Được Thừa Kế Tài Sản Trăm Tỷ, Ta Giải Nghệ Thu Tiền Nhà
Chương 117
Nhân viên phụ trách thu tiền thuê khu vực này vừa mừng vừa lo lắng nhìn Hứa Yểu. Hắn cũng không ngờ Hứa Yểu sẽ đích thân đến đây. May mắn vì Hứa Yểu có thể biết rõ tập thể mọi người ở đây không liên quan gì đến thái độ phục vụ của mình, lo là vì nhìn mỗi nhà ở đây đều có người bị bệnh, trong lòng không khỏi cảm thông.
“Cô Yểu Yểu, khẩu trang.” Vệ sĩ cầm một gói lớn khẩu trang từ trong xe, lấy một cái khẩu trang có khả năng bảo hộ tốt đưa cho Hứa Yểu.
Ung thư không lây từ người sang người, nhưng để đề phòng, Hứa Yểu tốt nhất vẫn nên đeo khẩu trang.
Bà lão nhìn thấy họ đeo khẩu trang cũng không hề cảm thấy khó chịu mà còn khuyên nhủ: “Đúng vậy, mấy đứa nhanh đeo khẩu trang lên đi, vừa bảo vệ mình vừa bảo vệ những người khác. Thời bây giờ khẩu trang chính là đồ dùng thiết yếu của mọi người…”
Những người bị bệnh nặng có thể trạng kém hơn người bình thường, khả năng miễn dịch kém, dễ bị nhiễm các loại vi khuẩn khác nên các bác sĩ cũng sẽ khuyên bọn họ nên đeo khẩu trang.
Hứa Yểu không từ chối, lập tức đeo khẩu trang lên chỉ để lộ đôi mắt to linh động. Cô khẽ kéo kẹp mũi trong khẩu trang, ra hiệu cho mọi người cùng nhau đeo vào để vào trong xem tình hình bên trong.
“Cô Yểu Yểu, nếu không cô cứ ở đây chờ đi, để tôi dẫn vệ sĩ vào xem là được.” Hạ Phàm nhìn thấy lập tức ngăn cản.
Chuyện lần này khác với tình hình ở nước E, vi khuẩn không thể nhìn thấy bằng mắt thường, có ai biết liệu có gây hại cho cơ thể hay không? Lục Dã lại phải ở lại bảo vệ bên cạnh Hứa Yểu, Hạ Phàm suy nghĩ chỉ cần một mình mình dẫn người vào là được.
Hứa Yểu cười nói: “Đến cả nhà mình mà chẳng lẽ tôi cũng không dám vào sao?” Trong lòng Hứa Yểu đã nắm chắc, bệnh ung thư đã tích tụ nhiều năm, cũng không phải vừa đi vào một lần hơn mười phút đã không chịu được.
Hứa Yểu lập tức đi vào trong thôn, Hạ Phàm và những người khác cũng vội đeo khẩu trang đi theo.
Bà cụ kia kinh ngạc nhìn bóng dáng Hứa Yểu: “Đây là chủ nhà sao?”
Chủ nhà đích thân tới? Tiểu Ngô nói đúng rồi!
Nhà họ Hứa thật sự có đầu óc làm ăn, trước đây giá nhà đất ở Hương Giang tăng cao bọn họ lập tức mạnh mẽ đầu tư vào bất động sản. Chỉ là ở khu Tây Điền có một số bất động sản ông nội Hứa không thích nên ở đây chỉ có một phần là của nhà họ Hứa, phần còn lại đều là tài sản riêng của các thôn dân khác.
Hứa Yểu bước nhanh vào bên trong, nhìn thấy từng chiếc xe chuyển hàng đậu trước cửa từng nhà. Đồ muốn mang đi từ nồi niêu xoong chảo chất thành đống bừa bộn, người trước người sau đều rất vất vả.
Ở cuối đường có một gia đình đang mở nhạc tang, rải tiền giấy. Rõ ràng là có người mới qua đời, đang chờ trong nhà chờ đưa tang.
Tốt nhất đây chỉ là một ông cụ vẫn còn sống nhưng muốn đặt trước một chiếc quan tài đen thật tốt đặt trong nhà mình, mấy người Hứa Yểu đi qua đúng lúc nhìn thấy.
Toàn bộ bầu không khí trong thôn đều rất áp lực.
