Được Thừa Kế Tài Sản Trăm Tỷ, Ta Giải Nghệ Thu Tiền Nhà
Chương 32
Ban đầu khu chung cư Thái An vì bất động sản mà mang tiếng xấu, giá nhà đương nhiên cũng không thể bằng các khu khác, nhưng bây giờ thì khác, từ khi có Hứa Yểu nơi này đã trở thành địa điểm hot, hơn nữa còn hợp tác với bất động sản Đái Lý Sĩ quốc tế, trở thành miếng bánh ngon của không ít người.
Giá nhà và tiền thuê ở chung cư Thái An đều tăng, giá thuê một căn có ít cũng năm con số.
Hàn Chiêu vô cùng quen thuộc với chung cư Thái An, dù sao trước đây hắn và mẹ cũng từng thuê nhà của Hứa Yểu ở chỗ này.
Hắn không bật đèn, ôm cái chăn mềm mại đứng trong bóng tối rất lâu, hít mũi mấy cái mới bật điện trong nhà lên.
Có lẽ do ánh đèn quá chói mắt làm hốc mắt Hàn Chiêu có hơi chua xót.
Thuê nhà không phải khách sạn, cũng không có dép đi trong nhà, Hàn Chiêu nhìn nền gạch trắng như mới, lại sợ bị mình làm bẩn. Đặt chăn bông xuống, cẩn thận thay đôi giày thể thao rách nát ở lối vào mới đi chân trần vào trong.
Căn hộ này có cách bố trí giống như căn hộ đối diện của Chu Kỳ, chỉ là phương hướng không bằng.
Diện tích trong nhà cũng không lớn, chỉ hơn 60m2, tổng cộng có hai phòng ngủ, phòng ngủ chính còn có ban công rất rộng.
Trong phòng ngủ chính có giường, bên trên đã trải sẵn một tấm nệm dày vừa phải, trên tường trắng còn có điều hòa.
Hàn Chiêu từ phòng ngủ trở lại phòng khách, trong phòng khách đặt một chiếc ghế sofa vải màu xám ba người ngồi, cùng TV LCD cỡ trung 55 inch ở đối diện, tất cả đều là đồ nội thất cơ bản.
Ánh sáng dịu nhẹ từ trên đỉnh đầu rơi thẳng xuống, không có mây che, không có giam cầm, cũng không có cách âm kém đến đáng sợ, Hàn Chiêu đột nhiên ngồi xổm xuống, không nhịn được bật khóc nức nở.
Mẹ ơi, nơi này có lẽ thật sự là một mái nhà khác của chúng ta.- Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng T Y T -
Cho dù sau này chỉ còn một mình hắn.
Hàn Chiêu khóc rất lâu đến khi cổ họng khô rát, môi bong tróc mới vào bếp mở vòi, cúi người trực tiếp uống từ vòi nước.
"Cốc cốc cốc -"
Hàn Chiêu nghe thấy tiếng gõ cửa, thân thể theo bản năng giật mình, trong mắt hiện lên vẻ lo lắng, sau đó mới nhớ ra mình đang ở trong nhà Hứa Yểu, hai vai thả lỏng, đi đến bên cạnhcửa nhìn qua mắt mèo thấy tiểu minh tinh Chu Kỳ nhà bên.
Có lẽ vì đã khuya nên Chu Kỳ và mấy người trong chương trình đã dừng livestream.
Hàn Chiêu mở hé cửa khó hiểu nhìn Chu Kỳ, Chu Kỳ cười nói: “Hàng xóm, sợ cậu tối nay không có đồ vệ sinh cá nhân nên tới đưa cho cậu một ít.”
Thấy Hàn Chiêu không nhận, Chu Kỳ lại chủ động nhét vào tay người đối diện: “Là đồ trước đây tôi ở khách sạn được tặng, không tốn tiền, nhưng vứt đi cũng lãng phí.
Thật sự đều là đồ dùng một lần trong khách sạn, bàn chải đánh răng chất lượng thấp, kem đánh răng chỉ bằng ngón tay út cùng một túi dầu gội đầu.
Hàn Chiêu suy nghĩ một chút rồi cầm lấy. Hắn đã đi lang thang bên ngoài nhiều ngày, trên người bẩn thỉu. Nếu không thể tắm rửa sạch sẽ, đêm nay hắn cũng không nỡ ngủ trên tấm nệm sạch sẽ như vậy.
Thấy Hàn Chiêu nhận đồ, Chu Kỳ rất vui vẻ, lại nói: "Cậu có muốn dùng Internet không? Tên WiFi của tôi là ZQ..."
