Được Thừa Kế Tài Sản Trăm Tỷ, Ta Giải Nghệ Thu Tiền Nhà

Chương 22


Chu Kỳ thực sự hốt hoảng, hắn là người mới cũng có tham gia chương trình Cuộc sống ở nhà của tôi, vốn định lấy cơ hội này ra mắt nhưng bây giờ thật sự bị dọa rồi.
Đương nhiên Chu Kỳ không đủ khả năng để sống trong một biệt thự cao cấp như Hải Thành thượng phẩm, đến cả thuê cũng không nổi.
Hắn đã giải thích rõ với chương trình và fan mình đã thuê một căn nhà một trăm mét vuông ở khu Thái An, nhưng gần đây toàn bộ đồ dùng trong khu như muốn chống lại hắn, trước đó vừa bị nhốt trong thang máy nửa tiếng còn chưa hết sợ đã bị thái độ của nhân viên quản lý làm cho tức giận cho nên cũng giống mọi người không trả nợ tiền phí tài sản.
Hiện tại hắn có hơi sợ, Thịnh Chu nợ tiền nửa năm, sự nghiệp cũng xong đời, nếu bây giờ hắn cũng bị lộ chuyện mình nợ tiền phí duy trì tài sản thì sao? Hắn còn chưa ra mắt đã phải dọn hành lý về nhà.
Chu Kỳ sợ hãi nhanh chóng chuyển cho chủ nhà 400 tệ, ghi rõ đó là tiền phí duy trì tài sản.
[ Hứa Yểu:? ]
[ Hứa Yểu: Hiện tại không cần trả phí duy trì tài sản, tôi đang  làm với các chủ nhà khác chuẩn bị đổi công ty bất động sản.]
Chu Kỳ: “??”
Chu Kỳ thuê nhà từ công ty môi giới, chưa từng gặp mặt chủ nhà, cũng biết rõ chủ nhà căn bản không sống ở khu này. Cô lấy đâu ra thời gian rảnh đến giúp đổi công ty bất động sản? ?
Hứa Yểu thật sự muốn đổi bất động sản Thiên Thịnh, vị hôn phu Quý Chính Khanh cũng đã đề cử cho cô mấy công ty không tệ lắm.
“Lục Dã, gửi tin nhắn cho tất cả các chủ nhà chưa?”
Lục Dã gật đầu: “Chúng ta đã bắt đầu lựa chọn công ty mới, đồng thời cũng đã thay cô phát thư mời đến các chủ nhà.”
Khu dân cư muốn đổi được công ty bất động sản hiện tại thật sự rất phiền phức, đầu tiền phải thành lập Hội đồng chủ nhà.
Hầu hết các thành viên trong hội động phải là người hiểu biết pháp luật cũng phải có thời gian, Hứa Yểu lựa chọn gửi thư mời cho một số người, tạm thời còn chưa biết bọn họ có thể đồng ý hay không.
Tạ Chính Thiên là một trong những người được mời, lúc này hắn đang cùng mấy người bạn đánh bida, bên cạnh là người đẹp dáng người yểu điệu.
“Tiểu Tạ, sao gần đây cậu hay đi chúng tôi thế? Không phải trước đây cậu hay đi cùng Qúy thiếu sao? ” Bạn tốt ôm gậy bida, nhìn chàng trai trẻ đang cúi người nhắm vào lỗ.- Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng T Y T -
Tạ Chính Thiên nheo mắt, chờ gậy đánh trúng lỗ mới đứng thẳng lên, đổi tư thế, cười nói: “Anh Khanh đi công tác một tháng, vừa mới về. "
Có người từ bên ngoài đi vào, nhìn mọi người xung quanh một vòng mới cung kính nói với Tạ Chính Thiên: “Anh Thiên, anh mua chung cư ở khu Thái An phải không? Có hàng xóm muốn thành lập Hiệp hội chủ nhà, hỏi anh có muốn tham gia hay không?”
Nói đến chung cư Thái An, đầu óc Tạ Chính Thiên bắt đầu giật giật.
Thời cấp ba hắn không có chuyện gì làm, suốt ngày chỉ muốn chơi game cho nên cố ý mua căn hộ nhỏ để chơi game. Bây giờ đã tốt nghiệp xong đại học, đã sớm không còn là học sinh cấp ba trước đây, căn hộ kia cũng bị bỏ trống, bình thường còn phải trả chút tiền phí duy trì tài sản và phí vệ sinh.
Mấy năm nay Tạ Chính Thiên vẫn luôn ở suy nghĩ có nên bán căn hộ đó đi không, nhưng người mua nhà vừa nghe đến nhà thầu là bất động sản Thiên Thịnh đều chùn bước, cho nên vẫn không bán đi, hắn cũng không vội nên cứ để đó không dùng.
Khoảng thời gian này kinh tế có chút eo hẹp, Tạ Chính Thiên định giảm giá bán ra ngoài.
Người xung quanh lập tức cười lớn: “Tiểu Tạ,  hàng xóm kiểu gì vậy? Còn tìm đến tận nhà cậu rồi?”
Khu chung cư Thái An đặt ở Hải Thành cũng không tính là kém, nhưng trong mắt mấy cậu ấm này lại không đủ lên được mặt bàn.
Tạ Chính Thiên căn bản không ở khu Thái An, sao có thể có hàng xong? Nói khó nghe một chút, bọn họ chỉ giái tiếp với những người cùng đẳng cấp.
Tạ Chính Thiên cúi người nhìn chằm chằm từng quả bóng tán loạn trên bàn, nói: “Xóa đi, tôi lấy đâu ra thời gian rảnh? Ai là hàng xóm với bọn họ?”
Người tới hiểu rõ gật đầu, nói: “Tôi lập tức trả lời Hứa Yểu tiểu thư không tham gia.”
Tạ Chính Thiên đang định đánh bida, lập tức đứng thẳng: “Hứa Yểu? Hứa Yểu nào?”
“Còn có thể là Hứa Yểu nào nữa? Chính là Hứa Yểu ầm ĩ cả ngày trên mạng mọi người đều biết.”
Hôm nay Tạ Chính Thiên cũng lên mạng hóng hớt được không ít chuyện, còn bị chuyện của Thịnh Chu chọc cười một hồi.
Tạ Chính Thiên nheo mắt, tiếp tục dò hỏi: “Hứa Yểu giữ hai siêu biệt thự ở Hải Thành thượng phẩm? Trong đó có một cái còn là siêu biệt thự nổi tiếng hơn bốn trăm triệu?”
Siêu biệt thự ở Hải thành thượng phẩm không phải cứ có tiền là có thể mua được, nghe nói rất lâu trước đây đã có ông chủ lớn lấy được, nghe nói ông chủ nhà bọn họ không thể trêu vào, bây giờ lại nằm trong tay Hứa Yểu….
“Chính là vị Hứa Yểu tiểu thư đó.”
Tạ Chính Thiên đưa gậy cho người phục vụ, cởi găng tay, cúi đầu cẩn thận chỉnh đốn lại quần áo, nói: "Trả lời Hứa Yểu, tôi đồng ý."
Mọi người xung quanh: “???”
Tạ Chính Thiên sửa lại cổ áo, nghiêm túc nói: “Bà con xa không bằng láng giềng gần, dù sao cũng nên hòa thuận với hàng xóm.”
Hai ngày này có lẽ là những ngày khó khăn nhất đối với Thịnh Chu. Các chương trình, đại ngôn thương hiệu hắn để ý nhất đều đồng thời thông báo chấm dứt hợp đồng, sự nghiệp lập tức rơi vào ngõ cụt.
Thịnh Chu vội vàng chuyển khỏi biệt thự, lại bị Hứa Yểu thúc giục bồi thường tài sản, rất nhiều món đồ vì không thể nào mua lại mà phải bồi thường vào giá trị ước tính sau này, bù đến tận quần lót cũng chỉ là vấn đề thời gian.
Tinh thần Thịnh Chu vô cùng căng thẳng, cũng không biết là ai đã đăng một đoạn video mơ hồ của Thịnh Chu say rượu lên mạng. Trong video, Thịnh Chu gần như nghẹn ngào tự trách mình: “Tôi không nên thuê biệt thự, càng không nên thuê nhà của Hứa Yểu….”
Đoạn video này khiến nhiều người phải thổn thức không thôi. Đỉnh lưu ngày xưa, chỉ qua vài ngày ngắn ngủi đã trở nên như thế này.
[Chưa kể đến việc nợ tiền thuê nhà thiếu đạo đức của Thịnh Chu, thuê nhà của một chủ nhà khó tính như Hứa Yểu thật sự rất đáng sợ, nếu khách thuê vô tình đụng phải thứ gì đó không phải đều phải bồi thường đến chết sao?]
[Ai bắt Thịnh Chu phá nhà người ta? Xứng đáng.]
[Chuyện này khiến tôi nhớ tới một đoạn hồi ức không vui, năm đó tôi mới tốt nghiệp ra ngoài thuê nhà gặp phải một chủ nhà tính toán chi ly, rõ ràng là vòi nước lâu năm không sửa bị hỏng, tôi tự bỏ tiền túi ra thay đã quá lắm rồi, nhưng chủ nhà còn nói vòi nước quá kém trừ mất một trăm tệ của tôi.]
[Người thuê nhà trong làng đô thị của Hứa Yểu cẩn thận, nếu không may làm hỏng đồ cũ của cô ta, cẩn thận phải bồi thường đến chết!]
Khúc Tích vừa nhìn những bình luận này đã tức giận, bời vì phim ngắn chủ yếu quay vào bên đếm cho nên buổi sáng Khúc Tích ngủ bù bỏ lỡ buổi phát sóng trực tiếp của Hứa Yểu đến Hải Thành thượng phẩm.
Khúc Tích tức giận đến mức phồng má: "Yểu Yểu không phải chủ nhà khó tính!"
Khúc Tích đang sống trong căn hộ trong Hải Thành nhất hào, mấy ngày trước cô ấy vô tình làm đổ đèn trang trí trong dưới đất, chao đèn bằng kính thủy tinh bên trong chia năm xẻ bảy, lúc đó Khúc Tích còn bị dọa cho choáng váng.
Chờ đến khi cô ấy vội vàng lên mạng tra thử, thật sự muốn chết tâm. Chỉ là một chiếc đèn nhỏ đặt dưới đất đã có giá tám mươi nghìn tệ.
Khúc Tích gần như bật khóc gọi điện cho Hứa Yểu, thậm chí còn chuẩn bị tư tưởng dùng tiền lương hai năm tiếp theo để trả nợ cho Hứa Yểu, không ngờ Hứa Yểu lại lo lắng hỏi cô ấy: “Cậu có bị thương không?”
“Không bị thương là được, cậu cũng không cố ý phá hỏng.” Hứa Yểu suy nghĩ một lát còn nói, “Sau này đừng lau sàn nữa, để tôi bảo dì giúp việc bên này một ngày qua đó một lần.”
Từ sau khi Khúc Tích vào ở căn hộ cao cấp, rất nghiêm túc nghĩ tới một việc ——
Căn hộ lớn như vậy, quét dọn thật sự rất vất vả.
Khúc Tích cảm động không thôi, nghẹn ngào nói, “Yểu Yểu cậu tốt quá, phải làm gì mới đền đáp được đây?”
Hứa Yểu vô cùng bình tĩnh: “Chờ cậu hot lên sẽ có cơ hội.”
Khúc Tích mơ màng, chờ cô ấy hót? Cũng không biết lỡ may cô ấy có thể hot được thật thì sao?
Cho nên Khúc Tích nhìn mấy bình luận này vô cùng tức giận, Hứa Yểu tuyệt đối không phải một chủ nhà khó tính, là do bản thân Thịnh Chu muốn tìm được chết, nợ tiền thuê nhà còn cố ý phá hỏng đồ dùng trong nhà.
Khúc Tích lo lắng, “Yểu Yểu, nếu vì chuyện này sau này không còn ai dám thuê phòng của cậu nữa thì làm sao?”
Khúc Tích còn nhớ rõ tấm danh thiếp bạch kim của Hứa Yểu, bên trên viết rõ mấy chữ “Cho thuê chuyên nghiệp.”
Hứa Yểu nghe xong liền cong môi cười tự tin: “Không có khả năng.”
Nếu cô đã tới thế giới này nghỉ hưu, vậy đương nhiên phải trở thành chủ nhà tốt nhất.
Khúc Tích không suy nghĩ nhiều, chỉ cho là cô sống đủ lâu có thể nhìn rõ lòng người, ngẩng đầu lo lắng: “《 Duyên âm》 sắp quay xong rồi, cũng không biết có ai xem hay không?”
Dù sao cũng chỉ là một bộ phim ngắn, từ đầu đến cuối tổng cộng chỉ có hơn một giờ, Tả Ninh chỉ cần cố gắng mười ngày đã làm xong.
Hứa Yểu cực kỳ tự tin với bộ phim này, sau khi được biên kịch sửa lại, cốt truyện đã không còn điểm nào để chê, hơn nữa Tả Ninh có cô đứng sau đầu tư, hiệu quả làm ra chắc chắn cũng không kém.
*
Tính toán ngày tháng, Hứa Yểu nhớ rõ hôm nay chính là ngày được trả lương hưu.
Tiểu Lục đúng giờ đi ra: [Kiểm tra phát hiện ký chủ ở thế giới này nghỉ dưỡng thật sự quá vất vả. Cục xuyên nhanh cảm thấy vô cùng áy náy, cho nên tháng này đặc biệt gửi cho ký chủ mười triệu tệ.]
Hai mắt Hứa Yểu đột nhiên sáng lên, mười triệu tiền lương hưu?
Mười triệu đối với em gái nhà giàu cũng không tính là nhiều nhưng tiền lương sẽ còn tăng nữa, chỉ cần sống đủ lâu thì sẽ càng được nhiều.
Trước đây Tiểu Lục đã nói sẽ xin thêm tiền lương cho cô, trước đây Hứa Yểu còn nghĩ nhiều nhất cũng chỉ được sáu triệu mà thôi, không nghĩ tới lại có thể là mười triệu.
Hứa Yểu nhìn tài khoản ngân hàng vừa được cộng thêm mười triệu, trong đầu đột nhiên nảy ra ý tưởng.
Có phải cô mà còn tiếp tục làm bà chủ nhà vất vả, sớm muộn gì cũng lấy hết tiền của cục xuyên nhanh, trở thành nhà giàu số một thế giới không?
Tiểu Lục lập tức hoang mang: 【?? 】
Không phải, ký chủ cô đang nghĩ cái gì vậy?!
Nó là kiểm tra đo lường đến ký chủ vì thu tiền nhà, mỗi ngày đều quá vất vả, cho nên hướng mau xuyên cục đệ trình tiền dưỡng lão gấp bội xin a!
Là nó phát hiện mỗi ngày ký chủ mỗi ngày đều thu tiền nhà quá vất vả cho nên mới nộp đơn lên cục xuyên nhanh xin tiền lương gấp đôi cho cô.
Tiểu Lục cũng mới lên làm tinh linh phụ trách chăm sóc người về hưu, bây giờ cũng có chút hoảng hốt: [Ký chủ, bây giờ cô có thể vui vẻ đi mua sắm thoải mái.]
Tiểu Lục nghe các bạn đồng nghiệp nói muốn xác định cuộc sống của một người về hưu có vui vẻ hay không chính là mua sắm, ký chủ có mua hàng xa xỉ, mua quần áo đẹp, mua vàng bạc châu báu hay không, quan trọng nhất chính là có không cần ngày nào cũng vất vả vì khách đến thuê nhà.
Hứa Yểu đã hạ quyết tâm nhanh chóng quét sạch tiền của cục xuyên nhanh: “Không, bây giờ tôi phải xử lý hết đống vấn để mệt mỏi của khách thuê đã.”
Là một người cho thuê nhà đủ tư cách, giải quyết khó khăn của khách trọ, giải quyết vấn đề tài sản liên quan không phải là chuyện rất bình thường sao?
Nhân viên từ bên ngoài gõ cửa đi vào, báo cáo: “Cô Yểu Yểu, có một chủ nhà trong khu Thái An tên Tạ Cảnh Thiên tới.”
Chỉ thấy một chàng trai mặc áo hoodie trắng rộng thùng thình, đi một đôi giày thể thao tiền triệu từ bên ngoài vào, vừa nhìn thấy Hứa Yểu hai mắt đã sáng rực lên, “Xin chào, hàng xóm.”
Cái tên Tạ Chính Thiên này cũng từng xuất hiện trong truyện gốc, nhưng cũng chỉ vì vấn đề kinh tế nhà mình tới xin Hứa Cảnh giúp đỡ. Đương nhiên, trong Hứa Cảnh là trùm cuối bị nữ chính đánh bại, chứ đừng nói chỉ là hòn đá kê chân nhỏ như Tạ Chính Thiên.
Hứa Yểu nói mấy người Lục Dã rót trà cho  Tạ Chính Thiên, trực tiếp nói thẳng vào vấn đề: “Anh Tạ, với tư cách là đồng sở hữu nhà trong khu Thái An, có lẽ anh cũng biết rõ tình hình của bất động sản Thiên Thịnh phải không?”
Trước khi Tạ Chính Thiên tới đây cũng đã thử tra tên Hứa Yểu trên baidu, nên cũng biết cô bao nhiêu tuổi: “Mọi người đều là người trẻ tuổi, không cần khách sáo như vậy! Tôi chỉ lớn hơn cô một tuổi, cứ gọi tôi là anh Thiên giống mọi người là được.”
Hứa Yểu cũng không ngại ngùng, gọi hắn một tiếng anh Thiên.
Tạ Chính Thiên nhận lấy ly trà Lục Dã đưa tới, nhớ lại nói: “Thật ra bình thường tôi không sống ở Thái An, công ty Thiên Thịnh cũng nghe sơ qua chỉ biết cầm tiền không chịu làm việc, có làm cũng chỉ cho có lệ.”
Thật ra phí duy trì tài sản của bất động sản Thiên Thịnh rất cao, năm tệ trên một mét vuông, nhưng kết quả đến ngay cả việc bảo trì cơ bản nhất cũng khiến các chủ nhà không hài lòng, tiền bỏ ra thật sự không đáng.
Hứa Yểu gật đầu nói: “Cho nên tôi định thành lập một ủy ban chủ nhà, sau đó thông qua hội để đổi bất động sản Thiên Thịnh, tôi cũng đã gửi đến những người khác rồi.”
Tạ Chính Thiên nghe đến đây đã cảm thấy đau đầu, cau mày nói: “Em gái Yểu chuyện này rất rắc rối, dù sao cô cũng không ở đó, chỉ cho người khác cho thuê mà thôi dùng tạm là được.”
Ở trong mắt Tạ Chính Thiên, chỉ cần mình ở thoải mái là được, cần gì phải để ý đến những người khác?
Hứa Yểu cong môi, cười hỏi: “Anh Thiên, có phải anh muốn bán một căn hộ ở chung cư Thái An phải không? Nhưng vẫn không bán được?”
Hiện tại thị trường bất động sản dần trở thành thị trường của người mua, người mua nhà có thêm nhiều sự lựa chọn đương nhiên sẽ chọn lựa cẩn thận, nhất là với phòng cho thuê lại.
Suy cho cùng, tài sản cũ sẽ khiến nhà ở cũ theo, mà nhà cũ muốn bán ra lại càng khó.
Tạ Chính Thiên vẫn luôn muốn bán căn phòng trước đây, lập tức bị Hứa Yểu chọc đúng tâm sự, xoay chén trà, suy nghĩ nói:
“Chỉ là em gái Yểu này, tôi nói thật, suy nghĩ thì rất đẹp nhưng hiện thực không đơn giản. Đa số chủ nhà ở chung cư Thái An đều là tầng lớp trung lưu trở lên. Trong đó còn có không ít người định cư ở nước ngoài không thuận tiện, có một số người lại thấy phiền phức, chỉ sợ không dễ làm.”
Đừng nhìn mấy người hàng xóm bên cạnh hay kêu gào công ty bất động sản rác rưởi tệ hại thế nào, nhưng nếu thật sự muốn bọn họ họp lại cùng nhau đổi một công ty khác, rất có thể đều sẽ do dự.
Sẽ lo lắng công ty mới liệu có còn tệ hơn nữa hay không, sẽ lo lắng thủ tục có quá rắc rối có liên quan đến kiện cáo hay không, có người nào muốn gây chuyện nữa không.
  
Bạn cần đăng nhập để bình luận