“Yểu Yểu tiểu thư, các hộ trong thôn Tây Điền trước đây đều từng buôn bán cá viên.” Nhân viên thu tiền đi theo giải thích.- Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng T Y T -
Chỉ là bọn họ đều làm cá viên bằng tay, cá viên của bọn họ từng rất nổi tiếng trong vùng, rất nhiều người từ xa cũng sẵn sàng chạy tới mua.
Hứa Yểu nhíu mày, tình cảnh như vậy còn ai dám ăn cá viên ở đây? Chỉ sợ là không chỉ tính mạng bị uy hiếp mà chuyện làm ăn buôn bán cũng chắc chắn bị ảnh hưởng.
“Hứa Yểu! Hứa Yểu tới thật rồi.” Một cô gái gái trẻ trong đang chuyển nhà đột nhiên nhìn thấy cô, kích động lớn tiếng gọi cô bằng tiếng Quảng Đông.
Bọn họ chỉ biết nhà mình đang ở là của Hứa Yểu, nhưng bởi vì khoảng cách từ Hương Giang đến Hải Thành hay Kinh Thị đều quá xa, cũng chưa bao giờ nhìn thấy Hứa Yểu tự mình tới đây thu tiền nhà, không nghĩ tới cô lại tới vào đúng lúc này.
Cô gái trẻ kích động đến mức hai mắt đỏ bừng, nhìn thấy cả đội nhân viên thu tiền nhà của Hứa Yểu cũng cùng đến đây, niềm vui trước đó nhanh chóng biến thành nỗi sợ hãi.
Tỷ lệ mắc bệnh ung thư cao trong thôn không phải đột nhiên mà có, nhưng tin tức vẫn chưa truyền ra ngoài, thậm chí còn không được đưa lên tin tức xã hội địa phương.
Cô ấy biết mức độ nổi tiếng của Hứa Yểu rất cao, cho nên đưa ra một quyết định cực kỳ to gan…..
Toàn thôn đã mở họp, người thuê của Hứa Yểu đều đồng loạt dọn ra ngoài, chuyện này tạo ra một làn sóng rất lớn. Có chuyện lớn xảy ra, cho dù Hứa Yểu có mặc kệ cũng có thể thu hút sự chú ý của mọi người.
Suy cho cùng bọn họ là người thuê nhà còn có thể dọn đi, nhưng những người dân địa phương có nhà ở đây thì phải làm sao? Ở lại chờ chết sao.
Được tập thể sôi nổi hưởng ứng, người thuê tập thể yêu cầu huỷ hợp đồng, không nghĩ tới Hứa Yểu lại thật sự coi trọng việc này mà tới đây. Nhưng chờ đến khi nhìn thấy người thật cô gái trẻ lại bắt đầu sợ hãi, sợ bị Hứa Yểu vạch trần, lập tức quay đầu bỏ đi.
Hứa Yểu lập tức hỏi cô gái: "Nhà cô cũng có ai bị bệnh sao?"
Cô gái trẻ không ngờ Hứa Yểu có thể nói được tiếng Quảng Đông, sửng sốt nói: “Nhà tôi không có nhưng cũng phải nhanh chóng dọn đi.” Có ai nghe đến ung thư mà không sợ.
Hứa Yểu lập tức nhìn về phía Hạ Phàm: “Dẫn người đi thống kê xem có bao nhiêu người bị bệnh, cũng tính xem những người thuê nhà mấy năm nay đã chuyển đi của chúng ta cũng bị bệnh hay không.”
Hạ Phàm nhanh chóng gật đầu: “Được.”
Nhìn thấy ánh mắt Hứa Yểu rơi vào cánh cửa đóng kín gần đó, cô gái tiếp tục nói chuyện: “Bác hàng xóm được mời tham gia Hội thảo ung thư toàn cầu miễn phí.”
Con người chính là như vậy, khi cận kề cái chết sẽ bộc phát một khát vọng sống vô hạn. Những người chú, người dì này mắc bệnh ung thư giai đoạn cuối, vừa nghe nói sẽ có các chuyên gia về ung thư từ khắp nơi trên thế giới có mặt để tham gia Hội nghị chuyên đề về ung thư toàn cầu đều sôi nổi muốn tham gia. Nói không chừng các chuyên gia nước ngoài sẽ có cách thì sao?
“Mọi người định chuyển đi đâu?” Hứa Yểu lại hỏi.
Giá nhà cực cao ở Hương Giang hầu như ai cũng biết. Có người còn gọi đùa là "nhà bồ câu", bọn họ chỉ sợ không tìm được nhà trọ tốt hơn ở đây?
Cô gái tự xưng là Tiểu Ngô vẻ mặt do dự ấp úng không biết trả lời như thế nào, rõ ràng là Hứa Yểu đã chạm vào điểm đau lòng của cô ấy.
“Lục Dã.” Hứa Yểu gọi một tiếng, suy nghĩ một chút rồi nói tiếp: “Hứa gia chúng ta có bất động sản ở Hương Giang gần bệnh viện ung thư không?”
Tỷ lệ mắc bệnh ung thư ở Hương Giang rất cao, cho nên trình độ y tế và công nghệ cũng có thể xếp hàng đầu.
Lục Dã lập tức kiểm tra máy tính bảng, trả lời: "Có, gần bệnh viện đa khoa Hương Giang, gần bệnh viện Thanh Di Hồng Kông..." Lục Dã liên tục báo cáo tên mấy bệnh viện nổi tiếng.
Hứa Yểu thở dài nói: “Tiểu Ngô, dẫn người đi hỏi những người thuê nhà xem họ có muốn chuyển đến khu nhà ở gần những bệnh viện này không? Bởi vì mọi người là người thuê nhà cũ, hơn nữa còn đang gặp khó khăn, chúng tôi sẽ để giá thấp nhất?”
Giá nhà ở Hương Giang cực kỳ cao, Hứa Yểu nguyện ý hạ giá thuê nhà, để bản thân mình chịu thiệt. Cô nhìn những người già yếu đuối liên tục uống thuốc, sự cân bằng trong lòng cô lại bắt đầu nghiêng ngả.
Cô có đủ khả năng chi trả tiền thuê nhà cho hai trăm hộ gia đình này, nhưng đối với một số người bệnh nặng, tiền thuê nhà cao chính là cọng rơm cuối cùng đè chết người. Hứa Yểu từng chứng kiến rất nhiều người mắc bệnh nan y vì không muốn ảnh hưởng đến người thân trong nhà mà lựa chọn tự sát.
Hơn nữa Hứa Yểu còn nhìn thấy Hứa gia còn có một tòa văn phòng ở Hương Giang... Tuy không đứng tên cô, nhưng Hứa Cảnh đã giao quyền thu tiền thuê nhà cho cô, mà cô cũng thật sự không thiếu tiền.
Tin tức lan truyền rất nhanh, chỉ mới một lúc cả thôn đã phát lên loa phóng thanh.
“Cái gì? Cô chủ nhà hỏi chúng ta có muốn dọn đến gần bệnh viện hay không, hơn nữa còn cho chúng ta thuê với giá ưu đãi sao?" Người phụ nữ trung niên vừa khóc vừa uống thuốc kinh ngạc nghe nhân viên thu tiền thuê nhà nói.
“Thật sao? Cảm ơn cô Hứa, cảm ơn chủ nhà.” Một bà cụ chắp hai tay trước ngực, kích động nói.
Bọn họ vốn dĩ phải thường xuyên đến bệnh viện, nhưng vì giá nhà gần bệnh viện quá cao, thuê không nổi cho nên đi qua đi lại vô cùng vất vả.
Hứa Yểu lại muốn cho bọn họ thuê nhà gần bệnh viện?
Phải biết trong nhà bọn họ hầu như đều có người bệnh, ung thư là bệnh nan y. Một khi qua đời trong nhà của Hứa Yểu….
Chủ nhà bình thường đều sẽ cảm thấy đây là chuyện xui xẻo phải không? Dù sao trước đây Hứa Yểu cũng cố ý cho phép người thuê nhà đăng ký kiểm tra sức khoẻ với lý do sợ ảnh hưởng đến giá nhà.
Bọn họ bỗng nhiên hiểu ta tại sao rất nhiều người thuê đều ước Hứa Yểu đích thân đi thu tiền. Chủ nhà như cô thật sự quá khác với những người khác.
Hạ Phàm đi không bao lâu đã lấy được số liệu báo cáo: “Cô Hứa, theo thông tin của người trong thôn, trong 5 năm qua đã có 102 người vì bệnh ung thư mà qua đời, những người chuyển đi trước đây tạm thời chưa thể thống kê ra được.”
“Cô Hứa chúng tôi đã đi hỏi thử rồi, hơn 90% người thuê nhà đồng ý chấp nhận đề nghị thuê lại nhà của cô." Nhân viên thu tiền thuê nhà đồng thời quay lại báo cáo.
Hứa Yểu cũng không ngạc nhiên với sự lựa chọn của người thuê nhà. Bản chất của con người là tìm kiếm lợi ích và tránh bất lợi. Nếu thuê nhà của người khác, có thể sẽ không gặp được người chủ nhà dễ nói chuyện như cô.
Bởi vì cần phải phối hợp trước, cho nên người thuê nhà hẹn công ty chuyển nhà tạm dừng lại. Đội thuê nhà cũng đã hẹn với những người thuê nhà này sẽ phối hợp chuyển mọi người đến khu nhà gần bệnh viện trong vòng ba ngày.
Mấy công ty chuyển nhà “thất bại” cũng không hề tỏ ra tức giận, chỉ nói bọn họ gọi điện thông báo trước. Bởi vì công ty chuyển nhà hợp tác với đội cho thuê của Hứa Yểu nên khi đấu thầu có yêu cầu rất cao về thái độ phục vụ .
“Cô Yểu Yểu, chúng ta đã nắm bắt được tình hình cơ bản, chi bằng về trước rồi tính tiếp?” Hạ Phàm liên tục nói.
Ở đây càng lâu, Hạ Phàm lại càng thêm lo lắng, đặc biệt là thiên kim đại tiểu thư như Hứa Yểu, tốt nhất vẫn nên nhanh chóng rời khỏi đây.
Hứa Yểu không đồng ý với đề nghị của Hạ Phàm, cô đã xuyên qua 999 lần cũng có hiểu biết về làng ung thư, cô chỉ vào nhà máy đứng ở phía xa nói: “Đó là nhà máy gì vậy?”
“Là xưởng chế biến cá viên.” Hạ Phàm lập tức hiểu ý của Hứa Yểu: “Ý của cô là nhà máy có thể ảnh hưởng đến nguồn nước?”
Hứa Yểu cũng chỉ là suy đoán, không thể nào mọi người đều cùng bị ung thư phải không? Tóm lại đều phải có nguyên nhân.
Cô gái Tiểu Ngô lập tức nói: “Có lẽ không phải đâu? Đây không phải là nhà máy hóa chất, trước đây chúng tôi cũng nghi ngờ là nhà máy này. Nhưng bọn họ có thể xuất trình giấy chứng nhận các chỉ số bình thường đầy đủ, Cục Bảo vệ Môi trường Hương Giang cũng thường xuyên kiểm tra, tất cả đều thông qua.”
Hứa Yểu bĩu môi, cảm thấy cô gái trẻ này có chút ngây thơ. Cô đã từng gặp phải một nhà máy xảo quyệt, mỗi lần Cục Bảo vệ Môi trường đến kiểm tra đã lập tức cho nhà máy nghỉ, tới một lần xả một lần, làm người ta không bắt được nhược điểm, như vậy ai làm gì được bọn họ?
Hơn nữa có một số chất ô nhiễm không có màu khi đưa vào nước sẽ không nhìn ra.
Hứa Yểu đẩy kính râm trên sống mũi lên: “Lái xe đến nhà máy.”
Hứa Yểu đi được mấy bước lại quay đầu nhìn Tiểu Ngô, khóe miệng dưới khẩu trang hơi cong lên: “Nếu cô không phải làm gì thì đi cùng chúng tôi đi?”
Gọi cô ấy?
Tiểu Ngô vừa nghe đến đây, trong lòng có chút bất an, nhìn bóng lưng Hứa Yểu đi phía trước, liền cắn răng đuổi theo, thẳng thắn thừa nhận: "Xin lỗi cô Hứa, đề nghị mọi người ở đây cùng nhau chuyển đi là do tôi đưa ra.”
Cô ấy biết, một khi dư luận xôn xao, có lẽ sẽ tổn hại đến danh tiếng thuê nhà của Hứa Yểu, trong lòng Tiểu Ngô thấp thỏm không yên.
Trước đó trong lòng Hứa Yểu cũng đã có phán đoán, tại sao mọi người lại đột nhiên cùng nhau dọn đi? Rải rác chuyển từng người cô còn có thể tin được, nhưng cùng một lúc thì không. Trừ khi có người cố ý làm chuyện này, cho nên Hứa Yểu một hồi mới quyết định trực tiếp ở lại đây tìm ra nguyên nhân..
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện app TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Bạn cần đăng nhập để bình luận