn đan xen vào nhau, biến ảo khôn lường, trong nháy mắt biến hóa ra hàng ngàn hàng vạn cái đầu, tạo thành một tấm lưới đầu rắn dày đặc, căn bản không phân biệt được đâu là thật, đâu là giả.
Hành động của tên tu sĩ Kiết Câu tộc đã thu hút ánh mắt của Tần Tang, ngay khi xà ảnh phân chia, Tần Tang cảm ứng được một sự biến hóa kỳ lạ ẩn chứa bên trong màn độc vụ.
"Đây là cấm chế của Bích Hạt cổ điện?"
Trong lòng Tần Tang lóe lên một suy nghĩ, Kiết Câu tộc quả nhiên là chủ nhân của Bích Hạt cổ điện, có thể mượn dùng lực lượng của cấm chế nơi đây.
Bất quá, những tu sĩ Kiết Câu tộc khác đi đâu rồi?
Tuy Kiết Câu tộc không phải là thược tộc, nhưng trong tộc chắc chắn không chỉ có một cao thủ Không cảnh nhị trọng, mà nơi này lại chỉ có một mình đối phương. Hơn nữa, tu vi của người này vậy mà chỉ là Không cảnh nhị trọng sơ kỳ, thanh niên áo trắng cũng chỉ là một tu sĩ Luyện Hư trung kỳ.
Thực lực của Kiết Câu tộc không có khả năng yếu như vậy, hoặc là những người khác đã bị thương trong hào quang, bất đắc dĩ phải rời khỏi thánh địa, hoặc là có chuyện quan trọng hơn cần làm, không muốn dây dưa với thanh niên áo trắng, tùy tiện để lại một tên tộc nhân cản trở đối phương.
Dưới sự gia trì của độc vụ và cấm chế, tên tu sĩ Kiết Câu tộc này bộc lộ ra thực lực vượt xa tu vi.
Không biết thanh niên áo trắng sẽ ứng phó ra sao, Tần Tang lại nhìn về phía thanh niên áo trắng, chỉ thấy gã rơi vào trong lưới rắn, bị ngàn vạn con rắn nhìn chằm chằm, nhưng vẫn bình tĩnh như thường.
"Hừ!"
Thanh niên áo trắng cười lạnh:
"Lại là chiêu này! Nếu ngươi chỉ có một chiêu này, ta khuyên ngươi nên cút đi là vừa, mau chóng hội hợp với tộc trưởng của ngươi, nói không chừng có thể phá vỡ cổ cấm nơi này nhanh hơn."
Tu sĩ Kiết Câu tộc không để ý tới gã, ngàn vạn con rắn đồng loạt há miệng, phun ra từng luồng độc vụ đỏ rực, độc vụ biến hóa thành những khuôn mặt quỷ dị đang cười, gào thét lao về phía thanh niên áo trắng.
Khuôn mặt tươi cười vừa tiếp xúc với khói trắng quanh người thanh niên, lập tức biến mất, tựa như vốn là vật hư vô, hóa thành một cỗ lực lượng vô hình, vậy mà có thể xuyên qua màn khói trắng.
Thanh niên áo trắng hiển nhiên không phải lần đầu tiên gặp phải chiêu này, không hề hoảng hốt, hai tay kết ấn, đánh ra một đạo pháp quyết về phía viên đỉnh.
"Đinh, linh, linh..."
Viên đỉnh vang lên tiếng rung thanh thúy, khói trắng phun ra từ miệng đỉnh đột nhiên dừng lại, sau đó viên đỉnh hóa thành một đạo lưu quang, tốc độ nhanh đến kinh người, giống như thuấn di, trong nháy mắt bên trong khói trắng xuất hiện vô số hình bóng viên đỉnh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận