Được Thừa Kế Tài Sản Trăm Tỷ, Ta Giải Nghệ Thu Tiền Nhà

Chương 31


Hứa Yểu thoải mái ngồi trên siêu xe của Quý Chính Khanh, nghe  Quý Chính Khanh nói anh cũng có nhà ở Hải Thành, bình thường nếu tới Hải Thành công tác sẽ ở lại bên kia.
Tài xế đợi đèn xanh sáng lên, tính thời gian đếm ngược, dần thả lỏng chân phanh, xe chuẩn bị chạy đi.
Một bóng người màu đen nhanh chóng lướt qua, tài xế bị dọa cho hoảng sợ: “Người này ở đâu chui ra lại vượt đèn đỏ?”
Hứa Yểu cũng nhìn thấy, bóng đen nhanh chóng lượt qua đường, chạy về quá KFC cách đó không xa.
Tiểu Lục nhảy ra: 【 ký chủ, đó chính là Hàn Chiêu. 】
Hứa Yểu không biết không biết Tiểu Lục đang nói Hàn Chiêu trong nguyên tác hay Hàn Chiêu nghiêm túc làm bài kiểm tra trắc nghiệm lần trước.
Hứa Yểu nói với Quý Chính Khanh: “Có thể đưa em qua quán KFC kia được không?”
Quý Chính Khanh có hơi giật mình, cười gật đầu.
Hứa Yểu nhanh chóng xuống xe, đi vào cửa hàng.
Quý Chính Khanh cảm thấy đây là một lần gặp mặt vô cùng thất bại, quà tặng không thích, quần áo bị cho là tùy tiền, đến ngay cả đồ ăn gọi lên cũng không bằng KFC.
Thời gian này, trong quán KFC cũng không có nhiều người.
Hàn Chiêu dùng hết số tiền cuối cùng mua một cái hamburger giá đặc biệt, cũng không cần nước, trốn vào trong góc ăn vội.
Cửa hàng KFC dù sao cũng tốt hơn gầm cầu, ít nhất người ta mở cửa hai tư trên hai từ, cũng không được phép đuổi khách hàng.
Hàn Chiêu muốn ngủ ở đây một đêm.
Hứa Yểu đứng bên ngoài cửa kính, nhìn chàng trai trẻ gầy yếu ăn xong hamburger, toàn thân bẩn thỉu cong lưng dựa vào ghế ngủ gật.
Hứa Yểu: “Cái này là cậu ta viết sao?”
 Lục Dã đi cùng tới nhìn chằm chằm người bên trong, nhớ lại nói: “Là người này.”
Hứa Yểu cúi đầu nhìn bài kiểm tra chữ viết cẩn thận, không nhịn được bật cười.
Cô còn đang lo đội thu tiền không đủ người.
Hứa Yểu đi vào, nhìn chàng trai co người ngủ gật trong góc.
Hứa Yểu ra hiệu cho Lục Dã mang tập tài liệu qua, đi về phía Hàn Chiêu, cầm tờ giấy chữ viết gọn gàng tới trước mặt hắn.
Một giọng nói dễ nghe vang lên bên tai Hàn Chiêu: “Xin hỏi, cái này có phải cậu viết không?”
Hàn Chiêu mở mắt ra, mơ hồ nhìn cô gái xinh đẹp tươi cười trước mặt, cùng với vệ sĩ cao lớn đứng sau cô.
Đồng tử dần co lại, nhận ra người trước mặt  là Hứa Yểu, mà trước mặt là bài thi hắn mới làm mấy ngày trước.- Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng T Y T -
“Là tôi viết.”
Hứa Yểu lấy một tấm danh thiếp trong túi ra, đẩy tới trước mặt Hàn Chiêu: “Có hứng thú thuê phòng của tôi không?”
Chàng trai trẻ có vết thương trên mặt ngơ ngác nhìn tấm danh thiếp trước mặt, không biết làm từ chất liệu gì, nhưng hắn có thể đọc được bên trên viết….
“Hứa Yểu thuê nhà”, “Cho thuê chuyên nghiệp không sai đường” , hơn nữa còn có số điện thoại liên hệ của Hứa Yểu.
Hắn vươn tay cầm lấy tấm danh thiếp, mới phát hiện…Đây là bạch kim.
Bạch kim còn đắt hơn vàng, chỉ làm một tấm danh thiếp này cũng tốn rất nhiều tiền.
Thật ra hắn từng chịu ơn của Hứa Yểu, nhận được một ngàn tiền hoa hồng nếu không đêm nay cũng không có tiền mua bánh hamburger.
Vẻ mặt Hàn Chiêu xấu, nhỏ giọng nói: “Tôi không  có đủ tiền thuê nhà.”
Hắn từng nghe nói sau khi Hứa Yêu tiếp nhận tòa nhà trong làng đô thị mọi thứ đã thay đổi rất nhiều, nhưng tiền thuê ít nhất cũng phải bảy tám trăm.
Hứa Yểu hỏi: “Không phải cậu viết muốn tiền thuê nhà từ 0-200 sao?”
Hàn Chiêu mơ màng gật đầu, lại nghe Hứa Yểu nói: “Không phải số 0 cũng nằm trong phạm vị của cậu sao?”
Không…… Tiền thuê nhà?
Hàn Chiêu bối rối, đúng là hắn viết từ không đến hai trăm, nhưng cũng không thể nào nghĩ tới sẽ có chủ nhà cho thuê miễn phí.
Hứa Yểu lại như dụ dỗ cừu non: “Cậu làm việc cho tôi để trả tiền nhà.”
Lý Hiểu Lệ cũng trở thành nhân viên của cô như vậy, Hứa Yểu cảm thấy tiền lương mười lăm nghìn thật sự không cao.
Vất vả giúp cô thu tiền thuê nhà trong làng đô thị, gần đây còn phải giúp cô trông thợ lắp thang máy.
Gần đây Lý Hiểu Lệ phải theo dõi tiến độ lắp thang máy, bản thân lại không hiểu được những thứ đồ chuyên nghiệp kia, cho nên chỉ có thể chán nản ngồi một chỗ vừa chơi game vừa nhìn.
Hứa Yểu biết ngồi nhiều như vậy sẽ rất khó chịu, nói không chừng còn có thể thoát vị đĩa đệm, Hiểu Lệ đúng là quá vất vả.
Cho nên Hứa Yểu nói cô ấy từ tháng này không cần trả tiền thuê phong, coi như bà chủ cô bao ở.
Bởi vì Lý Hiểu Lệ không cần tới công ty đi làm, Hứa Yểu cũng không có cách nào bao ăn cho cô ấy, cho nên chỉ có thể gọi cơm về bù vào.
Hàn Chiêu cũng có thể!
Người này ở trong truyện gốc là một thiên tài máy tính, sau khi tham gia vào công ty nam chính đã giúp nam chính tăng cường tường lửa công ty, cho dù sau này nam chính lựa chọn thất bại cũng không bị thiệt hại nặng nề.
Hứa Yểu cảm thấy nhân viên của mình thật sự rất vất vả. Từ sau khi truyền thông bùng nổ, Hứa Yểu đặc biết đau lòng cho mấy người Lục Dã, ngày nào cũng phải nghe điện thoại, ghi chú lịch hẹn cho khách đi xem nhà.
Thật sự quá rắc rối.
Cho nên Hứa Yểu có một suy nghĩ, chi bằng mình làm một trang web thì sao? Đặt chỗ hẹn thuê nhà cứ để máy móc làm không phải sẽ khỏe hơn nhiều sao?
Nhân viên của cô phải được nghỉ ngơi đầy đủ mới có đủ sức giúp cô thu tiền nhà có phải không?
Hứa Yểu nhìn chàng trai trước mặt còn đang ngơ ngác, cười nói: “Cậu có thể suy nghĩ lại, đây là số điện thoại riêng của tôi, nếu nghĩ kỹ có thể gọi cho tôi.”
Hứa Yểu nghĩ tới gì đó lại nhanh chóng bổ sung: “Đúng rồi, buổi sáng đến trước ba giờ chiều đừng gọi cho tôi.”
Hứa Yểu dẫn Lục Dã rời đi, Hàn Chiêu nhìn bóng lưng mảnh khảnh của Hứa Yểu đi càng ngày càng xa, giọng nói có chút vội vàng: “Tôi nguyện ý!”
Mẹ ơi, hắn…… hình như hắn gặp được nữ Bồ Tát ngoài đời.
*
Hứa Yểu để người sắp xếp phòng cho Hàn Yểu, thật ra Hàn Chiêu muốn tới làng đô thị của Hứa Yểu, dù sao giá thuê nhà ở đó cũng là thấp nhất, nhưng phòng trong làng đã sớm kín phòng.
“Tới chung cư Thái An có được không? Hình như phòng đối diện của Chu Kỳ còn trống chưa cho thuê.”
Đến cả gầm cầu Hàn Chiêu còn có thể ở được, chứ đừng nói đến khu chung cư tốt như Thái An.
Hai mắt Hàn Chiêu đỏ bừng “Thật ra trước đây nhà tôi cũng từng thuê ở chung cư Thái An.” Nếu không hắn cũng không nhận được tiền hoa hồng.
Hắn làm gì có khả năng thuê được một phòng ở chung cư Thái An? Căn nhỏ nhất ở đây ít nhất một tháng cũng phải năm chữ số! Đến cái nhà vệ sinh hắn cũng đừng nghĩ tới.
Nhưng có nhà vệ sinh để ở cũng tốt rồi.
Hứa Yểu cũng không vội hỏi hắn, chỉ để Lục Dã đưa hắn đi trước.
Sau đó Hứa Yểu mới ngồi xe Quý Chính Khanh quay về Hải Thành nhất loan, hai người tạm biệt nhau..
Quý Chính Khanh ngồi ghế sau siêu xe, nhìn quản gia riêng mở cửa cho Hứa Yểu.
Anh ngồi trong xe cũng không lái xe đi, trong xe tối đen, thỉnh thoảng chỉ có đèn trên ghế lái nhấp nháy.
Quý Chính Khanh bỗng nhiên mở miệng hỏi: “Trợ lý Hạ, Hứa Yểu nói tôi yêu nhà tôi có phải có ý khác hay không?”
Trong xe ngựa yên tĩnh không có tiếng trả lời.
Tài xế phía trước đã mở miệng nói trước: “Quý tổng, không phải anh đã cho trợ lý Hạ tới giúp cô Hứa sao?” Cho nên trợ lý Hạ đã ngồi trên xe riêng của Hứa Yểu đi rồi.
Lúc này Quý Chính Khanh mới nhớ tới mình mượn đã cho mượn người, trong lúc nhất thời vẫn chưa quen.
“Quý tổng, có cần nhanh chóng điều một trợ lý mới tới không?”
Quý Chính Khanh suy nghĩ một chút lại lắc đầu, Hạ Phàm làm xong việc cho Hứa Yểu nhất định sẽ chủ động yêu cầu trở về, dù sao cái vì trí trợ lý tổng giám đốc này Hạ Phàm cũng vất vả lắm mới có được. Anh cũng không vội chọn trợ lý mới, nếu không đến lúc đó cả hai bên đều sẽ xấu hổ.
*
Nhân viên của Hứa Yểu đưa Hàn Chiêu đến chung cư Thái An, còn đích thân giao chìa khóa cho hắn.
“Không còn sớm nữa, chúng tôi về trước đây." Một nhân viên nói với Hàn Chiêu còn đang dè dặt: "Trong nhà chỉ có đồ đạc cơ bản, không có chăn, để tôi đi siêu thị mua một cái .."
Hải Thành sắp vào hè, nhưng ban đêm không chăn vẫn sẽ cảm lạnh.
Chàng trai vẫn luôn cúi đầu nói: “Không cần, tôi không sợ lạnh.”
Hắn ở gầm cầu rất nhiều, buổi tốt gió ngoài sông rất lạnh còn có nhiều muỗi, nhưng hắn còn trẻ sức khỏe tốt vẫn có thể chịu được.
Chu Kỳ ở đối diện nghe tiếng động, ló đầu ra khỏi cánh cửa, thân thiện nói: “Nhà tôi có nhiều chăn lắm……Chi bằng anh dùng tạm của tôi đi?”
Đương nhiên Chu Kỳ biết gần đây Hứa Yểu đang làm gì, muốn thuê nhà của cô phải làm bài kiểm tra, cậu tìm được đề thật trên mạng còn bí mật đi xem đáp án một lần lại cảm thấy cuộc sống của mình đúng là quá lãng phí.
Nếu không phải hắn thuê nhà từ sớm, nói không chừng còn không có tư cách để thuê nhà của Hứa Yểu.
Chu Kỳ biết rõ vì sao gần đây mình có thể có được chút danh tiếng cộng thêm  tâm lý lấy lòng chủ nhà Hứa Yểu, cho nên thái độ với hàng xóm mới cũng cực kỳ thân thiện.
Nghĩ tới đây, Chu Kỳ còn không đợi Hàn Chiêu từ chối đã quay người về phòng lấy một tấm chăn mỏng trong ngăn tủ ra.
[A a a, đây là người thuê nhà mới của Hứa Yểu sao? Nhìn bẩn thỉu y như người vô gia cư, có thể có tiền thuê nhà ở chung cư Thái An sao? Hiện tại bất kể là giá thuê hay mua nhà đều rất cao.]
[Người ở trên mở miệng nói chuyện mà độc ác vậy, tôi nghĩ người này chắc chắn rất giỏi, có thể thông qua được bài kiểm tra để thuê nhà của Hứa Yểu.]
