Được Thừa Kế Tài Sản Trăm Tỷ, Ta Giải Nghệ Thu Tiền Nhà

Chương 36


Sắc mặt Hàn Chiêu nhanh chóng thay đổi, cũng không dám đối mặt với Chu Kỳ, dáng vẻ này rõ ràng là đang chột dạ.
[Trẻ vị thành niên thì giờ này đáng ra phải ở trường chứ? Đứa trẻ này không phải trốn học bỏ nhà đi đấy chứ? Muốn thuê nhà của Hứa Yểu phải qua kiểm tra, cuối cùng thi xong lại cho trẻ vị thành niên trốn học thuê nhà?]
[Tôi đặt cược một hotsearch#Hứa Yểu lật xe# chuẩn bị lên.]
Hàn Chiêu không trả lời mà đi tới ban công nhìn ra ngoài, tòa nhà của bọn họ nằm ngay gần đường lớn, Hàn Chiêu vừa híp mắt đã có thể mơ hồ nhìn thấy bóng người quen thuộc, vô thức rùng mình một cái.
Thật ra cậu cũng từng có một gia đình hạnh phúc, ít nhất thời thơ ấu vẫn rất vui vẻ, điều kiện gia đình không tệ, khi đó mọi người chỉ mới có điện thoại di động, nhà cậu đã có máy vi tính.
Sau đó ba ngoại tình, mẹ kiên quyết  ly hôn, dẫn cậu tới chung cư Thái An thuê nhà, thời cấp hai tuy có khó khăn nhưng hắn vẫn có nhà.
Chỉ là từ khi mẹ qua đời, cậu còn là trẻ vị thanh niên đang đi học phải trở về ở chung với ba, lúc đó người đàn bà này cũng từ người thứ ba trở thành nữ chủ nhân danh chính ngôn thuận trong nhà.
Từ nhỏ Hàn Chiêu đã thích máy tính, không giống với những người mê chơi game bình thường, cậu tự học ngôn ngữ C, thành thạo nhiều thuật toán máy tính, còn thi đậu rất nhiều giấy chứng nhận có giá trị.
Đáng tiếc kết cục của việc mê máy tính là bị mẹ kế đưa tới học viện Chính Đức, nơi đó thật sự là địa ngục của ma quỷ.
Trong lòng Hàn Chiêu vô cùng sợ hãi, thật ra  lúc  điền vào hợp đồng thuê nhà cậu đã nói dối, trong giấy cậu viết mười tám tuổi, thật ra phải ba tháng nữa mới thành niên.- Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng T Y T -
Hình như còn liên luỵ đến Hứa Yểu.
Lập tức rời đi là biện pháp duy nhất Hàn Chiêu có thể nghĩ đến hiện tại, cậu nhanh chóng quay về bàn ăn rút USB trong máy tính ra, đưa cho Chu Kỳ còn đang ngơ ngác: “Phiền anh chuyển thứ này cho cô Hứa Yểu giúp tôi, máy tính cũng trả lại cho anh.”
USB là cậu dùng tiền hoa hồng còn dư lại để mua.
Hàn Chiêu dừng một chút lại nói: “Tôi không ký hợp đồng thuê nhà với cô Hứa, cô ấy chỉ thương tiếc cho tôi ở lại một thời gian mà thôi.”
Cho nên Hứa Yểu không coi là lật xe!
Hàn Chiêu luyến tiếc nhìn căn phòng, đóng cửa lại nhanh chóng đi về phía sảnh thang máy, xuống lầu chạy tới cửa chung cư.
Người đàn bà bên ngoài vừa nhìn thấy cậu, lập tức nổi điên: “Thằng nhóc nhà mày lại dám trốn học có đúng không? Nếu không phải tao nhìn thấy mày trên mạng, tao với ba mày còn không biết mày chạy đi đâu.”
“Còn ở bên ngoài học theo người ta thuê nhà, mày có tiền sao? Chờ mày trở về, xem ba mày có đánh gãy chân mày không!”
Người đàn bà kia không ngừng chửi bới, vẻ mặt Hàn Chiêu đầy tuyệt vọng cúi đầu, cậu không dám nói một câu, chỉ là người này y như quạt hương bồ không khách khí mà đập vào lưng cậu, cậu càng không nhịn được run rẩy.
