Được Thừa Kế Tài Sản Trăm Tỷ, Ta Giải Nghệ Thu Tiền Nhà

Chương 97


Cuộc đấu giá bắt đầu với  mức một triệu euro. Những phú hào Trung Quốc bắt đầu ra giá, rất nhanh chóng món trang sức này đã thuộc về một nữ doanh nhân người Trung Quốc.
Liên tục có các món hàng từ Trung Quốc xuất hiện, thỉnh thoảng sẽ có một hai người xuất hiện để bán đấu giá, hội đấu giá có vẻ không quá náo nhiệt.
[Hình như mọi người không nhiệt tình lắm, Hứa Yểu cũng không có một chút động tĩnh, hội đấu giá này sẽ không lừa đảo đấy chứ?]
[Đáng như vậy, nếu chúng ta quá nhiệt tình sau này bọn họ sẽ càng tìm cách đấu giá bào tiền, nghĩ tới đã thấy buồn nôn.]
[Rõ ràng mọi người đều đang đợi Tô Đức Sĩ đưa đầu rắn ra? Đây mới là trọng tâm của cuộc đấu giá lần này, tôi ở đây đặt cược giá một trăm triệu.]
[Một  trăm triệu? Tô Đức Sĩ làm lớn như vậy là vì muốn thịt dê béo đúng không, một trăm triệu chắc chắn không thể lấy được.]
[Chúng ta càng chờ mong, hội đấu giá càng đắc ý, chắc chắn có người cố ý tăng giá ngay giữa cuộc đấu giá, ép cho các thương nhân nước ta mua lại với giá cao, đúng là làm tôi khó chịu muốn chết.]
Món đồ được mong chờ nhất chắc chắn sẽ luôn đặt sau cùng, từ đầu đến cuối Hứa Yểu đều không hề ra giá, thậm chí còn chán nản ngủ gà ngủ gật.
Ngay lúc này, một cuộc điện thoại kéo Hứa Yểu từ trong cơn buồn ngủ tỉnh dậy.
Hứa Yểu nhìn thấy tên người gọi là Hạ Phàm, có hơi bất ngờ nhướng mày.
Hạ Phàm?
Trợ lý Hạ trước đây có thể trở thành người sát bên cạnh Quý tổng, năng lực chắc chắn không cần nghi ngờ, Hạ Phàm biết hôm nay cô tham gia đấu giá, sao lại đột nhiên gọi tới làm phiền cô?
Nếu có chuyện gì xảy ra, theo phong cách làm việc của Hạ Phàm, trước tiên sẽ gửi tin nhắn WeChat, chỉ khi nào có việc gấp mới trực tiếp gọi điện đến.
Hứa Yểu nghĩ tới Hạ Phàm dẫn người đi làm gì, mí mắt không khỏi giật giật, cô có một loại dự cảm không lành, vội vàng nghe điện thoại.
Giọng nói có chút lo lắng của Hạ Phàm lập tức truyền đến từ đầu bên kia: "Cô Yểu, không hay rồi, đã xảy ra chuyện."
Hứa Yểu nghe xong, trái tim trong ngực giật thót lên, trong đầu không khỏi hiện ra hình ảnh mấy bộ phim điện ảnh Châu Âu cô hay xem, tầng hầm dưới biệt thự nhỏ chính là nơi thường xuyên xảy ra tội ác.
Trước đây cô từng xem tin tức, một cô gái nước ngoài bị cầm tù dưới tầng hầm mấy chục năm, còn sinh cả mấy đứa con.
Sẽ không có người nhân lúc nhà không có ai, chạy tới nhà cô phạm tội chứ?
Biểu cảm trên mặt Hứa Yểu cũng thay đổi, mặc kệ hiện trường đấu giá, lập tức hỏi: “Xảy ra chuyện gì? Phát hiện có thi thể sao?”
Quý Chính Khanh nghe vậy quay đầu lại nhìn Hứa Yểu, hơi nhíu mày.- Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng T Y T -
Bất kể là ở trong nước hay ngoài nước, vướng phải kiện tụng liên quan đến mạng người đều không phải chuyện tốt.
Lúc này Hạ Phàm vẫn còn đang ngơ ngác nhìn tầng hầm trước mặt, nghe thấy Hứa Yểu ở đầu bên kia đang lo lắng, lập tức nói: “Không phải án mạng, mà là ——
“Chúng tôi tìm thấy một số lượng văn vật đồ cổ dưới tầng hầm biệt thự nhỏ ở quận X nước E.”
Hứa Yểu: “?”
Hứa Yểu cũng bối rối: “Cái gì? Anh lặp lại lần nữa, tầng hầm nhà tôi có cái gì?”
Hạ Phàm cũng chưa từng gặp phải chuyện như vậy bao giờ, vội vàng nói: "Cô Yểu Yểu, đây đều là đồ cổ, hơn nữa đa số còn đều là đồ cổ Trung Quốc."
Trước khi trở thành nhân viên trong đội thuê nhà của Hứa Yểu, Hạ Phàm từng bỏ không ít công sức trở thành tổng trợ lý của Quý Chính Khanh đương nhiên cũng bị ảnh hưởng không ít, rất nhiều món đồ cũng nhìn ra được là đồ thật hay dởm.
Hạ Phàm cảm thấy đây đều là sự thật.
Hạ Phàm cau mày nhìn đồ cổ chất đống dưới tầng hầm: “Cô Yểu Yểu, tôi đoán những món đồ này không này không rõ nguồn gốc, bởi vì nhà của chúng ta có mười mấy năm không có người ở, chỉ sợ những người đó dùng chỗ này để làm điểm trung chuyển.”
Tài sản của Hứa gia ở trong nước còn chưa kịp xử lý, chứ đừng nói ở nước ngoài.
Không ngờ lần này Hứa Yểu đột nhiên tới nước E, còn khoa trương muốn rửa sạch tất cả bất động sản ở của gia tộc, những người này sợ bị tóm được căn bản không dám tới gây chuyện, càng không dám báo cảnh sát.
Hứa Yểu bị chuyện xảy ra bất ngờ làm cho ngơ ngác, người dẫn chương trình ở dưới tầng lầu lại cười nói: “Tiếp theo chính là món đồ cuối cùng của hội đấu giá Tô Đức Sĩ lần này, chính là đầu rắn, một trong mười hai đầu thú đến từ Trung Quốc.”
Khách tới tham gia đấu giá vốn còn đang mệt mỏi, nghe được lời nói của người dẫn chương trình mọi người lập tức tỉnh táo lại, sống lưng thẳng đứng nhìn chằm chằm.
Phần quan trọng nhất cuối cùng cũng tới rồi.
MC vừa nói xong, phòng phát sóng trực tiếp vốn đã mất đi không ít lượng người xem trực tuyến lập tức trở nên sôi động, chỉ mấy chục giây ngắn ngủi đã có mấy triệu người đổ xô tới.
[Chết tiết, cuối cùng cũng tới! Tôi đã chờ cả buổi sáng! Bọn đấu giá chó chết này thật đúng là giỏi gây chuyện, vô liêm sỉ.]
[Càng như vậy tôi càng biết giá chắc chắn càng đắt, bà nội tôi, đồ nhà chúng ta còn phải bỏ một đống tiền mua về, tức quá.]
[Bên đấu giá Tô Đức Sĩ thật sự không biết xấu hổ, Trung Quốc chúng ta đã làm ngơ bao lần để phản đối việc này? Tại sao bây giờ lại thành tiền riêng cho bọn họ.]
[U uuu cầu các phú hào cố gắng, nếu tài chính không đủ có thể quyên góp không? Tôi có thể quyên tiền, tôi có thể quyên hết ba trăm tệ tiền ăn tháng này cho mọi người.]
[Em gái lầu trên đừng có nói bậy, học sinh trung học đang tuổi lớn thì cố ăn cho nhiều! Nếu muốn quyên tiền cũng là những người đi làm chúng tôi  ra sức, thiếu tiền tôi có thể quyên góp một tháng tiền lương.]
[Nhìn vẻ mặt cười như nở hoa của giám đốc bọn họ đi, có lẽ đang nghĩ sắp có một bó tiền bỏ vào túi rồi đúng không? Tiền dễ kiếm như vậy có đúng không? Muốn trừng trị bọn họ + 1]
Thật ra, yêu cầu của cư dân mạng Trung Quốc rất thấp, chỉ mong những đầu thú sẽ được trả về Trung Quốc. Cho dù người đó không tặng lại cho quốc gia, nhưng chỉ cần nằm trong tay người Trung Quốc là tốt rồi.
“Nhưng bây giờ đã 11 giờ 20 phút, chắc mọi người cũng đói rồi, nhà đấu giá Tô Đức Sĩ đã chuẩn bị một bữa cơm phong phú cho các vị khách quý ở đây. Hai giờ sau sẽ tiếp tục cuộc đấu giá cuối cùng.” MC cười nói. 
Mọi người bị kích động: “?”
Mời mọi người ăn cơm trước? Bây giờ là lúc ăn cơm sao?
Hiện trường lập tức ngập tràn tiếng mắng chửi, vô số người mắng Tô Đức Sĩ vô liêm sỉ, không biết xấu hổ, vì muốn thu hút sự chú ý mà cái gì cũng dám làm.
“Ăn cơm, ăn cơm trước đi.” Bà cụ tháo kính đọc sách trên sống mũi xuống, bất đắc dĩ nói.
Tuy hành động này thực sự rất kinh tởm, nhưng bọn họ có thể làm gì đây? Đây là cuộc đấu giá, quy định là do bên đấu giá đặt ra, bọn họ chỉ là người tham gia cũng không thể thay đổi được gì.
Đã có người tới mời phòng Hứa Yểu ra dùng cơm, trong đầu Hứa Yểu đều là tin tức vừa rồi của Hạ Phàm, cô lập tức đưa ra quyết định: “Tôi không muốn ăn, nhưng hai giờ sau sẽ đúng giờ tới tham gia cuộc đấu giá cuối cùng.”
Hứa Yểu muốn tạm thời rời khỏi đây, ra ngoài ăn cơm.
Nhà đấu giá Tô Đức Sĩ nghĩ đến chuyện xảy ra sáng nay, cũng không biết có phải Hứa Yểu vẫn còn tức giận vì chuyện kia hay không.
Giám đốc tự mình dẫn Hứa Yểu ra khỏi địa điểm đấu giá, các đồng nghiệp ở bên cạnh chỉ có thể nhìn bóng người Hứa Yểu chạy đi.
Vừa rồi trên mặt còn mang theo nụ cười nịnh nọt lập tực thu lại, nâng cằm kiêu ngạo nói: “Giám đốc không cần lo lắng, cho dù Hứa Yểu có tức giận cũng sẽ phải quay lại.”
Tức giận thì sao? Suy nghĩ trong lòng mấy người Trung Quốc đã sớm bắt được rồi.
Giám đốc từng tham gia rất nhiều lần đấu giá đồ cổ Trung Quốc, biết những người Trung Quốc có tiền này sau lưng mắng chết bọn họ, nhưng vẫn không thể chịu được, bịt mũi bỏ tiền tham gia.
Hứa Yểu lắm tiền nhiều của này cũng vậy. Nếu Hứa Yểu thật sự tức giận, tại sao lại có thể để hai cô gái đắc tội với mình bỏ của chạy lấy người?
Bởi vì Hứa Yểu sẽ không thể bỏ qua đầu rắn! Đây chính là cái cho bọn họ tự tin.
Giám đốc nhớ tới buổi đấu giá mười mấy năm trước, sự chú ý lúc đó không kém gì bây giờ, nhưng đột nhiên xảy ra chuyện gì đó, gần như hủy hoại danh tiếng của toàn bộ phòng đấu giá. Hắn thấp giọng hỏi: “Đã giữ kỹ món đồ đó chưa?”
Mấy năm gần đây nạn trộm cắp càng ngày càng nhiều, ngay cả bảo tàng X của nước Anh cũng từng bị mất cắp rất nhiều lần, nhưng cuối cùng đều không giải quyết được chuyện gì, giám đốc có chút lo lắng lại xảy ra chuyện như trước đây.
“Giám đốc yên tâm,  không có vấn đề.” Nhân viên lập tức trả lời.      
Sau khi nhận được câu trả lời chính xác, giám đốc mới vỗ vai nhân viên cười nói: “Tốt lắm, chúng ta đi ra ngoài ăn cơm thôi. Chiều nay chúng ta sẽ có một khoản trên trời, đến lúc đó sẽ có một kỳ nghỉ hoàn mỹ.”
Các nhân viên của nhà đấu giá chỉ nghĩ đến điều đó thôi cũng cảm thấy rất hạnh phúc.
Thật ra bọn họ rất thích các cuộc đấu giá liên quan đến Trung Quốc, bởi vì người Trung Quốc ra tay rất hào phóng, bọn họ cũng một được khoản tiền thưởng tuyệt vời..
Trong đầu giám đốc đã nhìn thấy hòn đảo tư nhân, bãi biển trong xanh cùng những người đẹp dáng người nóng bỏng mặc bikini.
Vui vẻ!
Hai người nhìn nhau cười, cùng tới nhà hàng ăn cơm.
Hứa Yểu không có tâm trạng ăn uống, thậm chí cô còn không muốn ăn trưa, chỉ muốn lập tức cùng Quý Chính Khanh đi tìm Hạ Phàm. Trên đường đi, thậm chí Quý Chính Khanh còn gọi một người giám định đồ cổ tư nhân đến.
Đi đến trước cửa biệt thự nhỏ đơn sơ ở nước E,  Hứa Yểu phát hiện trước cửa cứ ba mét lại có một vệ sĩ cao lớn  cao gần hai mét mặc đồng phục đen, rõ ràng là do Hạ Phàm sắp xếp từ trước.
Mặc dù nói là biệt thự nhỏ nhưng rất nhiều người dân bình thường ở đất nước E rộng lớn đều sống trong những ngôi nhà như vậy. Mấy người Hứa Yểu lập tức đi vào biệt thự, một cánh cửa vuông nhỏ mở ra ở rìa phòng khách bụi bặm.
Bởi vì đã lâu không có người ở, trong nhà thoang thoảng mùi bụi bặm. Hứa Yểu khó chịu che mũi, bước vào trong, đi đến tầng hầm qua cầu thang hẹp.
Thật ra tầng hầm này khá lớn, nhưng bên trong phủ kín bụi bặm, sau khi Hứa Yểu đi vào chỉ liếc mắt một cái đã nhìn thấy đống đồ cổ chất đống trên mặt đất, thậm chí còn có cảm giác như bị đau tim.
Nhiều như vậy sao?
“Lão Lý, làm phiền ông.” Quý Chính Khanh nhẹ nhàng nói với ông cụ đang phấn khích phía sau.
Đại sư giám định đồ cổ này là thầy giám định của Quý gia, mọi người đều nói chỉ cần ông ấy liếc mắt một cái đã biết món đồ này là thật hay giả, trình độ chuyên môn rất cao.
Ông Lý đã sớm lấy công cụ giám định ra ngoài, đeo bao tay, ngồi xổm quan sát thật kỹ.
“Đây hẳn là tượng đồng mạ vàng Quan Âm.” Lão Lý cầm kính lúp quan sát, trong miệng liên tục nhắc mãi một số từ chuyên nghiệp: “Đây chắc hẳn là từ thời nhà Đường, Chính Khanh cậu xem trình độ thủ công này đổ giả không thể làm được.”
Quý Chính Khanh ở bên cạnh gật đầu: “Lão Lý nói đúng.”
Lão Lý lại đau đớn nói: “Đồ cổ quý gia như vậy lại vứt lung tung dưới đất? Đúng là không phải con người.”
Hạ Phàm ở bên cạnh áy náy nói: “Lão Lý, tôi sợ làm xáo trộn sẽ gây tổn hại cho những di tích văn hóa này, cho nên tôi chỉ nằm dưới đất chờ anh tới.”
Lão Lý khen ngợi hành động của Hạ Phàm, những người không hiểu thật sự không nên chạm vào.
Người nước ngoài không yêu quý đồ của bọn họ thì sao, chẳng lẽ người trong nhà mình còn không biết yêu quý sao?
“Đợi đã, đây là….Tượng chim đồng ngũ hành? Đây không phải là bảo vật quốc gia của chúng ta từng bị thất lạc ở Bảo tàng XX mười năm trước sao? Món đồ này ngập thể hiện rõ thuyết ngũ hành, thật sự quá kỳ diệu.” Lão Lý vui vẻ đi tới đi lui trong phòng, nhìn bình rượu đồng hình khắc chim điểu ngạc nhiên.
Lý lão như tiến vào một thế giới khác, không ai có thể ngăn được ông.
Hứa Yểu không hiểu biết lĩnh vực này, chỉ có thể đánh giá từ bên ngoài xem có tinh xảo không. Nhìn bên ngoài những món đồ ở đây, Hứa Yểu chỉ cảm thấy rất đẹp, còn đẹp hơn đồ trong hội đấu giá của Tô Đức Sĩ, cho dù có dính bụi đất cũng không che giấu được.
Quý Chính Khanh cũng xem như am hiểu, kéo tay Hứa Yểu nói: “Hình như đều là thật.”
Hứa Yểu nhìn mấy thứ này, cười bí ẩn.
Rất rõ ràng, căn nhà không người này  của cô đã trở thành nơi tốt để người nào đó cất giấu đồ, cho dù có xảy ra chuyện gì cũng có thể khiến gia chủ cách xa ngàn dặm phải chịu trách nhiệm.
 
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện app TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Bạn cần đăng nhập để bình luận