Khấu Vấn Tiên Đạo

Chương 3395: Chạy trốn

Thần sắc Dần Huyên hơi chần chừ, gật đầu, cất giọng ừm một tiếng:
"Ngươi cứ hỏi."
Cùng là người Thiên bộ, sau này nói không chừng còn có cơ hội hợp tác, chuyện nhỏ nhặt này, bán một chút thể diện cũng không sao.
Điều Tần Tang muốn hỏi chính là Tâm Hồ vì sao lại biến thành biển quang mang này, rốt cuộc Tâm Hồ trước đó còn tồn tại hay không, chẳng lẽ đã bị hào quang phá hủy hoàn toàn?
Dần Huyên hỏi ngược lại:
"Các ngươi từ hướng nào đến, những nơi khác có xuất hiện hào quang không?"
"Chúng ta tới từ hướng nam ..."
Tần Tang thuật lại những gì mình thấy nghe được trên đường.
Dần Huyên ừ một tiếng:
"Xem ra Tâm Hồ hẳn là nguồn gốc hào quang, dần dần lan ra gần như toàn bộ thánh địa. Lúc mới vào thánh địa, ta vừa lúc rơi xuống gần Tâm Hồ, nên ở nguyên đấy chờ linh vụ tiêu tán, lại thấy chỗ sâu trong linh vụ có hào quang liên tiếp hiện lên. Sau khi linh vụ tan đi, Tâm Hồ đã biến mất, biến thành quang cảnh này."
Thần sắc Tần Tang hơi động:
"Ý của đạo hữu là Tâm Hồ không phải bị hào quang hủy diệt, mà là toàn bộ bị nhấn chìm?"
"Hủy diệt hay chìm cũng không khác nhau là mấy, hiện tại ai dám tiến vào dưới đáy hào quang dò xét? Trước đó có vài vị cao thủ đỉnh tiêm liên thủ xông vào quang hải, cuối cùng đều hốt hoảng chạy trối chết, vô cùng chật vật, suýt nữa bỏ mạng ở bên trong. Chỉ có thể chờ xem sau này có xuất hiện chuyển cơ hay không."
Dần Huyên liên tục lắc đầu.
Tần Tang khẽ vuốt cằm, trong lòng bỗng nhiên nhớ tới không gian tịch mịch kia ở trong Lôi Điện.
Kỷ Hà chính là tại một chỗ bí cảnh, bị hào quang đánh xuyên qua, rơi vào không gian đó.
Tâm Hồ bị nhấn chìm, có thể cũng chìm vào không gian đó hay không?
Thần sắc hắn không đổi, tiếp tục hỏi:
"Bần đạo mạo muội hỏi một câu, đạo hữu tiến vào quang hải, là đang tìm kiếm cơ duyên, không biết hiện tại còn có bí cảnh di phủ nào may mắn còn tồn tại không?"
Dần Huyên thở dài nói:
"Ta cũng từng có ý này, đáng tiếc da còn không giữ được, lông cũng mất, Tâm Hồ đã không còn, làm gì còn bí cảnh di phủ nào nữa? Hơn nữa, cho dù thật sự có bí cảnh di phủ nào may mắn tồn tại đến bây giờ, lúc này ngươi đi vào, chẳng khác nào tự tìm đường chết!"
"Lời này của đạo hữu là có ý gì?"
Tần Tang hỏi, chẳng lẽ trong quang hải còn có biến cố gì mà hắn không phát giác ra?
"Chờ chút nữa ngươi sẽ biết."
Dần Huyên cố ý úp úp mở mở, quay người nhìn về phía quang hải.
Tần Tang cũng chuyển mắt nhìn lại, đợi khoảng một nén nhang, chỉ thấy chỗ sâu trong quang hải nổi lên gợn sóng, dâng lên một con sóng lớn, tiếp theo con sóng dữ ấy lan ra ngoài, càng lúc càng cao, dần dần biến thành sóng cả cuồn cuộn.
Sóng lớn còn chưa tới gần, Tần Tang đã có thể cảm nhận được khí thế như muốn bài sơn đảo hải kia, không khỏi biến sắc.
Ầm ầm ầm... Thiên địa rung chuyển.
Sóng lớn điên cuồng ập tới, nghiền nát mọi thứ. Tần Tang ngước nhìn đỉnh sóng, lại có một loại ảo giác bản thân như con kiến hôi.
Dần Huyên nói không sai, cho dù vẫn còn bí cảnh di phủ chưa bị hủy diệt, lúc này ở giữa cuồng phong, cũng sẽ phải chịu đựng song trọng là sóng lớn và trận pháp trùng kích, kết cuộc lành ít dữ nhiều.
"Đa tạ Dần đạo hữu nhắc nhở!"
Thấy sóng lớn đánh tới biên giới quang hải, tốc độ càng lúc càng nhanh, không có dấu hiệu dừng lại, năng lượng tích tụ đã đến mức độ cực kỳ khủng bố, Tần Tang vội vàng nói lời cảm tạ, vội vàng quay trở lại.
Dần Huyên nhếch miệng cười, xoay người rời đi.
Lúc này, Lưu Ly và Liễu Sân cũng chú ý tới sóng lớn đánh tới từ sâu trong quang hải, thấy tình thế không ổn, bắt đầu lui lại.
"Mau đi!"
Tần Tang rốt cuộc trở về, liên tục thúc giục. Thấy Tần Tang vội vàng như vậy, hai người không dám chậm trễ, dốc hết toàn lực phi độn ra phía ngoài.
Giữa dãy núi, ba đạo độn quang sóng vai bay vút ra ngoài như tên bắn, Tần Tang không quên hỗ trợ hai người một chút, miễn cho bọn họ bị rớt lại phía sau.