[Không phải Hứa Yểu đang lừa chúng ta sao? Chỉ thuê nhà mà thôi mà làm như công ty thông báo tuyển dụng, mẹ nó, tôi là người bỏ tiền ra.]
[Thật hâm mộ người này có thể trở thành hàng xóm của Kỳ Kỳ, tôi cũng muốn có một hàng xóm thân thiện như Kỳ Kỳ.]
[Người mới này nhìn đi nhìn lại cũng không có gì khác bình thường, tôi sẽ không nó là vì tôi ghen tị mình không nhận được cuộc gọi thông báo thuê nhà nào của Hứa Yểu đâu. [ cắn khăn tay.jpg]. Hơn nữa hình như tuổi người này cũng rất nhỏ, chắc tầm mười bảy mười tám thôi nhỉ?]
Hàn Chiêu quay lưng lại với camera liên tục nói cảm ơn.
“Nếu như vậy chúng tôi về trước, có chuyện gì cậu có thể gọi điện thoại thông báo.” Nhân viên kia nhìn đồng hồ nói.
Hàn Chiêu ôm chặt chăn mỏng, bất an nhìn màn hình đang livestream của Chu Kỳ, cúi đầu nói cảm ơn rồi nhanh chóng mở cửa vào phòng.
“Anh Phàm, chúng ta đi thôi.” Nhân viên ngáp một cái nói với Hạ Phàm.
Thật ra Hạ Phàm cũng không cần tới, nhưng hắn muốn nhanh chóng làm quen với công việc mới, nên mãnh liệt xin đi theo tới đây.
Bên trong thang máy của khu Thái An vẫn có mạng, các nhân viên đứng bên trong lượt di động. Hạ Phàm không có thói quen nhìn lén di động của người khác, nhưng thật sự không cách nào làm lơ được tiếng “WeChat đã nhận được hai trăm tệ”.
“Yểu Yểu tiểu thư gửi trợ cấp.”
Hạ Phàm vừa nghe đến “Trợ cấp” hai lỗ tai lập tức dựng đứng: “Trợ cấp? Trợ cấp cái gì?”
“Thời gian làm việc của chúng tôi sẽ tùy theo cô  Yểu Yểu, thường thì sau ba giờ chiều sẽ về nhà nghỉ ngơi” Bọn họ đi ra khỏi thang máy, người kia vẫn tiếp tục nói, “Hôm nay không phải đột nhiên có chuyện sao? Tạm thời đưa khách đến nhà mới, cô Yểu Yểu cũng phát thêm trợ cấp.”
Hạ Phàm đột nhiên trợn tròn mắt, chỉ…chỉ có như vậy đã được phát trợ cấp? Từ đầu đến cuối còn chưa mất đến hai mươi phút, đây không phải chỉ là chuyện thuận tay thôi sao?
Nhân viên kia thấy Hạ Phàm trừng mắt, con ngươi như muốn lăn ra khỏi hốc mắt vội vàng nói: “Anh Phàm đi cùng chúng tôi, lương trợ cấp của anh hôm nay đương nhiên cô Hứa cũng sẽ không thiếu.”
Hạ Phàm: “…………”
Trọng điểm vấn đề của hắn là cái này sao?
Hạ Phàm cúi đầu suy nghĩ sâu xa, có phải vận may rơi lên đầu hắn rồi không?
Không đúng! Mọi người đều nói nghề thu tiền nhà này dễ khiến người ta mất đi ý chí chiến đấu, quả nhiên là thật, nhìn Hứa Yểu và nhân viên của cô là biết, bọn họ hoàn toàn không có tinh thần chiến đấu.
Hạ Phàm nhìn chằm chằm người đồng nghiệp đi dép lê đen, còn nhanh chóng phát hiện ra triết lý sống của đội thu tiền nhà của Hứa Yểu hoàn toàn mâu thuẫn với lý tưởng của mình.
Cuộc sống không biết phấn đấu có khác gì con cá muối! Cố gắng đấu tranh, làm việc chăm chỉ mới có được cuộc sống tốt đẹp. Có lẽ hắn vẫn thích hợp với môi trường mạnh mẽ không ngừng thay đổi như tập đoàn Qúy Thị hơn.
Trong lòng Hạ Phàm không ngừng giằng co, mãi đến khi nghe người bên cạnh nhắc nhở: “Cô Yểu đã chuẩn bị chỗ ở cho anh, còn nói thời gian này anh làm việc giúp cô ấy có thể ở thoải mái.”
Cổ họng Hà Phàm cuộn lên, vẻ mặt vừa rồi còn rối rắm đã nhanh chóng khôi phục lại vẻ nghiêm túc ngày thường: “Cảm ơn sếp.”
  
Bạn cần đăng nhập để bình luận