Chu Kỳ còn chưa kịp nói xong, vẻ mặt Hàn Chiêu đột nhiên thay đổi, lạnh lùng cắt ngang: “Tôi không cần mạng, cảm ơn anh.”
Hàn Chiêu lập tức đóng cửa lại, Chu Kỳ có hơi thất vọng.
Chu Kỳ: “?”
Không phải vừa rồi còn rất tốt sao? Hàng xóm mới này thật giống người lập dị.
Hàn Chiêu tắm rửa sạch sẽ mới leo lên giường, tấm nệm mềm mại cuối cùng cũng cho hắn được một giấc ngủ ngon.
Trong lúc mơ màng, hắn mơ thấy lúc mình sắp chết lại gặp được một vị thần mềm lòng, cho hắn một nơi che mưa chắn gió, cũng cho hắn dũng khí để sống tiếp.
*
Hứa Cảnh vẫn luôn không thích điều kiện thừa kế của ông nội Hứa trước khi qua đời với Hứa Yểu, cho dù anh và Quý Chính Khanh là bạn tốt nhiều năm, cũng tin tưởng nhân phẩm của đối phương, nhưng dù sao đây cũng là chuyện chung thân đại sự cả đời của em gái mình.
Cho nên lần đầu tiên hai người gặp mặt riêng tư, Hứa Cảnh còn hỏi ý kiến của Hứa Yểu trước.
Nếu Yểu Yểu thật sự không thích, anh sẽ tìm cách giải quyết.
Hứa Yểu vừa bôi kem dưỡng da đắt tiền lên mặt, vừa nói chuyện điện thoại với Hứa Cảnh: “Em cảm thấy rất tốt.”
Trong lòng Hứa Cảnh thoáng thả lòng, còn có chút không yên tâm nói: “Yểu Yểu, không cần vì anh và di chúc của ông nội mà làm khổ mình, không thích thì cứ nói.”
Hứa Yểu nghĩ tới trong nguyên tác Hứa Cảnh là người không ngại dùng hết sức giúp đỡ người thân, nếu không phải dựa vào quan hệ bạn bè thân thiết bao nhiêu năm của hai người, chỉ cần cô nói một câu không thích, có lẽ anh trai Hứa Cảnh sẽ nghĩ cách đưa người đến Châu Phi cả đời không bao giờ gặp lại.
Hứa Yểu nhìn hộp quà nhung màu xanh ngọc chứa chiếc vòng cổ ngọc trai trên bàn trang điểm nói: "Em thật sự không hề miễn cưỡng."
Ấn tượng ban đầu của Hứa Yểu với Quý Chính Khanh thật sự không tệ, vừa gặp mặt đã tặng vòng SSR cho cô, cho dù là ai cũng sẽ thích.
Hứa Cảnh nghe xong trong lòng có chút hụt hẫng, cảm thấy Quý Chính Khanh dụ dỗ em gái nhà mình.
Hứa Yểu cúp điện thoại, đi đến ghế dài lại gọi Tiểu Lục ra ngoài.
Ngoài việc chủ động liên hệ vì chuyện dưỡng lão, Hứa Yểu bình thường cũng sẽ không chủ động gọi Tiểu Lục, Tiểu Lộ lập tức cảm thấy có hơi bất ngờ.
Tiểu Lục vui vẻ nói: [Ký chủ, tinh linh hỗ trợ chăm sóc cuộc sống về hưu Tiểu Lục đã ở đây tận tình phục vụ ngài.]
Hứa Yểu cũng không quanh co lòng vòng, nói thẳng: “Tao cảm thấy Hàn Chiêu cố ý tiếp cận mình, an toàn tính mạng có thể đang bị đe dọa.”
Tiểu Lục cảm thấy vô cùng quen thuộc: 【? 】
Tiểu Lục cảm thấy có gì đó không ổn, nhưng hệ thống đã tự động đã nhận được mấy chữ của Hứa Yểu: [Nhân vật khả nghi - 'Hàn Chiêu' đã tự động phát hiện, lý lịch của Hàn Chiêu trong nguyên tác hiện đang được truyền cho ký chủ. 】
Hứa Yểu vô cùng hài lòng, chỉ cần cô muốn, cho dù không phải nhân vật trong truyện gốc, cũng có thể tra được hồ sơ lý lịch của đối phương.
Trong nguyên tác có nhắc đến Hàn Chiêu, nhưng cũng chỉ là một hai câu, chỉ nói hắn có cống hiến xuất sắc với công ty của nam chính, nam chính rất tán thưởng hắn.
Ngoại trừ chuyện này, không có câu nào nhắc đến cuộc đời hay lý lịch, thậm chí còn ít hơn hoàn đá kê chân như cô rất nhiều.
Hứa Yểu nhanh chóng đọc lướt qua tư liệu của Hàn Chiêu, từ từ im lặng, thậm chí cô cò bắt đầu hối hận đã kiểm tra quá khứ của hắn, chỉ sợ tối nay không dễ ngủ.
Hiện tại đã mười giờ đêm, Hạ Phàm tháo tóc giả trên đầu xuống, lộ ra đỉnh đầu chỉ có vài cọng tóc thưa thớt, buổi tối được ở trong nhà không phải đeo tóc giả đúng là quá thoải mái.
Ngày thường Hạ Phàm vẫn luôn nhân viên chăm chỉ, đến giờ này vẫn chưa thấy buồn ngủ, thậm chí còn đặt một phần cơm hộp và một ly cà phê.
Giá nhà ở Hải Thành cực kỳ cao, Hạ Phàm là trợ lý bên cạnh Qúy Chính Khanh cũng phải chật vật mấy năm mới mua được một căn nhà có vị trí tốt, diện tích không tệ Hải Thành.
Nghe nói điều kiện nơi ở của hắn đều dựa theo Lục Dã, hắn đương nhiên vô cùng cảm kích.
Hạ Phàm đã sớm nắm được thông tin đội thuê nhà của Hứa Yểu, ở trong mắt hắn chút khó khăn này đương nhiên không đáng là gì so với ở tập đoàn Qúy Thị.
Hạ Phàm suy nghĩ một chút lại mở máy tính bắt đầu viết bản kế hoạch. Thanh niên sắp hói đầu nhìn máy tính cười đắc ý, thỉnh thoảng còn uống một ngụm cà phê nâng cao tinh thần.
Có lẽ do hôm qua ngủ muộn, lúc Hạ Phàm mở mắt dậy đã là tám giờ sáng hôm sau.
Thân thể lại thành thật hơn bộ não, vội nhảy khỏi giường chạy vào nhà vệ sinh chuẩn bị, cầm cặp táp định đi làm, từ đầu đến cuối chỉ mất năm phút.
Hạ Phàm đột nhiên nhớ tới tối qua nhân viên nói giờ làm việc của bọn họ phụ thuộc vào Hứa Yểu. Mỗi ngày Hứa Yểu đều ngủ đến trưa mới dậy, hắn giật mình không biết có nên ra ngoài hay không, cho nên đành phải gọi cho người nhân viên mình đi cùng tối qua.
Đợi gần nửa phút, ngay lúc Hạ Phàm còn tưởng không có ai trả lời, đầu bên kia vang lên giọng nói còn đang ngái ngủ: “Anh Phàm sáng sớm không ngủ còn làm gì vậy?”
Hạ Phàm nhìn đồng hồ trên tay, anh trai ơi, cái này mà gọi là sáng sớm được sao? Đã gần chín giờ rồi?
Tiếng nói bên kia càng thêm mơ hồ không rõ : “Anh Phàm, có mười một giờ ngủ dậy cũng được, tôi mệt quá đi ngủ tiếp đây.”
Điện thoại rất nhanh đã bị đối phương cắt đứt, Hạ Phàm cầm cặp da đứng trong phòng phân vân không biết nên đi hay không.
Bây giờ quay về ngủ? Ngoại trừ cuối tuần, Hạ Phàm chưa bao giờ ngủ đến hơn tám giờ, hiện tại nếu đi ngủ, nằm xuống cũng chỉ thấy bồn chồn, hơn nữa bây giờ cũng đã tỉnh ngủ hơn nhiều.
Hạ Phàm do dự một lát, gọi thêm một cốc cà phê, quay lại phòng làm việc xử lý tài liệu.
Đội thuê nhà của Hứa Yểu lần đầu ra đề, chọn được một đám khách thuê không đáng tin, cũng chỉ để lại mấy người tạm được.
Thời bây giờ, có nhiều người không chỉ muốn thuê nhà cá nhân để ở còn có hy vọng thuê được cửa hàng để kinh doanh.
Đến gần trưa, mấy người Hạ Phàm tới Hải Thành nhất loan gặp Hứa Yểu, cũng đúng lúc Hứa Yểu đang ăn trưa.
Hạ Phàm vì để tiết kiệm thời gian, lập tức ôm tài liệu đã sửa lại nói: “Cô chủ, sau khi sau khi phân loại sơ bộ, ông Tôn Phát Tường muốn thuê một nơi có diện tích hơn 300m2 để mở khu trò chơi. Bà Chu Mỹ Lan cũng có ý định dọn khu điện tử ở trung tâm thương mại Nhuận Đạt ra ngoài để thuê….”
Hạ Phàm kết luận: “Mặc dù nguồn thu từ tiền thuê cá nhân không nhỏ, nhưng để cho thuê thương mại lại càng có lời hơn.”
Gía thuê cá nhân có đắt đến đâu thì cùng lắm cũng chỉ giống như biệt thự cao cấp cho Thịnh Chu thuê, mỗi tháng ba bốn trăm nghìn, nhưng nếu để thuê với mục đích thương mại lại đắt hơn nhiều, đặc biệt là các vị trí đắc địa.
Hứa Yểu nghe xong lập tức cảm thấy khó trách mấy ông chủ lớn hay đưa trợ lý toàn năng đi cùng, cứ nhìn hiệu suất làm việc của Hạ Phàm là biết.
Cái này gọi là chuyên nghiệp!
Hứa Yểu gật đầu nói: “Rất tốt.”
Hạ Phàm có hơi giật mình nhưng nhìn thấy Hứa Yểu không có phản hồi gì nhiều, hắn đành phải lấy một tập tài liệu trong cặp ra, đưa tới: “Cô chủ đây là bản kế hoạch tôi chuẩn bị cho đội thuê nhà của chúng ta, cô nhìn xem?”
Người xung quanh nhìn bản kế hoạch dày nửa phân, chỉ biết há hốc kinh ngạc.
Hạ Phàm nhìn rõ sắc mặt của mọi người, im lặng cong môi.
Đè chết mấy người!
Hắn có thể bò từ vị trí thấp nhất trong tập đoàn Qúy thị lên trợ lý theo bên cạnh Qúy tổng đương nhiên không phải không có nguyên nhân.
Hứa Yểu cầm bản kế hoạch nhưng sắc mặt lại càng thêm khó coi, Hạ Phàm vốn là người tinh ý vừa thấy biểu cảm này của cô trong lòng đã run lên.
Tuy hắn thức suốt đêm mới viết được xong, nhưng có lẽ vẫn còn chỗ nào đó chưa tốt lắm, nhưng với năng lực của hắn mà nói, cũng không đến mức khiến sếp chỉ vừa nhìn thấy đã khó chịu mới phải.
Hứa Yểu đặt bản kế hoạch lên bàn, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc nói: “Trợ lý Hạ, anh như vậy không được.”
“Bản kế hoạch này là anh tăng ca viết phải không?” Hứa Yểu vô cùng bất mãn lắc đầu, “Đây là anh không đúng, nhịp độ làm việc của anh không phù hợp với nhóm chúng tôi, sẽ khiến cả nhóm trở nên bất hòa.”
“Chúng tôi đi thu tiền, vui vẻ là quan trọng nhất. Tôi mượn anh từ chỗ Qúy tổng đến đây là vì hy vọng anh có thể giúp đỡ chúng tôi, chứ không phải ảnh hưởng đến hiệu suất công việc của mọi người, hiểu không?”
Hạ Phàm: “?”
Cái gì gọi là hắn làm ảnh hưởng đến hiệu suất công việc? Nâng cao hiệu suất thì có gì sai?
Hứa Yểu càng nói càng đau lòng: “Hơn nữa kế hoạch này của anh là thức suốt đêm để làm có phải không? Đoàn đội chúng tôi không cho phép có người thức khuya, anh có biết thức khuya sẽ ảnh hưởng đến chất lượng công việc hay không?”
“Tuy nhân viên của tôi bình thường chỉ làm việc ba bốn tiếng nhưng tôi là một bà chủ vô cùng khó tính, ba bốn giờ đều sử dụng tối đa. Anh thức khuya mà ảnh hưởng đến công việc, nếu tạo thành tổn thất thì phải bồi thường cho tôi thế nào?”
Hạ Phàm: “……”
Cô còn biết đến công việc….
Một lúc sau, ánh mắt Hạ Phàm mới nghiêm túc nói: “Xin lỗi sếp.”
Hứa Yểu vừa tát một cái lại tặng ngay quả táo ngọt ngào, nói: “Nhưng bản kế hoạch này đúng là viết rất tốt, tôi rất hài lòng, sẽ tăng thêm tiền lương cho anh.”
Cổ họng Hạ Phàm giật giật, nhất thời không biết nói gì, tăng lương? Đây…… Đây không phải là trách nhiệm phải làm sao?
Mục đích Hứa Yểu tới thế giới này là gì?
Là về hưu!
Là dưỡng lão!
Là vui vẻ thu tiền nhà!
Cô tuyệt đối không cho phép bất cứ ai đánh phá tiết tấu này, nếu có phải lập tức sửa bỏ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận