Được Thừa Kế Tài Sản Trăm Tỷ, Ta Giải Nghệ Thu Tiền Nhà
Chương 49
Đừng nhìn Phan Hiển Dân và Diêu Tông Trạch bây giờ có vẻ vô hại hiền lành, nhưng trong nguyên tác công ty luật Bác Ân của bọn họ được người ta gọi là hai đại Diêm Vương của giới luật sư, ra tay cực kỳ tàn nhẫn.
Suy cho cùng, Pizza Hut Hứa thị còn phải để ý tới thanh danh của tập đoàn, nhiều nhất cũng chỉ có thể tống người ta vào cục cảnh sát uống nước. Còn luật sư Bác Ân thì khác, kiện tụng lần nào cũng dính tới mạng người, trực tiếp cho người ta đi ăn cơm hộp.
Hiện giờ nhân tài trong giới luật xuất hiện người người lớp lớp, Hứa Yểu biết bọn họ chỉ là không không có cơ hội thể hiện mà thôi, vẫn còn thiết một án lớn khiến cả nước chú ý. Một khi nổi tiếng, mọi người đều sẽ biết được cái gì gọi là Hắc Bạch Song Sát.
Trong truyện gốc từng miêu tả về đội luật sư này, luật sư Diêu cười tươi nhưng lòng dạ thâm hiểm, luật sư Phan mở miệng đã đưa người ta lên đoạn đầu đài.
Ai bảo người bị Nhuận Đạt lừa lại là khách thuê của cô, đã đụng vào họng súng của cô thì đừng trách cô lấy bọn họ ra làm đá kê chân.
Nhà tư bản đúng là có rất nhiều cách, gần đây đội luật sư của Hứa Yểu rất nổi tiếng, có lẽ đã có không ít người biết đội luật sư sau lưng Hứa Yểu chỉ là tay mơ chưa có danh tiếng, dù sao trước đây Hứa Yểu đăng weibo nói học viện Chính Đức kiện mình, bọn họ cũng không dám.
Trình độ của đội luật sư này như thế nào còn chưa ai biết được, thậm chí còn có không ít người thích hóng chuyện chờ một ngày nào áo Hứa Yểu vì đội luật sư quá tệ mà lật xe.
Phan Hiển Dân và Diêu Tông Trạch cũng căng thẳng, từ sau khi bị Nhuận Đạt sa thải cũng chỉ nghĩ sẽ giúp người dân bình thường giải quyết chuyện tranh chấp pháp lý nho nhỏ, kết quả bây giờ lại đối đầu với công ty cũ.
Bộ phận pháp lý của Nhuận Đạt chắc chắn cũng không phải người ăn chay hiền lành, hai người Phan Hiển Dân và Diêu Tông Trạch chỉ sợ phải xin lỗi tiền lương một năm năm mươi triệu và vô số phúc lợi Hứa Yểu cho bọn họ.- Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng T Y T -
Nhưng hiện tại mục tiêu hàng đầu của bọn họ chính là Hứa Yểu chỉ chỗ nào bọn họ làm chỗ đấy, muốn bọn họ làm gì bọn họ sẽ làm.
Hai người chỉ có thể tự động viên bản thân cố gắng, làm gì cũng phải cho nhà tư bản khinh thường mạng người này bài học, trêu chọc ai không chọc còn nhất định chọc phải người thuê nhà của hỨa Yểu, còn đặc biệt là sinh viên mới tốt nghiệp.
Hai người đều phát hiện Hứa Yểu khá thiên vị sinh viên mới ra trường, cô sẵn sàng giúp đỡ đưa ra cơ hội với từng người.
“Cô Yểu, chúng tôi sẽ chuẩn bị tài liệu thật tốt.”
Từ lúc nộp đơn kiện đến phiên tòa chính thức sẽ mất ít nhất một tháng, thời gian này bọn họ phải chuẩn bị thật tốt
Hứa Yểu cười hài lòng, gật đầu rời khỏi công ty luật.
Mọi người đều rất vội, tuy Minh Thiền còn chưa dọn khỏi Hải Thành nhất loan, nhưng gần như cả ngày đều ở phòng làm việc, bận rộn không nhìn thấy bóng người.
Hứa Yểu chán nản ở nhà trồng hoa, nghịch cá vàng.
Hạ Phàm nhìn chằm chằm Hứa Yểu ngồi trên ghế cao, tay cầm đồ ăn cho cá vứt xuống ao, đàn cá lao tới tranh thức ăn, Hạ Phàm cũng biết rõ cá ở đây một con đã mấy trăm nghìn.
Hứa Yểu cảm thấy cô thoải mái như vậy thì không được, bằng không làm sao lấy được tiền của cục xuyên nhanh?
Hứa Yểu lại hỏi: “Hàn Chiêu bên kia thế nào?”
Hạ Phàm đáp: “Ngày mai sẽ tới trường thi đại học.”
Hứa Yểu gật đầu, những người xuất sắc sẽ không quá để ý tới bằng cấp, nhưng không thể phủ nhận bằng cấp là một bước đệm thực sự quan trọng.
“Đã đặt khách sạn gần trường thi chưa?” Hứa Yểu nhớ tới thằng nhóc Hàn Chiêu này là người cực kỳ tiết kiệm, lại nói: “Nếu cậu ấy không thuê được khách sạn, mọi người nhớ chú ý đưa đón.”
Ngày thi đại học, trên đường có rất nhiều cảnh sát giao thông, lúc cần thiết có thể xin giúp đỡ, nhưng không đến lúc bắt buộc cô vẫn nên để nhân viên của mình làm thì tốt hơn.
Thằng nhóc Hàn Chiêu này đúng là nhân tài, mười tám tuổi đã sử dụng thành thạo máy tính, phát triển chương trình. Bởi vì còn phải thi đại học nên Hàn Chiêu chỉ có thể làm đội phó đội thuê nhà.
“Phát triển chương trình đến đâu rồi?” Hứa Yểu tương đối chú ý cái này.
“Trang web vẫn còn đang phát triển tiếp, phần lớn người dùng đều hy vọng có thể phát triển thêm các phiên bản, chờ Hàn Chiêu thi đại học xong sẽ lập tức bắt đầu.”
Hứa Yểu không hiểu những thứ này, chỉ biết rải tiền để bọn họ làm việc là được.
Mấy ngày nay bất kể là Hứa Yểu hay các đại minh tinh người nổi tiếng đều không thắng nổi kỳ thi đại học, chủ đề được thảo luận nhiều nhất hiện nay.
Mấy ngày nay Hàn Chiêu thi đại học vô cùng thuận lợi, không dám hy vọng mình có thể thi đậu Thanh Bắc chỉ mong vào Đại học Hải Thành thuộc hệ 985 cũng được rồi, dù sao cậu cũng không muốn tới phía bắc.
Bài thi đại học môn tiếng anh kết thúc, Hàn Chiêu vui vẻ đi ra khỏi trưởng thi, bước nhanh về phía ô tô đen cách đó gần trăm mét.
Phúc lợi của đội thu quá tốt, mấy ngày nay Lục Dã đều sắp xếp người tới chung cư Thái An đưa đón cậu tới trường thi, Hàn Chiêu nhanh chóng lên xe như hôm qua, mới vừa mở cửa xe nhìn thấy Hứa Yểu bên trong lập tức giật mình.
“Chị Yểu Yểu?” Cậu gọi một tiếng, nhanh chóng lên xe đóng cửa xe.
Hứa Yểu chúc mừng cậu thi đại học xong, sau này trưởng thành sẽ được thoải mái hơn nhiều: “Tốt nghiệp cấp ba phải nghỉ ngơi thật tốt, có muốn đi đâu du lịch hay làm chuyện gì không?”
Hàn Chiêu lập tức lắc đầu nói: “Trang web còn chưa chưa làm xong, mọi người đều rất bận, em phải lập tức tham gia.”
Đứa trẻ này có chút bướng bỉnh, cho nghỉ làm vẫn không chịu?Sau này làm việc mấy chục năm có khi nào kiệt sức mà chết không nữa?