Lúc phi độn, Tần Tang chú ý tới trên đường chân trời cũng có độn quang chợt lóe, hẳn là tu sĩ ẩn nấp ở xung quanh Tâm Hồ, hiện tại cũng đang chạy trốn.
Trong nháy mắt, bọn hắn bay vút qua vô số sông núi, sau lưng đột nhiên truyền đến tiếng nổ vang như sấm rền.
Ba người quay đầu nhìn lại, kinh hãi không thôi, chỉ thấy sóng lớn đã đến biên giới quang hải, hào quang càn quét đại địa, trong nháy mắt đã nuốt chửng một mảng lớn lục địa, đồng thời còn đang khuếch tán ra phía ngoài với tốc độ kinh người, thanh thế đáng sợ.
Ầm ầm ầm...
Sóng lớn không có dấu hiệu dừng lại, may mắn bọn hắn phản ứng kịp thời, hào quang hẳn là không đuổi kịp bọn hắn.
Trong lòng ba người vừa thở phào nhẹ nhõm, dị biến lại xảy ra.
Trong lòng Tần Tang nổi lên cảnh báo, quát lớn một tiếng không ổn, chân nguyên bao trùm lấy hai người, độn quang đột nhiên bay lên cao.
Lưu Ly và Liễu Sân mặc cho Tần Tang mang theo phi độn, cúi đầu nhìn xuống mặt đất.
"Răng rắc" tiếng vang không ngừng, trên mặt đất xuất hiện từng vết nứt to lớn, chia năm xẻ bảy. Đá vụn bắn tung tóe, hào quang từ trong vực sâu phun ra, bảy thẳng cửu tiêu.
Tần Tang phản ứng cực nhanh, mang theo hai người hiểm hiểm tránh thoát hào quang, ánh mắt quét qua, nhìn thấy cảnh tượng xung quanh, thần sắc lại âm trầm thêm mấy phần.
Giờ khắc này, hào quang xung quanh quang hải đồng loạt bộc phát, nhìn qua đã thấy có mấy chục chỗ hào quang lần lượt bộc phát, hơn nữa còn không biết có bao nhiêu nơi đang trong quá trình chuẩn bị.
Hào quang khuếch trương ra phía ngoài, trong nháy mắt, có nhiều chỗ hào quang đã nối liền thành một mảnh, ngăn cản đường đi phía trước, bọn hắn hiện tại chỉ có thể len lỏi trong khe hở mà đi.
'Ầm ầm!’.
Dị biến càng ngày càng nghiêm trọng, hào quang ngập trời, biến trời đất thành tấm vải vẽ, tùy ý bôi lên.
Ba người gia tốc rời đi, không ngừng thay đổi phương hướng, cuối cùng vẫn không thể tránh khỏi hào quang, một đạo hào quang đột nhiên bộc phát ngay trước mặt bọn hắn, lúc này bọn hắn đang ở giữa hai đạo hào quang, không thể tránh khỏi, trơ mắt nhìn hào quang bao phủ lấy mình.
'Vèo! Vèo! Vèo!'.
Tần Tang lập tức cảm ứng được bên cạnh xuất hiện ba cỗ kình phong, ba đạo bóng người màu xám chia ra phóng tới ba người bọn họ.
Lưu Ly khẽ búng năm ngón tay, xung quanh hiện lên một đoàn băng vụ, biên giới băng vụ ngưng kết thành chín mặt băng cứng, như tấm chắn, xoay tròn xung quanh nàng, khí cơ tương liên nhau, kín không kẽ hở, mặc cho bóng người màu xám công kích.
Nàng đã sớm được Tần Tang nhắc nhở, chỉ thủ không công. Khác với Liễu Sân, trước đó nàng chỉ bị biên giới hào quang lan đến gần, cũng không để lộ quá nhiều thực lực trước mặt bóng người màu xám.
Liễu Sân là người nguy hiểm nhất, gã trọng thương chưa lành, đối mặt với bóng người màu xám có thực lực gần như không thua kém mình, áp lực cực lớn.
Chỉ thấy kim quang rực rỡ, vô số chưởng ảnh màu vàng thoáng hiện, phát ra tiếng long ngâm hổ gầm, gần như bao phủ lấy thân ảnh Liễu Sân!
Một đạo kiếm quang chém nghiêng trước người Liễu Sân, trong nháy mắt chém tan một nửa chưởng ảnh.
Liễu Sân thở phào nhẹ nhõm, lui về bên cạnh Tần Tang, vội vàng nói:
"Đây là chưởng pháp Di La, Tần chân nhân công kích vào đệ bát trọng chưởng ảnh ấy!"
Chỉ có bản thân mới hiểu rõ bản thân nhất, chưởng pháp Di La của bóng người màu xám là học được từ Liễu Sân, hiểu rõ về chưởng pháp này sẽ không bằng chính chủ, đồng thời ngay cả nhược điểm cũng học theo.
Tần Tang làm theo lời Liễu Sân, kiếm chém đệ bát trọng chưởng ảnh, quả nhiên có hiệu quả, tiếng nổ vang như sấm, thân thể bóng người màu xám chấn động, chưởng ảnh nhao nhao tan rã.
Thời cơ chỉ trong nháy mắt, Tần Tang ngự sử Hôi Oanh kiếm chém ra một đạo kiếm quang hình cung, chỉ nghe "Ầm ầm" hai tiếng, hai đạo bóng người màu xám đồng thời bị bức lui.
"Đi!"
Tần Tang ngự kiếm cuốn lấy hai người, bay vút đi trong hào quang, ba đạo bóng người màu xám đuổi theo phía sau không bỏ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận