Được Thừa Kế Tài Sản Trăm Tỷ, Ta Giải Nghệ Thu Tiền Nhà

Chương 12


Muốn nắm được một sinh viên chuẩn bị tốt nghiệp sao? Chỉ cần đưa chứng giấy chứng nhận thực tập ra là được.
Hứa Yểu bảo nhân viên mát xa ra ngoài, gọi  Lục Dã vào hỏi ý kiến: “Anh có cảm thấy tôi thiếu khí thế hay không?”
Thấy Lục Dã không hiểu ý cô, Hứa Yểu lại nói tiếp: “Anh không cảm thấy hôm nay tôi gọi điện cho Hiểu Lệ, Tả Ninh thiếu khí thế của một em gái nhà đại gia sao?”
Lục Dã lập tức hiểu ý, khom lưng nói: “Cô Hứa, tôi sẽ lập tức sắp xếp làm danh thiếp riêng cho cô.”
Hứa Yểu gật đầu hài lòng, đây cũng là chuyện cô vừa nghĩ đến, thân là bà chủ nhiều tiền không có danh thiếp đúng là không ra gì.
Hứa Yểu tới thế giới này để về hưu, cho nên vì dưỡng sinh mỗi đêm đều đi ngủ từ sớm, trước khi đi ngủ có gửi địa chỉ cho Tả Ninh, Nghiêm Tường cùng một biên kịch chuyên nghiệp từng quen với nguyên chủ.
Tọa độ định vị —— Khách sạn Vân Đỉnh - Hải Thành.
Nghiêm Tưởng còng đang vui vẻ vì lấy được chứng chỉ thực tập nên chưa nghĩ nhiều, mà trong lòng Tả Ninh vẫn còn choáng váng khi thấy địa chỉ, rượu…khách sạn? Có ai nói chuyện đầu tư lại tới khách sạn bao giờ?
Khách sạn Vân Đỉnh là một trong những siêu khách sạn năm sao của Hứa Thị, tích hợp cả nhà hàng ăn uống giải trí, trải rộng khắp các thành phố trong và ngoài nước, nghe nói phòng đắt nhất có thể lên tới một trăm nghìn một đêm, ngắm nhìn khung cảnh toàn bộ Hải Thành.
Tả Ninh có một người bạn gái hẹn hò thời đại, cũng là nữ chính trong Duyên âm, mấy ngày nay trước đã cắt đứt hoàn toàn, hiện tại cậu đúng là một người độc thân, nhưng mà….
Tả Ninh cứ đi qua đi lại phân vân không biết có nên đi hay không, qua nửa đêm mới ngủ thiếp đi, kết quả ngày ngày hôm sau mới sáu giờ sáng đã bò dậy vào phòng tắm rửa, còn cẩn thận cạo sạch râu mới đi ra ngoài..
Bạn tốt Nhiễm Lăng Phong nhìn hành động của Tả Ninh, gật đầu hiểu ý: “Đúng đúng đúng, gặp nhà đầu tư của dự án lớn phải sạch sẽ gọn gàng, đưa tôi đi cùng đi.”
Nhiễm Lăng Phong không chỉ là bạn tốt của Tả Ninh mà còn là nam chính của phim ngắn Duyên Âm, từng cùng Tả Ninh thảo luận cốt truyện Duyên âm, là chỗ dựa duy nhất của Tả Ninh trước khi chết.
Hai người đi tàu điện ngầm tới khách sạn Vân Đỉnh, nhìn khách sạn cao sang trọng cao chót vót hai người đều nuốt nước miếng, căng thẳng bất an đi vào trong.- Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng T Y T -
Tả Ninh không có danh thiếp của Hứa Yểu, chỉ có lời nói miệng của cô, có hơi bất an đến trước quầy lễ tân hỏi nhân viên tiếp tân: “Xin hỏi, cô Hứa Yểu nói chúng tôi tới đây bàn bạc công việc.”
Nhân viên lễ tân ngạc nhiên nhìn hai chàng trai trẻ trước mặt, lập tức cười xinh đẹp, nhờ một nhân viên khác đưa hai người đến thang máy riêng, “Cô Hứa Yểu phòng bạch kim tầng bảy mươi chờ hai vị.”
Trong lòng Tả Ninh càng thêm căng thẳng, lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi, hai người đi theo vào căn phòng duy nhất trên tầng bảy mươi, vệ sĩ  khách sạn đứng hai bên, nhìn vào cánh cửa đôi mạ vàng xa hoa, đến cả dũng khí bấm chuông cửa cũng không có, thậm chí còn muốn quay đầu bỏ chạy. 