Thấy Hứa Yểu không ủng hộ, lại nhìn Lục Dã thoải mái ngồi phía trước lái xe, khuôn mặt Hàn Chiêu xấu hổ đỏ lên, đành phải nhỏ giọng lên tiếng: “Em muốn lúc nhàn rỗi học lái xe, sau này lái xe cho chị Yểu.”
Hứa Yểu trêu chọc: “Nếu chị muốn ngồi máy bay thì sao? Lục Dã không biết lái máy bay.”
Hàn Chiêu giật mình, ấp úng nói: “Vậy em học lái máy bay? Cái này học có dễ không? Có tốn nhiều tiền không?”
Hạ Phàm ngồi trước vô cùng hối hận, chỉ hận không thể trẻ hơn mười tuổi đi thi đại học. Chủ nhà thần tiên chỉ vì nhân viên mới thi đại học xong cho nên không chỉ cho nghỉ phép mà còn sắp xếp cho hắn đi du lịch, rồi học lái xe.
Nhưng Lục Dã đang lái xe lại không nghĩ quá nhiều, anh trai họ Lục này không có ham muốn nhiều, bình thường đi làm cũng không để ý tới tiền lương, cũng không đặc biệt yêu thích thứ gì, đôi mắt chỉ dán vào Hứa Yểu, mỗi ngày đi theo sau làm thần hộ mệnh cho Hứa Yểu.
Hứa Yểu bị Hàn Chiêu chọc cười, xoa khoé miệng cười đến đơ cứng, nghiêm túc nói: “Chị định chọn một số công ty hợp tác, đội các cậu chỉ cần làm tốt chương trình để đưa vào là được.”
Một chủ nhà chuyện nghiệp chính là phải tạo mọi điều kiện cho người thuê nhà.
Chi phí chuyển nhà của người thuê nhà khá cao, ngoài tốn thời gian, còn tốn tiền tìm công ty chuyển nhà, mà công ty chuyển nhà cũng nắm được cơ hội mà hét giá.
Nhiều người chỉ chuyển nhả một lần đã mất bốn năm trăm, đối với người bình thường đây cũng là khoản không nhỏ.
Hiện nay trên thị trường có rất nhiều công ty chuyển nhà, muốn phân biệt được cái nào tốt cái nào xấu không phải chuyện dễ, đối với người mới thuê nhà kinh tế eo hẹp thì đúng là khổ không nói nên lời.
Hạ Phàm ngồi ở ghế phụ gật đầu nói: "Cô Yểu Yểu, đúng là ý kiến hay. Chúng ta hợp tác với công ty chuyển nhà, có thể hạ giá xuống mức thấp nhất có thể, mà chắc chắn những công ty đấy cũng sẵn sàng hợp tác.”
Thứ nhất, có quá nhiều công ty chuyển nhà, cạnh tranh rất lớn. Thứ hai, chủ nhà Hứa Yểu quá nổi tiếng, hợp tác với cô cũng tương đương với được quảng cáo miễn phí.
Tỷ như chuyển nhà một lần phó 400 nguyên, vậy áp đến 300 khối, thậm chí hai trăm +.
Ví dụ, bình thường một lần chuyển nhà phải trả bốn năm trăm tệ thì có thể hạ xuống chỉ còn ba trăm, thậm chí là hơn hai trăm..
Hàn Chiêu lập tức chuyển sang chế độ làm việc, đồng ý: “Được, chị Yểu, bọn em sẽ nhanh chóng tạo chương trình này trên trang web.”
Hứa Yểu gật đầu: “Chuyện này giao cho Hạ Phàm liên hệ công ty chuyển nhà, đấu thầu nhé.|”
Trong lòng Hứa Yểu không nhịn được cảm thán, trên đời này chắc không còn chủ nào tận tâm với người thuê nhà như cô, không tìm được người thứ hai? Cô quá giỏi! Cô muốn hành chết đám cò nhà ăn trên đầu trên cổ kia.
*
Lưu Phỉ Phỉ một học sinh cấp ba bình thường có chút tiền, bởi vì việc học quá bận rộn nên không có thời gian mua sắm, quần áo đều chỉ mua trên mạng.
Sau khi làm bài tập xong, mới lấy điện thoại ra thử bấm vào trò chơi tên Ngôi sao lấp lánh.
Nói ra cũng có hơi xấu hổ, cô không thích chơi game cạnh tranh cần nhiều kỹ năng như các bạn học khác mà chỉ thích chơi loại game nhẹ nhàng không tốn trí não như vậy.
Chờ đến khi nhấn vào mới phát hiện không chơi được, Lưu Phỉ Phỉ nhìn dòng chữ sáng chói trên màn hình: “Tạm thời dừng phục vụ??”
Bình thường các game khác cập nhật, thường vào một thời điểm nhất định như sáng sớm, thường trong vòng vài giờ. Nhưng game này lại ghi rõ - "Thời gian mở máy chủ là dự kiến".
Lưu Phỉ Phỉ: “??”
Thời gian mở máy chủ dự kiến? Cập nhật game thôi cũng cần lâu như vậy sao? Thật sự không sợ người chơi bỏ đi hết à?
Phản ứng đầu tiên của Lưu Phỉ Phỉ chính là trò chơi tồi tệ này sắp đóng cửa. Cô vẫn có hơi buồn, tiếc nuối không chụp lại mấy bộ đồ mình phối trong game.
Đây là ý tưởng thống nhất của toàn bộ mọi người trong phòng làm việc Thiên Tinh, Minh Thiền đưa ra quyết định cuối cùng tạm thời dừng phục vụ.
Những đổi mới tiếp theo, bọn họ phải cho người chơi một bất ngờ thật lớn.
Vốn đội ngũ ban đầu chỉ có mười mấy người, đã lập tức mở rộng thành đội lớn gần hai trăm người, phòng làm việc đương nhiên cũng không chứa đủ, Minh Thiền lập tức quyết định thuê thêm một tầng lầu dưới.
Toà nhà văn phòng ở trung tâm Hải Thành cô ấy không dám nghĩ đến, nhưng hiện tại đã có vốn đầu tư, thuê thêm văn phòng ở vùng ngoại thành cô ấy vẫn làm được.
Vừa nhận được tiền, những nhân viên trước đây nhân cơ hội đục nước béo cò cũng nghiêm túc hẳn lên.
Minh Thiền nhìn vào bản thiết kế đồ hoạ mới nhất, lại ngẩng đầu lặng lẽ những bản vẽ trước đây. Thật sự rất khó tin được là do cùng một người làm ra, quả thật như chênh lệch của học sinh tiểu học và sinh viên đại học.
Cô gái này còn nói năng đầy lý lẽ: “Đây là vì sếp đột nhiên tăng lương gấp đôi, em kích động đến mức lập tức có linh cảm cho nên mới như vậy.”
Chê cười, lặn lộ ở cái xã hội mấy năm, cô ấy sao có thể không biết cái gì gọi là tiền nào của đó, lương thấp làm gì có thành phẩm tốt?
Lương chỉ có bốn năm nghìn tệ, lại yêu cầu nhân viên phải làm việc như mười mấy hai mươi nghìn, xem người ta là súc vật chắc?
Khoảnh khắc đó, Minh Thiền lại một lần nữa cảm nhận được thể nào là niềm vui của người có tiền.
Minh Thiền khen ngợi cô gái vẽ tranh mấy câu, lại hỏi tiếp: “Mấy nhà thiết kế kia sao rồi?”
Nhân viên lập tức trả lời: “Mọi người sẽ nhanh chóng hoàn thành.”
Minh Thiền suy nghĩ một chút, dứt khoát nói: “Không thể bị động như vậy được, chúng ta vừa cải thiện trò chơi phải đồng thời quảng cáo.”
Thời buổi này, rượu thơm cũng sợ ngõ sâu, tuyên truyền không tốt sao có thể kéo thêm người chơi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận