Được Thừa Kế Tài Sản Trăm Tỷ, Ta Giải Nghệ Thu Tiền Nhà
Chương 67
“Cô Hứa Yểu thật sự rất quan tâm đến nhóm chương trình chúng ta, còn đặc biệt gọi điện thoại dặn dò chúng ta chú ý thời tiết nắng nóng, khi quay chụp cẩn thận điện đóm cháy nổ.” Triệu Hải Sinh nhìn mấy thùng đồ uống lạnh bọc trong túi giữ nhiệt vừa được giao tới, xúc động suýt chảy nước mắt.
Triệu Hải Sinh lập tức bố trí nhân viên kiểm tra khu vực xung quanh để đảm bảo không xảy ra vấn đề.
Hứa Yểu càng quan tâm, đạo diễn Triệu càng lo lắng, chị Yểu bỏ nhiều tiền như vậy, liệu hắn có thể khiến chương trình và ông Thôi Quốc Cường nổi tiếng hay không? Trong lòng đạo diễn Triệu bắt đầu hoang mang không biết làm gì.
“Được rồi được rồi, buổi phát sóng sắp bắt đầu, mọi người vào vị trí của mình.”
Chương trình này lấy phát sóng trực tiếp + biên tập kết nối hậu kỳ để gửi đến cho người xem, chương trình vừa bắt đầu đã nhanh chóng có người vào phòng livestream, số người không nhiều lắm nhưng cũng không tính là ít.
“Phát sóng trực tiếp không cho chúng tôi lên hình sao?” Liễu Nghênh Hạ ngồi ở ghế bên cạnh nhìn theo camera đến hậu trường không nhịn được lên tiếng hỏi. Mấy người bọn họ ngoại trừ có thể xuất hiện mười mấy giây đầu giới thiệu, lúc sau lại không có cảnh quay nào cả.
Các nhân viên có mặt ngượng ngùng nói: "Tạm thời là vậy."
Liễu Nghênh Hạ nén giận trong lòng, nặng nề ngồi trên ghế, cho nên hiện tại bọn họ đang làm gì? Không có cảnh quay nhưng lại bắt phải ngồi dưới, không thể tham gia không thể chơi điện thoại có khác gì ngồi trong nhà tù.
Bởi vì không có camera quay tới nên mấy người ngồi đây cũng to gan hơn nhiều, trong đó có một cô gái nhỏ giọng cười với Liễu Nghênh Hạ: “Cô Liễu, cái này không phải lấy tiền câu cá sao? Tôi cảm thấy cũng rất tốt.”
Liễu Nghênh Hạ cạn lời, tham vọng của cô ta rất cao, cô ta muốn trở thành đỉnh lưu trong giới giải trí thậm chí còn vươn ra toàn cầu, thay chỉ vì làm một con cá mặn không được lộ ra ánh sáng, cái này khiến Liễu Nghênh Hạ rất khó chịu.
Hứa Yểu dường như luôn biết rõ cô ta muốn gì nhất, còn cố tình trêu đùa trước mặt khinh thường cô ta.
“Ông Thôi, ba phút nữa sẽ đến lượt ông lên giới thiệu bản thân, sau đó sẽ có một vị khách nữ bấm đèn, nếu lựa chọn hai người sẽ trở thành người yêu dự bị.” Nhân viên công tác đi theo sau nói với Thôi Quốc Cường đang đứng bên cạnh chuẩn bị.
Khuôn mặt già nua nhăn nheo của Thôi Quốc Cường đỏ bừng, bàn tay phải vò quần áo thể hiện rõ tâm trạng bất an lúc này.- Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng T Y T -
Giới trẻ ngày nay thật đúng là cởi mở, bọn họ có thể nói rõ ràng suy nghĩ trong lòng. Thời các ông trước đây muốn hẹn hò chỉ có thể bí mật, khi đi cùng nhau còn đứng cách thật xa.
Thôi Quốc Cường cả đời cô đơn, không có kinh nghiệm trong những chuyện này. Nghĩ đến sẽ có rất nhiều bà lão khác đang ở bên ngoài chờ gặp mình, ông lại càng thêm lo lắng.
[Ha ha ha ông Thôi đáng yêu quá, nhìn trailer ông ấy đánh quyền mạnh mẽ như vậy mà bây giờ lại lo lắng đến mức chạy nôn nóng khắp nơi, tương phản này quá dễ thương.]
[Tay trái của ông Thôi sao lại bị tật vậy? Không biết các bà có nhìn trúng ông hay không? Dù sao cũng thiếu mất một tay.]
[Nhìn trạng thái hôm nay của ông Thôi thật tốt, nhìn lại bản thân mình mỗi lần đi xem mặt đều cạn lời, nhìn thấy đối tượng xem mắt đều không có cảm xúc gì.]
[Tôi lo lắng cho ông Thôi quá, ông ấy được được Hứa Yểu nhiệt tình push là thật, nhưng tình trạng của ông ấy có lẽ là người kém nhất ở đây, khuôn mặt cũng phổ thông….Đừng mắng tôi tôi thật sự chỉ lo lắng thay cho ông Thôi QAQ.]
Rất nhiều cư dân mạng có ấn tượng tốt với cựu chiến binh xuất ngũ, cho nên trong phòng phát sóng trực tiếp gần như không có người gây rối, nói chuyện rất phù hợp. Hơn nữa đạo diễn Triệu còn đặc biệt bố trí nhân viên quản lý phòng livestream, ai dám nói bậy sẽ lập tức block.
Người xem livestream không ít, vốn dĩ đã xác định Thôi Quốc Cường là một người bình thường, lượng người xem sẽ thấp nhất trong nhóm khách mời, nhưng sau quá trình tuyên truyền mạnh mẽ của chương trình phòng livestream của ông Thôi lại có thể nhảy được vào top ba.
“Cô gái, có phải có rất nhiều người xem chương trình đúng không?” Thôi Quốc Cường thấy nhân viên công tác chuẩn bị đi mất vội vàng hỏi.
Nhân viên lập tức dừng lại, dạy Thôi Quốc Cường cách kiểm tra số lượng người trong phòng phát sóng trực tiếp. Hiện đã có hơn ba trăm nghìn gần bốn trăm nghìn người xem.
Thôi Quốc Cường nghe xong lập tức ngạc nhiên: “Nhiều người như vậy sao? Tính ra đã chia được mấy đội quân rồi.” Ba bốn trăm nghìn người đối với Thôi Quốc Cường mà nói là con số quá lớn.
Bên ngoài đã có khách mời tham gia chương trình tự giới thiệu. Một số ông lão mặc vest và đeo cà vạt trang trọng. Một số ông lại nói rất nghiêm túc về cuộc sống hôn nhân trước đây của mình, còn những người khác thì trực tiếp nói ra yêu cầu hẹn hò của mình.
Bật đèn, bật đèn, lại bật đèn !
Chương trình này bao gồm mười ông và mười bà. Những người này đều là những người trải đời, khi nói chuyện cũng rất thoải mái.
Nhóm các bà không ngại phàn nàn với những người chị em khác: “Vừa vào đã nói cần một bà lão bảo dưỡng tốt, còn đòi phải dưới sáu lăm tuổi. Cũng không tự nhìn lại mình là một ông già mặt đầy nếp nhăn người không cao quá mét bảy còn đòi kén chọn. Tắt đèn.”
Còn có một bà lão khác lại mỉa mai: “Có năm căn nhà ở Kinh Thị thì sao? Ôi chao, ghê gớm thật, lợi hại quá. Nhà không có tên tôi thì có ích gì? Tôi cũng có bảy tám căn ở Hải Thành. Bật đèn cái gì, không bật.”
“……”
[Ha ha ha hẹn hò tuổi già thật thực tế, hơn nữa quá thẳng thắn, nói như vậy còn tìm bạn già làm gì?]
[Tìm bạn già cũng là chuyện bình thường, chỉ cần có tình cảm có nhu cầu là được. Hơn nữa ông Triệu Quốc Lợi quá xuất sắc, có bảy bà bật đèn cho ông ấy, chắc là người được bật đèn nhiều nhất rồi?]
[Ông Triệu kết hôn bốn lần rồi sao có thể không giỏi? Đầu chó.]
[Có ai biết khách mời nữ thứ hai từ bên trái là ai không? Từ đầu đến cuối tôi chưa thấy bà ấy từng bật đèn, cũng chưa thấy rõ mặt.]
Hứa Yểu đang định bay đến đảo Lan Nạp chuẩn bị tổ chức tiệc đính hôn nhưng vẫn cố bớt chút thời gian xem hết chương trình. Gameshow này không được nhắc đến trong truyện gốc, Hứa Yểu cũng không biết rõ ràng hướng đi cụ thể.
Tất cả khách mời nữ cho dù chê hay khen cũng đều tham gia bật đèn tắt đèn, chỉ có bà lão ngồi góc trái từ đầu đến cuối đều im lặng, dấu trong bóng tối khiến mọi người xem livestream cũng không biết đó là ai, như ngăn cách với thế giới.
[Đã tra được là bà Chú Thuý Lan, bà ấy từng là diva nổi tiếng thế kỷ trước, hình như có một vị hôn phu mất sớm nên cả đời không lập gia đình.]
[Mẹ tôi cực kỳ thích bà ấy, trong nhà có rất nhiều đĩa, bây giờ giới trẻ không biết Chu Thuý Lan cũng là chuyện bình thường.]
[Bà Chu đã tới tham gia chương trình rồi mà vẫn luôn không bật đèn sao? Cũng phải cho mọi người chút mặt mũi chứ. Tới tham gia mà không có phản ứng gì, không thể chấp nhận được. Không phải bà ấy bị cháu trai ép đến đấy chứ?]
Cháu trai ngồi dưới nhìn thấy lập tức hoảng sợ, cảm thấy bản thân mình quá oan uổng, đây chính là bà Thuý Lan mãnh liệt nhờ hắn dẫn mình tới, hắn thật sự không ép trưởng bối tham gia chương trình.
Hứa Yểu nhìn cái tên xuất hiện trên làn đạn, đột nhiên nhướng mày. Trong truyện gốc ngày tổ chức tang lễ của Thôi Quốc Cường, bà lão này đúng là có xuất hiện.
Hứa Yểu bỗng nhiên phát hiện ra được gì đó, khuôn mặt xinh đẹp lộ ra vẻ tươi cười.
Cô hy vọng ông Thôi Quốc Cường có thể hoàn thành được tâm nguyện, lại có thể cùng người trong lòng nắm tay trải qua tuổi già.
“Đi thôi.” Quý Chính Khanh duỗi tay đỡ Hứa Yểu bước lên máy bay, Hứa Yểu đảo mắt nhìn qua không gian bên trong máy bay riêng của Quý Chính Khanh.
Đợi đã, anh trai cô cũng đã giúp cô mua máy bay riêng, cô cũng sẽ lập tức có máy bay riêng.
Thôi Quốc Cường được nhân viên nhắc nhở chuẩn bị quay hình, ông lão vô cùng lo lắng, vừa sửa soạn lại quần áo vừa ngẩng đầu ưỡn ngực nhanh chóng đi ra ngoài.
Thôi Quốc Cường đứng trên sân khấu, đối mặt với micro nói lớn: “Chào mọi người, tôi là Thôi Quốc Cường năm nay 73 tuổi, là cựu chiến binh xuất ngũ.”
Thôi Quốc Cường dừng một chút, có chút ngại ngùng nói: “Tôi xin lỗi mọi người, thật ra tôi tham gia chương trình không phải để tìm người yêu, mà vì muốn tìm một người…”
‘“Tích ——” âm thanh nhắc nhở vang lên, ánh đèn vị trí thứ hai ngoài cùng bên trái đột nhiên sáng lên.
Một bà cụ với mái tóc búi cao mỉm cười dịu dàng, mặc một chiếc váy dài thanh lịch, trên tay quấn khăn choàng và đeo một chiếc vòng tay bằng ngọc sáng bóng trên cổ tay. Mỹ nhân không thể bị năm tháng đánh bại, cho dù bên ngoài đã bị tàn phá, cốt cách khí chất bên trong vẫn không thể che lấp nổi.
Thôi Quốc Cường nhìn bà lão bật đèn, giọng nói đột ngột dừng lại, có chút bối rối. Cả khán giả ở hiện trường và cư dân mạng đều không thể tin được lại có người bật đèn nhanh như vậy!
[Có phải bà Chu Thuý Lan bật đèn không? Bảy ông lão trước xuất hiện bà không hề có phản ứng, ông Thôi Quốc Cường còn chưa nói được nửa phút đã bật đèn.]
[A a a a a a đây thật sự không phải kịch bản đúng không? Đây là cốt truyện trong tiểu thuyết hả trời?]
[Ha ha ha ha ông Thôi không nói nên lời luôn rồi, lập tức bị vả mặt. Còn nói không phải tới đây để tìm người yêu.]
[Có phải Hứa Yểu muốn giúp ông Thôi tìm người yêu hay không? Người ông Thôi tìm có phải bà Chu Thuý Lan không? Cốt truyện như trong tiểu thuyết, tôi thích.]
[Lầu trên! Cho nên thuê phòng của Hứa Yểu = có người yêu? Hứa Yểu là thần tiên trong lòng tôi!]
Một nhóm cư dân mạng ầm ĩ ở làn đạn, đều nói muốn thuê phòng của Hứa Yểu, chờ Hứa Yểu phát người yêu cho mình.
“Tích——”, “Tích ——”!
Đèn lần lượt bật lên, sau Chu Thuý Loan tất cả các khách mời nữ khác cũng theo nhau bật đèn, thắp sáng cả hội trường diễn ra buổi biểu diễn!
Mọi người đều biết Hứa Yểu hết lòng muốn push ông Thôi đương nhiên sẽ cật lực cho ông lên sóng, mà quan trọng nhất chính là những người từng trải qua thời đại đó, có tình cảm mãnh liệt đối với quân nhân từng lên chiến trường.
Mười khách mời nữ tham gia cả mười người đều bật đèn, đèn tối nay tất cả đều vì Thôi Quốc Cường mà bật sáng.
Liễu Nghênh Hạ vô cảm nhìn hình ảnh trước mặt, đây chẳng qua chỉ là kịch bản để tạo chủ đề cho chương trình, đáng tiếc những thứ này không hề liên quan đến cô ta, thậm chí một cảnh cũng không.
Cư dân mạng trong phòng phát sóng trực tiếp phát điên.
[!Tất cả đều bật đèn, vừa rồi tôi lo lắng cái rắm, các khách mời này thật khách sáo, ông Thôi còn mạnh hơn ông Triệu.]
[Cốt truyện trong tiểu thuyết, cốt truyện trong tiểu thuyết thật. Ông Thôi quá ngầu, có về khoe khoang với mấy ông lão hàng xóm cả đời cũng được! Ngay cả các bà cũng cảm thấy ông rất tốt, ông Thôi siêu tuyệt vời ha ha ha.]
[Ông Thôi, không phải không tìm người yêu sau? Không cần ngại cứ thoải mái từ chối các bà là được! [ đầu chó ngậm hoa.jpg]]
[Hóng chuyện không chê chuyện lớn, ông Thôi mau mạnh mẽ từ chối đi, cho dù mười cái đèn bật hết cũng từ chối đi, ha ha ha]
Số lượt xem trực tuyến trong phòng phát sóng trực tiếp đột nhiên tăng mạnh vì mười ngọn đèn thắp sáng rực rỡ này.
Khuôn mặt già nua của Thôi Quốc Cường đột nhiên đỏ bừng, nhìn tất cả đèn đã thắp sáng lộ ra vẻ bối rối.
Một người gia tàn tật như ông còn có thể được đối xử như vậy sao? Tại sao các bà đều bật đèn cho ông?
Thôi Quốc Cường nhìn chằm chằm bà Chu bật đèn cho mình, ông gãi gãi mái tóc hoa râm, hoang mang hỏi: “Tôi cảm thấy bà rất quen, có phải trước đây chúng ta từng gặp nhau không?”
Nhìn xem!
Xem người già theo đuổi tình yêu thẳng thắn đến mức nào!
Còn lấy cái cớ cũ kỹ là từng gặp nhau sao? Dùng tốt là được. Ông Thôi Quốc Cường chúng tôi mạnh mẽ hơn người trẻ nhiều.
Chu Thúy Lan cười nói: “Lúc tôi còn trẻ từng đến Thanh Đại Vũ trấn Thanh Long dạy học, lúc đó mọi người thích gọi tôi là Tiểu Thúy."
Thôi Quốc Cường hoàn toàn choáng váng, micro trong tay nặng nề rơi xuống đất nhưng đôi mắt già nua vẩn đục vẫn không hề rời mắt khỏi người đối diện.
Tiểu Thúy……
Tiểu Thúy!
Đầu óc đã không còn linh hoạt đột nhiên hoạt động mạnh mẽ, Thôi Quốc Cường sinh ra trong một gia đình nông dân bình thường ở thôn Đại Vũ trấn Thanh Long, khi ông còn trẻ trong thôn từng có một số người tri thức tới dạy học.
Trong đầu Thôi Quốc Cường hiện ra một cô gái trẻ mặc áo hoa luôn thích đứng dưới gốc cây bồ kết chắp tay sau lưng nhìn mình
Người khác thích gọi cô ấy là Tiểu Thuý, bởi vì người trong thông nói chuyện mang khẩu âm tương tự như đang nói “Tiểu Thôi”. Mỗi lần có người gọi tên này Thôi Quốc Cường sẽ theo bản năng đáp lại, kéo theo đó là tiếng cười trêu chọc của người xung quanh, hai người trẻ lúc đó cũng vô thức sát lại gần nhau.
Mãi cho đến khi ông lên chiến trường, trở về nghe nói Tiểu Thuỷ đã quay về, người nhà cùng nhau tới Hồng Kông, hơn nữa còn sắp xếp hôn sự cho cô.
Bà Chu Thúy Lan cười hiền từ, tiếng gọi như xuyên qua mấy chục năm: “Anh Cường.”
Che mẹ nói ông đã chết, đến cả thi hài cũng không có, bà không tin, phát điên viết thư cho ông, chỉ là trải qua bao nhiêu lần cũng chưa từng nhận được một câu hồi âm, dần dần bà cũng tin.
Bà không muốn thuận theo ý của cha mẹ, vị hôn phu kia lại đột ngột qua đời, bà nhất quyết không kết hôn nữa, càng không có suy nghĩ tới.
Thôi Quốc Cường lập tức bật khóc, những giọt nước mắt to như hạt đậu trào khỏi khoé mắt, sống lưng thẳng tắp đột nhiên cong lên. Nước mắt càng mất kiểm soát, cánh tay phải lành lặn chỉ có thể vội vàng giơ lên che đi khuôn mặt ướt đẫm.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện app TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Bạn cần đăng nhập để bình luận