Được Thừa Kế Tài Sản Trăm Tỷ, Ta Giải Nghệ Thu Tiền Nhà
Chương 46
Hứa Yểu lại thuận tay đưa điện thoại cho mấy người bọn họ: “Mọi người cảm thấy thiết kế này thế nào?”
Mấy nhà thiết kế ở đây còn tưởng Hứa Yểu lấy ra bản thiết kế lớn gì, hưng phấn ngó đầu nhìn qua, chờ đến khi nhìn rõ hình ảnh trong điện thoại, tất cả đều là dấu chấm hỏi.
“???”
Cái này……đây là cái gì?
Hình như là trò chơi đổi quần áo.
Quan trọng là đến cả 3D cũng không có.
Thật sự rất khó tưởng tượng đại tiểu thư giàu có trong lòng Quỷ tổng lại thích chơi game kiểu này?
Nhìn đống quần áo xấu xí ngập tràn hơi thở lỗi thời kia, khiến những nhân tài có tiếng trong làng thiết kế chỉ có thể nhíu mày thật chặt.
“Mẹ ơi, quần áo kiểu gì vậy? Tôi dám chắc trò này không có ai chơi.” Một nhà thiết kế tóc dài không khách khí lên tiếng.
Nhà thiết kế đến từ Ý che đầu một cách khoa trương, vẻ mặt đau khổ nói: "Ai dạy bọn họ thiết kế thời trang như thế này?"
“Phong cách thiết kế giống như hơn 20 năm trước,” nữ thiết kế trung niên nói thêm, “Nhưng đây có phải là bộ trang phục cô Hứa phối không? Đó là bộ bắt mắt nhất. "
Hứa Yểu: “……”
Vì phối bộ quần áo đi thuê nhà này, cô cũng thật tận tâm.
Trò này thật sự quá chán, không có nội dung cốt truyện, chỉ đơn thuần là phối quần áo mà thôi, phối xong là hết không còn gì nữa, hơn nữa vừa rồi cô chơi còn bị đen màn hình mất một lần.
Nhàm chán, thật sự cực kỳ nhàm chán.
Nhưng ba năm năm sau Minh Thiền có thể kéo được nhà đầu tư còn trở nên nổi tiếng như vậy, chắc chắc có đạo lý riêng.
Minh Thiền không biết đống quần áo này rất xấu sao? Cô ấy biết, nhưng không có tiền để làm tiếp! Thời buổi này không có tiền, có bao nhiêu ý tưởng hay cũng chẳng để làm gì.
Hứa Yểu cũng có thể nhìn thấy những thứ này trong trung tâm thương mại, con gái bản năng trời sinh thích cái đẹp, chuyện chán quần áo cũ cũng là chuyện vô cùng bình thường.- Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng T Y T -
Lúc cô mới trở thành chủ nhà có tiền, không phải cũng suốt ngày càn quét ở trung tâm thương mại sao?
Hứa Yểu còn đang suy nghĩ, lại có người gọi tới: “Cô Yểu có người gọi điện.”
Hứa Yểu vừa thấy tên Minh Thiền, lại cong môi.
“Cô chủ nhà, hôm nay tôi sẽ chuyển tới phòng làm việc, xin hỏi khi nào cô có thể trả lại tiền đặt cọc cho tôi?” Minh Thiền hỏi.
Tiền cọc vốn là tiến của cô ấy nên không cần phải xấu hổ, chỉ là trong lòng Minh Thiền có hơi hụt hẫng, cô ấy đã lưu lạc đến mức phải giữ chặt số tiền cọc này.
Bốn trăm nghìn có thể đủ cho phòng làm việc hoạt động thêm một thời gian.
Trước đây cô ấy chỉ là trẻ mồ côi lớn lên ở nông thôn, khi còn nhỏ không được mặc quần áo đẹp chỉ có thể chờ người hảo tâm tới cho quần ô cũ, lúc đó cô ấy vẫn luôn nghĩa đợi sau này mình có tiền chắc chắn sẽ mặc thật nhiều quần áo đẹp.
Sau đó, Minh Thiền đưa ý tưởng này vào trò chơi, trong trò chơi còn rất nhiều ý tưởng cô chưa thực hiện được, thậm chí cô còn cảm thấy có chút kiêu ngạo mà cảm thấy nếu mình có tiền, Ngôi sao lấp lánh nhất định sẽ hot.
Cho nên, khoản tiền cọc này chắc chắn phải lấy về, hơn nữa chủ nhà có tiền như Hứa ửau chắc chắn cũng không để ý chút tiền này.
Hứa Yểu ở đầu bên kia nói: “Tiền cọc chấp vẫn không nên trả lại.”
Minh Thiền lập tức trợn mắt, không thể tin được nói: “Cái gì? Không trả tiền cọc?”
Hứa Yểu lại thiếu chút tiền này sao?
Với độ nổi tiếng hiện tại của cô, chỉ cần nói muốn quảng cáo, chắc chắn sẽ có vô số người đổ xô tới tìm cô.
Minh Thiền nhớ tới Thịnh Chu, cảm thấy Hứa Yểu rất ngại vấn đề này, nói năng lộn xộn: “Chủ nhà, không phải như vậy. Cô có thể cho người tới nhà kiểm tra, tôi tuyệt đối không làm hư hại thứ gì, hơn nữa…..”
Hứa Yểu: “Tìm người khác cho thuê rất phiền phức, tôi không muốn rắc rối cũng không muốn mất đi người cho thuê như cô, chp nên để tôi đầu tư cho một tháng tiền nhà đi.”
Minh Thiền đột nhiên im bặt: “?”
Cái gì?
Hứa Yểu ghét tìm người mời thuê nhà rắc rối cũng có lý, muốn thuê được nhà phải qua bài test, kiểm tra tâm lý phức tạp, nhưng….Chỉ vì lý do này mà cô đầu tư một tháng tiền nhà sao??
Minh Thiền bỗng nhiên nhớ tới trước đây Hứa Yểu từng đầu tư cho Tả Ninh ở làng đô thị hai tháng tiền nhà, hiện tại Tả Ninh có thể hô mưa gọi gió, nghe nói gần đầy còn đang chuẩn bị cho bộ phim thức hai, sự nghiệp đi vào quỹ đạo.
Cô ấy, bị lay động.
Minh Thiền còn kích động hơn cả ngày kết hôn trước đây: “Cô Hứa, xin hỏi tiền thuê nhà một tháng cô nói là ….là bao nhiêu?”
Một tháng tiền thuê nhà, bốn trăm nghìn?
Vậy chắc chắn không đủ.
Hứa Yểu suy nghĩ một chút lại nói: “Bọn họ còn chưa tính lại, tôi không nhớ rõ.”
Minh Thiền kích động phải hỏi: “Vậy bây giờ tôi có thể tới tìm cô được không?”
Hứa Yểu đồng ý, Minh Thiền lập tức nói công ty chuyển nhà dừng lại, chạy nhanh tới cửa toà nhà đầu tiên ở Hải Thành nhất loan. Quản gia ở cửa đã nhận được thông báo trước của Hứa Yểu, đích thân dẫn Minh Thiền vào thang máy.
Đúng vậy, khu nhà giàu chính là như vậy, cho dù là hàng xóm sống cùng một khu, cũng không thể tuỳ tiện tới cửa nhà người khác.
“Cô Yểu, chúng tôi tiếp tục đo quần áo hay chờ có làm việc xong rồi làm tiếp?” Mấy nhà thiết kế nghe cô nói chuyện, chờ sau khi kết thúc mới khẽ hỏi.
Hứa Yểu phất tay, hỏi ngược lại: “Có phải mọi người đều cảm thấy quần áo trong game này rất xấu đúng không?”
Tất cả ăn ý gật đầu, thật sự quá xấu, muốn trái lương tâm nói đẹp cũng không được.
Hứa Yểu cười nói: “Nếu như vậy, mọi người tới thì đừng vội đi, chi bằng để mọi người tự mình thiết kế trang phục trong trò chơi này đi.”
Cảm ơn Quý tổng đã đưa nhân tài tới.
Thật đúng là vị hôn phu tốt của cô.
Tiểu Lục đột nhiên cảm thấy vô cùng thoải mái. Ít nhất ký chủ không chỉ bắt nạt mình cục xuyên nhanh, vị hôn phu kia còn thảm hơn nhiều.
Tiểu Lục cũng cảm thấy Hứa Diệu làm việc rất vất vả, đầu tư cho khách thuê nhà không đủ tiền thuê chưa đủ, còn phải tìm nhân viên làm việc cho bọn họ?
Hứa Yểu thở dài, ai bảo cô là chủ nhà tốt nhất thế giới này chứ.
Một nhóm các nhà thiết kế tên tuổi lớn trong ngành thời trang, nhìn Hứa Yểu chằm chằm còn tưởng mình nghe nhầm:“?”
Nhà thiết kế người Ý thậm chí còn cảm thấy, có lẽ do mình học tiếng Trung chưa tốt, phải học lại.
Vừa rồi Hứa Yểu tiểu thư nói cái gì? Để bọn họ thiết kế trang phục cho trò chơi này?
Chỉ là trò chơi nhỏ vớ vẩn này? Xứng sao?
Trong đó có một người nhẹ nhàng lên tiếng nhắc nhở: “Cô Hứa, Quý tổng mời chúng tôi tới là để thiết kế lễ phục đính hôn cho cô.” Không phải vì những chuyện không liên quan?
“Đúng vậy cô Hứa , ngày mốt tôi còn có lịch trình khác phải làm.”
Một khi có người bắt đầu sau đó sẽ càng có nhiều người hưởng ứng: “Đúng vậy, nửa tháng nữa tôi còn có buổi trình diễn ở Paris.”
Cô Hứa mọi người đều rất bận.
Hứa Yểu khẽ cười, chỉ nói một câu đơn giản: “Bản thiết kế bình thường của mọi người bao nhiêu, tôi trả gấp đôi.”
“…………”
Biệt thự vừa rồi còn ầm ĩ lập tức im lặng, rõ ràng lời nói của Hứa Yểu rất đơn giản nhưng đủ khiến người ta hiểu được cái gì gọi là tao nhã trong sự đơn giản.
Giá ban đầu bọn họ đưa ra thực ra đã đạt đến giá trị cao nhất, tiền thu vào cũng chỉ dao động trong một phạm vi nhỏ. Nhưng Hứa Yểu nói là gấp đôi! Mẹ ơi, đây là bay thẳng lên luôn.
Một câu nói đã tăng gấp đôi. Đây có phải là sức hấp dẫn của người phụ nữ giàu có?
Một nhóm người đứng bất động như thể dính bùa Định thân, Hứa Yểu lại dựa vào ghế sofa mềm mại, ngón tay thon dài cầm một chiếc nĩa màu bạc sáng bóng, từ từ đưa từng miếng trái cây vào miệng.
Hương vị rất ngọt, cô rất thích, hoa quả vận chuyển bằng đường hàng không từ nước ngoài về đúng là rất tươi.
Lục Dã, Hạ Phàm mỗi người ôm một tập tài liệu đứng hai bên sau lưng Hứa Yểu như hai ông thần giữ chưa, biểu tình lạnh nhạt trên mặt cũng đã tập mãi thành quen.
Im lặng.
Sảnh lớn của biệt thự cao cấp nhất nhì Hải Thành nhất loan yên tĩnh đến lạ thường, chỉ có tiếng nĩa bạc chạm vào đĩa sứ, phải đến khi tiếng chuông cửa nặng nề bên ngoài vang lên mới đánh thức mọi người trong phòng.
Hứa Yểu ra hiệu cho quản gia mở cửa cho Minh Thiền, mọi người trong phòng như vừa thoát khỏi cơn mơ, ánh mắt nhìn Hứa Yểu càng thêm mãnh liệt.
Trong đó có một nhà thiết kế khuôn mặt chữ điền chính trực là người đầu tiên nói chuyện: “Hứa Yểu tiểu thư, thật ra tôi cảm thấy trò chơi kia cũng có rất nhiều chỗ thú vị.”
Minh Thiền theo quản gia đi vào, tâm trạng vẫn đang thấp thỏm nghe xong càng thêm bất an.
Chẳng lẽ Hứa Yểu đang so sánh game của mình với những người khác?
Một nhà thiết kế ăn mặc vô cùng phong cách nói: “Đúng vậy, cô Hứa, tuy trò chơi kia vẫn còn hơi thô sơ nhưng có thể nhìn ra dụng tâm của tác giả, trang phục kết hợp với phong cách từng quốc gia chính là thứ có thể mở rộng phạm vi toàn thế giới, làm chủ đề như vậy rất thông minh.”
Minh Thiền nghe tới trang phục game, trong lòng lập tức suy đoán, không….không phải đang nói Ngôi sao lấp lánh của mình đúng không?
Lại có người tổng kết một câu: “Đúng vậy, game Ngôi sao rực rỡ này đúng là có rất nhiều tiềm năng.”
Hạ Phàm liếc mắt nhìn qua, nhà thiết kế này thấy tiền mở to mắt quá nên không nhìn thấy gì đúng không, muốn thổi phồng thì ít nhất cũng phải nói đúng tên người ta, game của người ta là lấp lánh! Ngôi sao lấp lánh.
Những nhà thiết kế lớn tuổi khác đứng thẳng, phong thái nghệ thuật rõ ràng, chỉ im lặng gật đầu, gật đầu rồi lại gật đầu.
Minh Thiền: “……???”
Không phải, thật sự đang nói tới trò chơi của cô ấy? Nghe người ta nói như vậy đến chính cô ấy cũng đỏ mặt.