Nhiễm Lăng Phong nắm chặt tay Tả Ninh, chủ động bấm chuông cửa: “Chúng ta vào trước rồi nói.”
Chuông cửa vang lên, bên trong nhanh chóng mở ra, hai người còn chưa kịp đánh giá căn phòng sang trọng, ánh mắt đã chú ý đến hai thanh niên còn lại trong phòng, một trong hai người cúi người về phía trước tập trung lắng nghe, một người khác thậm chí còn ngồi xổm quanh Hứa Yểu, không khác gì nữ vương.
Nhiễm Lăng Phong khiếp sợ: “Nhiều người như vậy?”
Hứa Yểu đặt ly rượu đỏ xuống, nói: "Có nhiều người thì tốt hơn, mau vào đi.”
Hai người lúng túng bước vào, còn ngại ngùng đứng ở chỗ xa nhất.
Hứa Yểu lập tức giới thiệu với bọn họ: “Đây là biên kịch chuyên nghiệp Tiểu Trương, đây là biên kịch Nghiêm Tưởng,  mời bọn họ tới đây là để hoàn thiện kịch bản phim ngắn của các cậu.”
Khuôn mặt Tả Ninh và Nhiễm Lăng Phong lập tức đỏ bừng, chỉ cảm thấy hai người bọn họ đúng là tiểu nhân bẩn thỉu đáng chết. Vốn tưởng Hứa Yểu chỉ nhất thời hứng lên mới muốn đầu tư hai tháng tiền nhà, ai ngờ cô còn gọi cả biên kịch chuyên nghiệp tới đây giúp mình.
Bọn họ bắt tay làm quen, Tả Ninh cũng lấy tài liệu đã chuẩn bị sẵn ra ngoài, thuận lợi ký hợp đồng với Hứa Yểu, trở thành nhà đầu tư lớn nhất trong bô phim này.
Hứa Yểu có lẽ cũng biết mình là nhà đầu tư duy nhất, thời này phim ngắn còn chưa phổ biến sẽ không có nhà đầu tư nào sẵn sàng bỏ tiền vào bộ phim ngắn không có triển vọng còn nhiều nguy hiểm này.
Hứa Yểu có tiếng nói lớn nhất, chỉ nói ngắn gọn: “Tôi chỉ có một yêu cầu với bộ phim này - đưa sự kinh dị kiểu Trung Quốc đến mức tận cùng!”
Trong truyện gốc, Tả Ninh không phải biên kịch chuyên nghiệp, vì lấy lòng người xem, thậm chí còn xuất hiện một chuyện kinh dị phương tây, đúng là vô cùng kỳ lạ. Trong khi đó phim kinh dị Trung Quốc kết hợp yếu tố dân gian chỉ cần một tình tiết cũng có thể khiến khán giả phải hét lên.
Hứa Yểu nhìn quanh bốn phía nói: “Mọi người ở đây sửa kịch bản đi, tôi phải đi rồi, nếu có đói khát hay có nhu cầu gì cứ nói với quản gia.”
Tập thể bốn người đứng sững tại chỗ nhìn hoàn cảnh xung quanh,  theo bản năng  nuốt nước miếng, cho….cho bọn họ ở đây?
Trước khi tới đay Nghiêm Tường đã từng tìm hiểu, phòng bạch kim ở khách sạn Vân Đỉnh tuy không bằng phòng tổng thống, nhưng thời điểm ít khách cũng phải tám mươi tám nghìn tám trăm tám mươi tám tệ một đêm….
Tả Ninh thấy Hứa Yểu định dẫn Lục Dã rời đi, vội vàng hỏi: “Cô Hứa không muốn ở cùng chúng tôi sao? Không…không phải, ý tôi là cô Hứa không giám sát chúng tôi sửa kịch bản sao?”
Tả Ninh phát hiện lời mình hình như có nghĩa khác, vội  vàng đỏ mặt sửa lại. Trong suy nghĩ của Tả Ninh, Hứa Yểu thuê một phòng đắt tiền như vậy chắc chắn là để tự mình hưởng thụ, cho bọn họ ở đây cũng chỉ thuận tay mà thôi, kết quả bây giờ cô lại muốn đi?
Hứa Yểu thở dài: “Mỗi ngày tôi đều rất bận, còn phải đi thu tiền nhà nữa, không có nhiều thời gian rảnh rỗi.”
Cô không phải đang thu tiền nhà, cũng là đang trên đường đi thu tiền, thật sự rất mệt.
Trong lòng Tả Ninh có chút hoang mang, tối qua cậu nghe Lý Hiểu Lệ nói hai tòa nhà ở làng đô thị đã thu hết, chẳng lẽ……
Tả Ninh lập tức hiểu ra, bất ngờ nhìn Hứa Yểu. Nhà đầu tư này chẳng lẽ ……còn có thêm mấy tòa nhà nữa?
Hứa Yểu dẫn Lục Dã cùng vệ sĩ đi rồi, chỉ là trước đó lại đi tới gặp giám đốc khách sạn Vân Đỉnh trước.
Khách sạn Vân Đỉnh ở Hải Thành cũng có trong danh sách thừa kế hôm đó, Hứa Cảnh cũng đã khoanh tròn giúp cô, nhưng Hứa Yểu không muốn kinh doanh khách sạn, vừa phiền phức lại không được vui vẻ như thu tiền nhà, hơn nữa sau khi trừ đi các chi phí dịch vụ khác, mỗi tháng Hứa Yểu cũng không thu được bao nhiêu tiền.
Cho nên Hứa Yểu  chỉ để lại phòng tổng thống cao nhất để mình ở, còn lại phòng bạch kim cho bọn họ. Dù sao không cho thuê mấy ngày cũng chỉ bớt chút tiền mà thôi, hơn nữa phòng ở cao cấp này không phải ngày nào cũng có người giàu bỏ tiền vào ở, nếu không cũng sẽ bỏ trống.
Hứa Yểu vừa đi, bốn người đứng trong phòng bạch kim, hết tôi nhìn anh lại anh nhìn tôi, ngơ ngác mấy phút mới từ từ phản ứng lại.
“Mẹ nó, đời này không ngờ tôi có thể ở trong phòng bạch kim của khách sạn Vân Đỉnh ngủ một đêm, không đúng là mấy ngày, tôi phải gọi về nhà hỏi bà nội thử xe phần một tổ tiên có phải đang đốt nhang hay không!”
Nhiễm Lăng Phong chạy quanh phòng, còn lấy điện thoại ra quay phim chụp ảnh, không kìm được hú lên.
Trong phòng bạch kim lại có bốn phòng riêng, mỗi phòng đều gần trăm mét vuông, hai phòng khách lớn nhỏ khác nhau, quầy bar riêng, phòng massage…
Nghiêm Tưởng đi khắp cả phòng, ở đầu bên kia hét lên: “Trời ạ, cửa sổ này dùng kính chống đạn.”
“Tôi muốn căn phòng này, tôi cũng thích bồn tắm nữa.”
Bốn chàng trai trẻ y như bà ngoại Lưu tới nhà quan lớn, kêu gào không ngừng.
Tả Ninh khàn cả giọng, Hứa Yểu cho bọn họ ở đây bảy ngày, như vậy tính ra đã bằng mất hai phần ba tiền đầu tư, đời này hình như đã được gặp Bá Nhạc, nghẹn ngào nắm chặt tay: “Tôi lập tức đi sửa kịch bản!”
Nhưng biên kịch Tiểu Trương lại nói: “Nếu không chúng ta gọi cơm sáng trước được không, mọi người ăn sáng trưa?”
Thấy mấy người lắc đầu, Tiểu Trương có hơi lúng túng gọi điện cho nhà hàng trong khách sạn, còn chưa tới mười phút đã nhìn thấy phục vụ đẩy xe đẩy đi vào, đặt đồ ăn tinh xảo trên bàn, khiến mọi người đều thèm ăn không thôi.
Nghiêm Tưởng vừa ăn vừa hỏi: “Đàn chị nói đến đây sẽ cho tôi chứng chỉ thực tập, mọi người thế nào?” Bây giờ nghĩ lại, Nghiêm Tưởng cảm thấy bản thân mình đúng là đáng chết.
Biên kịch Tiểu Trương xấu hổ nói: “Cô Hứa gọi điện cho tôi nói bao ăn bao ở trả tiền lương, tôi đã tới rồi.”
Thật đúng là bao ăn bao ở, chỉ là không nghĩ tới điều kiện có thể tốt đến mức này.
Đời này chỉ sợ đây chính chính là cơ hội duy nhất được ở khách sạn tốt như vậy mà thôi?
Nhiễm Lăng Phong đứng bên cạnh cười hỏi quản gia: “Đây là phòng tốt nhất ở khách sạn Vân Đỉnh sao?”
 “Không phải, phòng tổng thống trên tầng bảy mươi hai mới là tốt nhất, nhưng vẫn luôn để lại cho Hứa tiểu thư tạm thời chưa cho bên ngoài thuê.”
Một nhóm người lập tức hoảng hốt, vẫn luôn để lại cho Hứa Yểu?
Vậy…… không phải bình thường không ở cũng tính tiền sao?
Trong đầu mấy người bắt đầu tính toán nếu Hứa Yểu một tháng không ở sẽ lãng phí mất bao nhiêu tiền, lập tức cảm thấy đau lòng thay cô.
Bọn họ vừa ăn bữa sáng vừa thảo luận nội dung Duyên âm, bởi vì kịch bản phim ngắn chỉ có tổng cộng mấy chục nghìn từ cho nên chỉ cần một tiếng đã đọc hết.
Ngay cả sửa chữa thật ra cũng không cần mất tới bảy ngày, thậm chí Nghiêm Tường còn cảm thấy cảm hứng sáng tạo của mình đang bùng nổ trong một môi trường như vậy!
Ăn sáng xong, bốn chàng trai trẻ đều được cấp một chiếc máy tính riêng, ngồi trong phòng khách bắt đầu sửa kịch bản, hiệu quả cao đến bất ngờ.
Ở tầng một khách sạn Vân Đỉnh, có cả một thư viện cao tám mét, bọn họ cần tư liệu gì chỉ cần nói với quản gia đi mượn là được.
Tả Ninh dự định trong ba ngày sẽ hoàn thành sửa đổi kịch bản, như vậy sẽ có rất nhiều thời gian rảnh rỗi suốt cả ngày.
Nhiễm Lăng Phong và biên kịch Tiểu Trương vừa mới thân thiết, làm việc xong còn rủ nhau vào phòng đánh bida, bên cạnh còn có một phục vụ cầm khăn lau mồ hôi.
Tả Ninh nhớ tới mình có một tài khoản douyin, ghi lại quá trình quay phim của mình, cũng có rất nhiều fan, trong lúc nhàm chán trong đầu lại đột nhiên có suy nghĩ - chi bằng quay lại căn phòng bạch kim này có được không? Mong muốn chia sẻ trong lòng không ngừng trỗi dậy.
Chỉ có Nghiêm Tưởng ngồi nghiêm chỉnh trước máy tính, ngón tay bay trên bàn phím cơ ánh đèn nhiều màu sắc, tốc độ gõ bàn phím rất nhanh, đôi mắt dưới cặp kính gọng đen đang nhấp nháy, trên môi còn đang cười nhạt.
Tả Ninh nhìn Nghiêm Tưởng đang tập trung gõ chữ, đột nhiên cảm thấy xấu hổ vô cùng.
Rõ ràng cậu mới chính là đạo diễn kiêm biên kịch, nhưng mình đã bắt đầu buông lỏng, trong khi đàn em nhỏ tuổi nhất học năm cuối còn đang nỗ lực làm việc, đáng chết!
Tả Ninh nhanh chóng ngồi xuống, cũng bắt đầu sửa kịch bản thành yếu tố dân tộc theo ý Hứa Yểu.
*
Hứa Yểu ngồi trên sofa mềm mại, một tay cầm danh sách Lục Dã mới đưa tới, một tay khác cầm điện thoại, trên màn hình là danh sách địa chỉ WeChat - giao diện bạn bè mới.
Từ sau khi thừa kế tài sản, Lục Dã đã gửi tin nhắn đổi chủ nhà cho tất cả khách thuê, đa phần người thuê nhà đều không quá tệ, nhận được tin nhắn đều thành thật thêm wechat của Hứa Yểu.
Hứa Yểu đang lướt wechat từng người, mới nhận ra vẫn còn mấy người chưa thêm mình.
Hải Thành thượng phẩm là khu biệt thự cao cấp có thể sánh ngang với Hải Thành nhất loan cô đang ở, ở đây có không ít doanh nhân, minh tinh giới giải trí, Hứa Yểu cũng rất hứng thú nhìn cái tên Thịnh Chu trong danh sách.
Hứa Yểu xác định vị đỉnh lưu này còn chưa thêm mình, cho nên chủ động thêm trước.
Chủ nhà cho thuê nhà còn chủ động thêm bạn bè với khách, cũng không tệ lắm.
  
Bạn cần đăng nhập để bình luận