Được Thừa Kế Tài Sản Trăm Tỷ, Ta Giải Nghệ Thu Tiền Nhà

Chương 23


Tiểu Lục vừa nhìn thấy đã cảm thấy đau lòng: [Ký chủ, cô thật sự quá vất vả.]
Cô là bà chủ nhà thật sự rất vả đúng không? Tháng sau sẽ tăng thêm tiền lương cho cô.
Hứa Yểu mỉm cười nói: “Tôi biết anh muốn nói gì, nhưng tôi có cách có thể khiến Thiên Thịnh nôn tiền ra trước.”
Tạ Chính Thiên bối rối: “??”
Khiến Thiên Thịnh bất động sản chủ động phun tiền ra??
Nhà hắn cũng là dân tư bản, sao có thể không biết lòng dạ tư bản đen tối đến mức nào? Tiền đã bỏ vào miệng làm gì có chuyện nôn ra?
*
Thịnh Chu đã hết đường, nhưng Cuộc sống ở nhà của tôi vẫn còn tiếp tục quay, chương trình còn lại bốn khách mời tham gia.
Đạo diễn chỉ có thể tự tìm niềm vui trong đau khổ, ít nhất cũng vì chương trình của bọn họ mà mọi người cả nước biết được chuyện thiếu đạo đức của Thịnh Chu?
Đạo diễn vội vàng xác nhận với các khách mời trong chương trình, thậm chí còn nghiêm túc kiểm tra giấy chứng nhận nhà ở, ngoại trừ Chu Kỳ tất cả những người còn lại đều ở nhà của mình, tuyệt đối sẽ không xuất hiện thêm tình trạng nợ tiền nhà, hay phá hỏng đồ đạc của ai nữa.
Bởi vì lo lắng Chu Kỳ có vấn đề, cho nên đạo diễn đưa cả chương trình đến chung cư Thái An ghi hình.
Fan của chương trình trong phòng livestream còn đang rất đau lòng, liên tục ồn ào nói không có Thịnh Chu không coi.
[UuuuuuuuuuTôi muốn xem biệt thự cao cấp, bây giờ chỉ xem nhà của người bình thường, thật sự không có gì thú vị.]
[Mặc dù hơi tệ nhưng vi có Hứa Yểu tới tìm Thịnh Chu thu tiền nhà vẫn thú vị hơn..]
[? ? Hình như tôi nhìn thấy Hứa Yểu! ]
[+1, tôi cũng nhìn thấy, camera quay kiểu gì thế? Tại sao phải tránh? Quay kỹ xem có phải Hứa Yểu không?] Tổ chương trình bắt đầu hoảng hốt.
Tổ chương trình bối rối, phó đạo diện vội vàng chạy tới nhỏ giọng nói thầm với đạo diễn: “Hứa Yểu tới, hình như là Hứa Yểu lại tới nữa.”- Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng T Y T -
Đạo diễn đột nhiên giật mình, bị chuyện thu tiền mấy ngày trước của Hứa Yểu với Thịnh Chu tạo thành bóng ma tâm lý, vội vàng kêu camera chuyển cảnh, cẩn thận nhìn về phía phó đạo diễn vừa chỉ.
Hứa Yểu mặc quần áo tay ngắn giản gì, đeo kính râm vẫn đi đôi dép lê đính kim cương chuyên thu tiền nhà! Bên cạnh còn có một chàng trai trẻ mặc áo hoodie, nhưng chỉ cần nhìn đôi giày thể thao dưới chân cũng biết là phú nhị đại.
Mẹ nó, đừng dọa hắn, hắn nhát gan!
Đạo diễn bất an nhìn Hứa Yểu dẫn Tạ Chính Thiên đi về phía phòng quản lý bất động sản, nhìn đến cuối cùng mới thở phào nhẹ nhõm một hơi, vội vàng nói: “Đi đi đi, tới nhà Chu Kỳ trước.”
May mắn Hứa Yểu không tới tìm bọn họ.
Khoảnh khắc vừa nhìn thấy Hứa Yểu, đạo diễn đã quyết định phải hỏi kỹ Chu Kỳ lại một lần nữa có nợ tiền nhà, hay điện nước gì hay không.
“Em gái Yểu, hồi cấp ba tôi từng mua hai căn ở tầng cao nhất, cô mua ở căn nào?” Hai người đi về phía văn phòng quản lý, Tạ Chính Thiên còn đang ngẩng đầu nhìn xung quanh.
Hứa Yểu giơ tay: “Ba.”
Tạ Chính Thiên gật đầu, tiếp tục hỏi: “Ba căn cũng rất tốt,  cô mua ở tòa nào?”
Có thể khiến Hứa Yểu vội vàng giải quyết vấn đề bất động sản như vậy, Tạ Chính Thiên cảm thấy Hứa Yểu chắc chắn không chỉ có một căn ở khu Thái An, nếu không cũng để ý như vậy, ít nhất cũng có vài căn.
Hứa Yểu bổ sung: “Cả tòa thứ ba.”
Bước chân Tạ Chính Thiên lập tức dừng lại, ngẩng đầu nhìn tòa nhà cao tầng trước mặt, chìm vào im lặng.
Hứa Yểu: “Anh Thiên, anh bị sao vậy?”
Tạ Chính Thiên căng cứng người, hỏi: “……Hay là, cô cứ gọi tôi là Tiểu Tạ đi.”
Mẹ ơi, một tòa nhà, một căn gần mười triệu, nếu nguyên cả một tòa thì chắc chắn chắn không thể ít hơn hai siêu biệt thự ở Hải Thành thượng phẩm.
Hơn nữa chung cư ở khu Thái An chắc chắn dễ cho thuê hơn siêu biệt thự ở Hải thành thượng phẩm rất phẩm rất nhiều, đây có lẽ mới thật sự là nguồn thu tiền nhà quan trọng nhất của Hứa Yểu.
Vì thế Hứa Yểu dẫn theo Tạ Chính Thiên tinh thần hốt hoảng đi vào văn phòng bất động sản, người trong văn phòng nhìn thấy cô tới đều sắp khóc tới nơi, cô thật sự đến rồi.
Hứa Yểu trực tiếp nói thẳng với nhân viên trong phòng: “Mấy ngày trước tôi đã nói rõ với Dương tổng, tiền hoa hồng quảng cáo 5 năm qua mọi người đã chuẩn bị xong chưa? Tôi muốn nhận tiền thuộc về tòa nhà của mình.”
Dương Quốc Phát không muốn để ý đến Hứa Yểu, nhưng người đứng đầu nhà họ Hứa - Hứa Cảnh đích thân gọi điện tới nói ông ta liên hệ với Hứa Yểu, người này thật sự không thể đắc tội nổi, có không muốn cũng phải cố mà nôn ra.
Tiền lời từ phí tài sản vẫn luôn là một phần tiền mơ hồ, nhưng một khi đã có liên quan đến người đứng cao hơn lại có thể nhìn thấy rõ ràng, nhìn tự truyện của Thịnh Chu là biết, cô gái tên Hứa Yểu này không phải người dễ đụng vào, hơn nữa cô còn là chủ lớn nhất trong khu Thái An, nói không chừng thật sự sẽ dám kiện lên trên.
Dương Quốc Phát suy nghĩ rất lâu chỉ có thể cắn răng trả lại tiền lời quảng cáo mấy năm qua của khu Thái An.
Trong khu Thái An có rất nhiều gia đình, cũng có nhiều chuyện xảy ra, mà nhân viên công tác ở đây nếu không có chuyện gì quan trọng sẽ không bao giờ thấy mặt.
[Tiểu Trương bất động sản Thiên Thịnh: @all mọi người, vui lòng mang theo giấy chứng nhận nhà đất và chứng minh nhân dân để nhận tiền hoa hồng tháng này. Đây là thông báo.]
Tin nhắn này vừa gửi tới, toàn bộ mọi người trong wechat đều là dấu chấm hỏi.
[Chia hoa hồng? Chia hoa hồng cái gì? Cậu nhắn tin nhầm rồi phải không?]
[Công ty bất động sản rác rưởi mấy người chỉ cần làm tốt chuyện của mình tôi đã cảm ơn trời đất rồi, còn đòi chia hoa hồng?]
[Bất động sản, thang máy bên trái tòa nhà số 8 lại hỏng rồi đó, tôi muốn về nhanh, nhanh lên, nhanh báo sửa đi.]
[Chia hoa hồng là được nhận tiền sao? Tôi chưa từng thấy có bất động sản nào trả tiền lại bao giờ? Có phải công ty nhà mấy người định đổi nghề sang bán hàng đa cấp đúng không? ]
Nhóm wechat cãi nhau ồn ào, rất nhiều chủ nhà âm thầm chửi mắng công ty bất động sản, căn bản không thèm để ý đến chuyện chia hoa hồng.
Thời buổi này chỉ thấy thu tiền phí tài sản, chưa từng thấy phát tiền bao giờ.
Nhân viên bất động sản Thiên Thịnh đã sớm quen với thói quen mỉa mai của mọi người, cứ copy  paste liên tục trong nhóm mấy lần.
Trong lòng mọi người bắt đầu khó chịu, rốt cuộc là có ý gì? Thực sự có được chia hoa hồng không?
Mà Tạ Chính Thiên ngoài trừ Hứa Yểu, cũng chính là người đầu tiên được nhận tiền hoa hồng trong suốt 5 năm nay, lúc đó Tạ Chính Thiên sẵn tiền nên mua căn lớn nhất trong khu, nên tiền hoa hồng được chia cũng hơn bốn ngàn.
Tạ Chính Thiên nhìn tin nhắn thông báo trên wechat, tâm trạng thật sự không nói nên lời.
Trước đây hắn vì chơi game mà gom hết tiền tiêu vặt tích góp mấy năm mua căn hộ này, sau này lại bị cha già ở nhà phát hiện thiếu chút nữa bị đánh cho một trận. Căn nhà bị bỏ trống mấy năm nay, mỗi năm còn phải trả thêm tiền phí vệ sinh, phí duy trì tài sản, hôm nay đúng là lần đầu tiên nhận được tiền.
Cũng không biết ai báo tin cho ba hắn ở nhà, để ông gọi tới đây.
Điện thoại vừa thông, bên kia đã thô lỗ hỏi “Nghe nói mày lại chạy tới căn phòng rách kia phải không?”
Tạ Chính Thiên bĩu môi, gần đây cha già nhà mình tình tính không tốt, cứ có chuyện là trút lên người hắn.
Năm trước ông phát hiện thị trường video ngắn đang rất hot, cũng muốn tham gia vào, thậm chí còn xây dựng một ứng dựng mới, kết quả đánh không lại người ta, người dùng ít ỏi đến đáng thương lại chỉ có thể liều chết duy trì, mặt mày cả ngày lúc nào cũng u ám nhìn thấy hắn lại ngứa mắt.
Có lẽ bây giờ lại tức điên lên rồi.
Ba Tạ thấy con trai không nói gì lại càng thêm tức giận, thằng nhóc này học cấp ba không chú ý học tập còn dám lén bỏ tiền triệu ra mua nhà chỉ để chơi game.
Đầu tư bất động sản là chuyện tốt, nhưng thằng nhóc này chưa suy nghĩ cẩn thận đã lao đầu vào mua, có người nào lại đầu tư như vậy sao?
Tạ Chính Thiên nhìn tiền hoa hồng vừa gửi vào wechat, mấy năm nay vì căn hộ kia mà không biết bị người trong nhà giáo huấn bao nhiêu lần, chỉ là mua giá cao bán giá thấp lại tiếc nên vẫn luôn để đó không đụng tới.
Kết quả hôm nay thì sao? Có thể kiếm được chút tiền!
Tạ Chính Tiên có chút khoe khoang nói: “Ba, hôm nay con nhận được tiền hoa hồng của căn hộ kia rồi!”
Ba Tạ: “……” Chia hoa hồng? Chia hoa hồng cái gì?
Ba Tạ cũng không thèm để ý chút tiền hoa hồng này: “Căn hộ đó của mày thì có thể được chia mấy đồng?”
Tạ Chính Thiên có chút không vui, tuy số tiền này chỉ bằng một bữa cơm nhưng đây cũng là tiền, muỗi có nhỏ thì cũng là thịt.
Tạ Chính Thiên hỏi lại: “Ba, vậy bình thường ba đầu tư bất động sản đều có lời sao?”
Ba Tạ bị chọc cho nín họng: “……”
Đúng là không có.
Ba Tạ chỉ có nén giận nói.: “Ba mày đầu tư bất động động sản, tiền kiếm về mỗi năm đều hơn căn nhà kia của mày!”
Tạ Chính Thiên không quan tâm, chỉ hỏi: “Ba chỉ cần nói cho con biết, bình thường ba đầu tư bất động sản đều có lời không là được?”
Ba Tạ: “……”
Ba Tạ nói: “Ba mày đầu tư bất động sản bất kể là vị trí địa lý, hay tiềm năng sau này đều rất rốt.”
Tạ Chính Thiên vẫn cố tình nhắc lại, “Ba, chung cư ba đầu tư có chia tiền hoa hồng cho không?”
Ba Tạ bị đâm mạnh môi dao: “……”
Ba Tạ cắn chặt răng: “Nghịch tử, câm miệng!”
Vừa nói mấy câu đã tức giận, cha già nhà mình đúng thật là!
Tạ Chính Thiên khoe khoang “Không có thì không có, con cũng không cười ba.”
Tạ Chính Thiên đột nhiên sinh ra cảm giác thỏa mãn kỳ lạ, ba hắn suốt ngày tự hào mình đầu tư thắng lợi, kết quả lại không được chia hoa hồng, ha ha ha.
Tiền chia hoa hồng chỉ có thể từ bất động sản, ba Tạ vừa nghe nói con trai mua nhà trong khu thầu của bất động sản Thiên Thịnh đã hiểu ngay, ông biết rõ tên keo kiệt Dương Quốc Phát ăn vào trong miệng sao có thể dễ dàng nhổ ra?
“Ba, con không nói chuyện nữa, đang mở rộng vòng xa giao,” Hôm nay Tạ Chính Thiên thắng được ba mình, trong lòng vô cùng thoải mái. “Con cúp máy trước.”
Tạ Chính Thiên thấy Hứa Yểu bên cạnh còn đang bận rộn, vừa rồi cô đã nhận tiền hoa hồng 5 năm, hình như gần năm trăm nghìn.
Tạ Chính Thiên cũng không gọi em gái Yểu gì đó nữa, chỉ đề nghị: “Yểu Yểu, coi như nhặt được mấy trăm nghìn, chúng ta đi dạo trung tâm thương mại đi?”
Hứa Yểu là chủ của nguyên một tòa nhà, cô cũng chính là chủ nhà lớn nhất ở khu này, theo ý của Tạ Chính Thiên hẳn tiền này sẽ thuộc về Hứa Yểu.
Bọn họ đứng ở tầng lớp này, bốn năm trăm nghìn chẳng qua chỉ là chút tiền lẻ, nhưng cũng có thể mua được vài cái túi hàng hiệu. Tạ Chính Thiên đơn giản là vì muốn làm thân với Hứa Yểu mà thôi.
Hứa Yểu ngẩng đầu nghiêm túc nói: “Tôi không tham ô.”
Tạ Chính Thiên ngốc: “?” Tham ô? Cái này sao có thể gọi là tham ô? Đây không phải là nhà của cô sao?!
Đã có người trong khu Thái An mang giấy chứng nhận và chứng minh thư tới văn phòng bất động sản, bọn họ cũng muốn xem công ty rác rưởi này định làm gì.
Toàn bộ người trong khu đều ghét bất động sản Thiên Thịnh đến chết, phí tài sản thu cao nhưng làm ăn lại chẳng ra gì, hơn nữa còn keo kiệt không ai bằng. Nơi khác nếu nộp phí duy trì tài sản cả năm còn có thể được tặng túi gạo, can dầu nhưng bất động sản Thiên Thịnh thì đừng có mơ.
Công ty bất động sản này cứ như con rận hút máu vừa nhiều lại vừa dai, lại mặc kệ bọn họ. Tiền thì chắc chắn phải đóng nhưng đừng hòng mơ được tặng đồ.
“Tôi ở số 1303, khu 1, tòa nhà 7,” một người chú bước vào văn phòng bất động sản, báo địa chỉ và tên rồi nghi ngờ hỏi: “Hoa hồng gì vậy? Tại sao tôi chưa bao giờ nghe nói?”
Nhân viên bất động sản nhận giấy chứng nhận và chứng minh nhân nhân để xác nhận danh tính, kiểm tra xong mới nói: “Hoa hồng ở đây được chia theo diện tích nhà của mọi người, anh Vương nhà anh được nhận ba nghìn ba trăm bốn mươi lăm đồng, anh kiểm tra lại có vấn đề gì không, chúng tôi sẽ lập tức chuyển tiền.”
  
Bạn cần đăng nhập để bình luận