Một chiếc xe màu trắng xám xuất hiện trước cửa chung cư, ánh mắt người xung quanh sáng lên, đây chính là xe thu tiền chuyên đi thu tiền nhà của Hứa Yểu.
Hứa Yểu tới?
Trong phòng phát sóng trực tiếp càng ngày càng nhiều bình luận.
[Đáng lẽ Hứa Yểu không nên đến mới phải? Nếu có chuyện gì xảy ra, cũng chỉ mất mặt.]
[Không thể trách Hứa Yểu được, cô ấy cũng bị lừa, không phải cũng không ký hợp đồng thuê nhà sao?]
[Mẹ nó, thật sự là Hứa Yểu!]
Lục Dã xuống xe mở cửa trước, một bóng người mảnh khảnh bước xuống xe RV, Hứa Yểu làm như không nhìn thấy người phụ nữ kia, cười vui vẻ đi về phía Hàn Chiêu.
Thiếu niên gầy gò vừa nhìn thấy Hứa Yểu, hai mắt lập tức đỏ lên, thật lâu sau mới rụt rè nói: “Thực xin lỗi, cô Hứa.”
Hứa Yểu thật sự tới rồi!
Giống như đêm đó cậu nhìn thấy Hứa Yểu trong cửa hàng KFC hôm đó, cô như nữ Bồ Tát cứu vớt cậu khỏi khốn cùng, nói ra một câu  không thể tin được: “Hợp đồng thuê nhà tôi mang đến rồi, ký vào đi.”
Hứa Yểu điên rồi, đây là suy nghĩ chung của tất cả mọi người xung quanh và cả người trong phòng livestream.
Hứa Yểu thực sự điên rồi. Thằng nhóc này là trẻ vị thành niên trốn học nói dối, còn muốn lừa cô ký hợp đồng thuê nhà với mình? Rốt cuộc Hứa Yểu đang nghĩ gì vậy?
[Thật sự đừng đụng đến trẻ vị thành niên, nếu không nhất định sẽ có chuyện. Hứa Yểu, mau chạy đi, đừng để bị kéo xuống vũng bùn! ]
[Tôi đã đi tra thử rồi, trẻ vị thành niên trên mười sáu tuổi có thể thuê nhà, miễn dùng thu nhập của chính mình là được. Vấn đề là đứa trẻ này là người vô gia cư, lấy đâu ra tiền? Từ trên trời rơi xuống chắc? ]
[Thật ra nhìn Hàn Chiêu khá đẹp trai, tôi nghi ngờ Hứa Yểu có suy nghĩ…xin lỗi đừng đánh tôi.]
Xung quanh có vô số ý kiến, hiện tại ngoại trừ anti - fan Hứa Yểu cũng xem như có chút fan, mọi người đều khuyên cô đừng tham gia vào chuyện này, chỉ sợ gặp phải rắc rối.
Hứa Yểu sợ phiền phức sao? Nếu cô mà sợ trước đây đã không cho Hàn Chiêu bước vào cổng chung cư Thái An.
Hứa Yểu nhìn chàng trai cao gầy trước mặt như sắp khóc đến nơi, bóng hình vốn đã gầy gò càng thêm đáng thương, cô nhẹ nhàng nói: “Có muốn ký hay không?”
Sắc mặt Phùng  Mỹ Quân mẹ kế Hàn Chiêu lập tức trở nên khó coi: “Thu tiền của một đứa trẻ vị thành niên, cô thèm tiên đến điên rồi đúng không.”
Phùng Mỹ Quân còn muốn tới gần Hứa Yểu, nhưng nhìn Lục Dã cao mét chín trước mặt, lại bắt đậm oán hận, không còn cách nào chỉ hét ầm lên với Hàn Chiêu đứng sau lưng Hứa Yểu : “Còn không theo tao về? Tao thấy mày đúng là vẫn chưa bỏ được tật xấu, lại dám trốn học.”
“Vừa ra ngoài đã tìm người ta mượn máy tính, mày lại lên cơn nghiện mạng rồi đúng không? Thật đúng là con chó chỉ biết ăn phân.”
Phùng Mỹ Quân chắc chắn đã xem được chương trình phát sóng trực tiếp của Chu Kỳ, nhìn thấy Hàn Chiêu mượn máy tính của Chu Kỳ, nên xem nó như vũ khí công kích.
Tuổi vị thành niên nói dối, trốn học còn nghiện net, mỗi một chuyện đều đủ khiến người xung quanh cảm thấy thất vọng với cậu thiếu niên chưa từng quen biết này.
Đây là người đầu tiên vượt qua bài kiểm tra thuê nhà của Hứa Yểu, hóa ra đạo đức lại như vậy.
Như vậy xem ra, bài kiểm tra thuê nhà của Hứa Yểu chỉ là một trò cười, những người tranh nhau muốn tham gia lại càng là kẻ ngốc.
Sợi dây trói buộc của Hàn Chiêu hoàn toàn sụp đổ, hét lớn: “Tôi không nghiện net! Tôi lấy được rất nhiều giấy chứng nhận, cũng biết làm chương trình máy tính.”
“Đây là trốn học sao? Tôi là đang chạy trốn!”
Thật ra Hàn Chiêu cũng không muốn cho người khác biết cuộc sống đau khổ của mình, nhưng hắn không muốn kéo Hứa Yểu vào chuyện này. Cậu thiếu niên vẫn luôn thẹn thùng đứng sau lưng Hứa Yểu đi ra, y như phát điên, điên cuồng kéo quần áo dài màu đen trên người lên, lộ ra thân cánh tay chỉ toàn vết roi đáng sợ. 
Hàn Chiêu vẫn luôn là một cậu bé sống nội tâm, không giống bạn bè cùng tuổi thích chạy nhảy hoạt bát, ngược lại, hắn chỉ thích nhốt mình trong phòng làm việc mày mò chiếc máy tính mình si mê từ khi còn nhỏ.
Cậu thích học những thứ này, cũng là nó cho cậu cảm giác thành tựu. Cho dù sau này khi ba mẹ ly hôn, cuộc sống của cậu không quá tốt đẹp, nhưng mẹ vẫn mua máy tính cho cậu, nối dây mạng cho cậu trong phòng trọ.
Nhưng chút sở thích này cũng không được buông tha, một năm trước Phùng Mỹ Quân đưa cậu tới học viện Chính Đức, cũng mở ra cơn ác mộng cuộc đời.
Cậu cũng từng cầu xin ba và mẹ kế thương xót, nhưng cuối cùng đều vô ích.
Nửa tháng trước, cậu tìm được cơ hội trộm hai trăm tệ của huấn luyện viên, theo đường ống nước bò xuống trào ra khỏi tường, chạy như điên không dám quay đầu lại, nhưng cậu cũng không dám về nhà, nói không chừng về nhà còn bị đưa về lần nữa.
Hàn Chiêu lấy một trăm tệ mua một cái điện thoại thông minh cũ, đi lang thang khắp Hải Thành vốn định tới công trường khiêng gạch, hay tới tiệm net giúp người ta sửa máy tính kiếm chút tiền nhưng cũng trong lúc đó hắn gặp được Hứa Yểu.
Khi bị ống kính trong phòng livestream của Chu Kỳ quay tới, trong lòng Hàn Chiêu đã mơ hồ có cảm giác bất an, nhưng vẫn mang theo chút tâm lý may mắn, chỉ là cuối cùng vẫn không thoát.
Thật sự bị mẹ kế nhìn thấy, còn bị bà ta tìm tới cửa.
Cánh tay đầy sẹo roi của thiếu niên vì kích động mà nổi đầy gân xanh, cậu nhìn chằm chằm Phùng Mỹ Quân như một con rắn độc, còn định tiếp tục kéo lên đã bị một bàn tay cản lại.
Hứa Yểu  lắc đầu với cậu, tỏ vẻ đã đủ rồi.
Hạ Phàm đứng sau lập tức lấy báo cáo sức khỏe trong tập cặp ra: “Đây là báo cáo kiểm tra sức khỏe của cậu Hàn đây, ngoại trừ khuôn mặt, từ trên xuống dưới đều không có chỗ nào lành lặn.”
Bảo vệ ở công chung cư Thái An không nhịn được hít sâu một hơi: “Người nào đánh vậy? Sao lại đáng sợ đến mức này?”
Hiện tại bảo vệ ở khu chung cư Thái An không phải ông chú đã về hưu, mà là anh trai cao lớn chuyên nghiệp.
Thời bây giờ con nhà ai mà không phải là bảo bối? Đặc biệt là tuổi đang học lớp mười hai như Hàn Chiêu, muốn cái gì sẽ có cái đó.
  
Bạn cần đăng nhập để bình luận