Minh Thiền tốt xấu gì trước đây cũng là con dâu hào môn, tuy trong lúc kết hôn Mục Tích Nguyên không cho Minh Thiền tiêu tiền, nhưng sống trong môi trường nhà giàu vẫn ít nhiều nhiều nhận ra những người này, đây đều là nhà thiết kế nổi tiếng quốc tế, trong đó còn có một người tuyên bố bỏ nghề không thiết kế nữa.
Trò chơi nhỏ của cô ấy có tài đức gì có thể được những nhà thiết kế nổi tiếng này chính miệng ca ngợi?
Thật sự không phải đang mỉa mai chứ?
Không có cách nào, là do cô Hứa bỏ quá nhiều tiền.
Nhà thiết kế nổi tiếng quốc tế cũng phải kiếm tiền, quan trọng nhất chính là những người này đều là người tài, gần mười người vây quanh chỉ để thiết kế cho một mình Hứa Yểu, tiếc đính hôn đã như vậy, đến khi kết hôn còn tới mức nào?
Tập đoàn Quý thị ở thị trường trong nước có lẽ không bằng Hứa Thị, nhưng nếu ở Châu Âu có ai mà không biết đến Quý tổng này sao? Nhà thiết kế nổi tiếng cũng không chống được nhà tư bản hàng đầu.
Có đôi khi tiền chỉ là chuyện nhỏ, mạng lưới quan hệ mới là quan trọng.
Muốn kiếm tiền là thật, cũng muốn lấy lòng Hứa Yểu Quý Chính Khanh là thật.
Hứa Yểu bỏ nĩa bạc trong tay xuống, cầm khăn tay cashmere màu nâu sậm từ trong khay gỗ quản gia đang cầm, chậm rãi lau tay rồi cười nói: “Mọi người đều nghĩ như vậy phải không? Thật là anh hùng đều có cùng chính kiến. "
“Vậy làm phiền các vị.”
Một trò chơi hóa trang, tất nhiên là phải có mấy trăm bộ quần áo phối hợp, giết gà cần gì dao mổ trâu? Trang phục do nhà thiết kế hàng đầu thế giới, vậy chính là SSR! (SSR: supper rare: siêu hiếm, đây là một thuật ngữ trong game)
Hơn nữa, đây là SSR có được trong thời gian giới hạn, không phải SSR vĩnh viễn, bạn hiểu không?
Bản vẽ thiết kế trang phục cho các trò chơi khác có thể được thực hiện bởi các nhà thiết kế tương đối xuất sắc ở trong nước. Nếu đã bỏ tiền thì phải tận dụng đến mức tối đa có phải không?
Minh Thiền đứng bên cạnh cột đá ngập ngừng: "Cô chủ nhà..."
Hứa Yểu nhìn về phía Minh Thiền, cô ấy khác hoàn toàn với kiểu em gái ngọt ngào của Khúc Tích, tóc ngắn ngang vai, đeo khuyên tai, mặc áo khoác tây trang rộng cùng với quần jean, nhìn qua có vẻ là người khá năng động, giỏi giang.
Hứa Yểu cười giới thiệu với Minh Thiền: “Bọn họ tới thiết kế lễ phục cho tôi.”
Minh Thiền biết bọn họ là nhà thiết kế nổi tiếng, liên kết với lời nói vừa rồi của bọn họ với Hứa Yểu, trên mặt có chút xấu hổ, bởi vì chắc chắn Hứa Yểu đã đưa trò chơi nhỏ của mình cho nhà thiết kế xem rồi.
Cô ấy có cảm giác mình đang làm trò cười cầm đao lớn trước mặt Quan công.
Hứa Yểu lại nói: “Sau này mọi người cũng xem như là một nửa đồng nghiệp.”
Minh Thiền lập tức giật mình, không hiểu Hứa Yểu có ý gì, Hứa Yểu lại là người hỏi trước: "Không phải vừa rồi tôi đã nói sẽ đầu tư cho cô sao?"
Hứa Yểu hơi nghiêng người hỏi Lục Dã cùng Hạ Phàm sau lưng: “Tiền thuê nhà tháng trước đã tính xong chưa?”
Lục Dã nói: “Các nhân viên đang làm thống kế cuối cùng, cô chờ một lát.”
Hứa Yểu đã tới trình độ tiền thuê nhà cụ thể bao nhiêu cũng không biết….
Minh Thiền nhìn ra được Hứa Yểu không có ý nói giỡn, cũng không quá để ý đến một câu một nửa đồng nghiệp với mấy nhà thiết kế kia, trong đầu đều chỉ nghĩ tới trên mạng nói đều là thật….
Hứa Yểu là chủ nhà tốt nhất trên đời, người thuê nhà có chuyện tìm cô cô sẽ giúp đỡ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận