Được Thừa Kế Tài Sản Trăm Tỷ, Ta Giải Nghệ Thu Tiền Nhà

Chương 137


[Hứa Yểu v: Hợp tác với giáo sư Khổng cùng nhau xây dựng một nền tảng học tập miễn phí. Các bạn quan tâm có thể xem qua, link trang web: ...]
Hứa Yểu vì cứu người thuê nhà bị bệnh ung thư mà đầu tư vào đội nghiên cứu và phát triển thuốc của Khổng Tấn Hoa, chuyện này rất nhiều người biết, cho nên khi nhìn cô cô nhìn thấy tin tức cô kết hợp với ông Khổng cũng không cảm thấy Hứa Yểu đang cọ nhiệt.
Vừa bấm vào thấy một cái tên là “Lão Khổng nói về y học cổ truyền Trung Quốc”, đã đăng hơn mười video, trong video là ông Khổng có hơi dè dặt, chưa quen với máy quay.
Trong ống kính, ông cụ ăn mặc rất chỉnh tề, lưng thẳng, trên tay là mô hình huyệt đạo của con người, đang chậm rãi giảng bài.
Hơn nữa, nền tảng học tập này có các chức năng đặc biệt như đăng ký, nộp bài tập về nhà, đặt câu hỏi, v.v., không thể so sánh với các nền tảng video ngắn thông thường. 
Cư dân mạng chết lặng không cầm được nước mắt.
[Trời ơi, tôi nhìn hình ảnh trong video chắc là video giảng dạy ông Khổng vừa mới quay gần đây. Chẳng lẽ do ông biết bệnh của mình sẽ dẫn đến mất trí nhớ nên cố tình quay trước cho học sinh sao?]
[Ông Khổng giết người không dùng đao, bị bệnh nhưng vẫn luôn nghĩ đến học sinh? Khóc.]
[Quan trọng là miễn phí, thực sự miễn phí, tôi sẵn sàng trả tiền vì tri thức.]
Hứa Yểu có thể hiểu được tại sao cư dân mạng lại phản ứng mạnh như vậy.
Thế giới này khác với thế giới mà Hứa Yểu từng làm nhiệm vụ. Ở thế giới này, bao gồm cả Trung Quốc, thế giới đều rất coi trọng bản quyền. Nếu không, trước đây Nhà đấu giá Tô Đức Sĩ bán đấu giá đầu rắn giả, cư dân mạng khắp nơi cũng không đứng về phía Hứa Yểu.
Hơn nữa, các khóa học trực tuyến trên thế giới này không phải ai cũng có thể tải lên được, cần phải có chứng chỉ giáo viên mới có thể làm như vậy được.
Phải biết hiện tại các chi phí học các khóa học trực tuyến có thể lên tới cả nghìn đô la, những thứ này với nhân viên văn phòng và sinh viên mới bước chân vào xã hội khó mà chi trả nổi.
Hứa Yểu tôn trọng bản quyền của mọi người sáng tạo nên ban đầu định bỏ tiền mua bản quyền để lấp đầy app mới làm, nhưng Hứa Yểu rõ ràng đã đánh giá thấp cư dân mạng bình thường.
Nhóm cư dân mạng này xem đến mê muội đầu óc.
[Tôi cũng muốn hưởng ứng phong trào của ông Khổng, bản thân tôi là giáo viên Tiếng Anh, bình thường cũng mở lớp dạy trên mạng, bây giờ tôi sẽ đăng ký tài khoản chia sẻ video mình dạy tiếng anh.]
[Sáng nay biết ông Khổng mắc bệnh Alzheimer, tôi thật sự đã khóc một ngày. Tôi không có khả năng gì lớn, vừa lúc có được chứng chỉ giáo viên, cũng đăng một ít video hưởng ứng phong trào của ông Khổng.]
……
Vô số giáo viên đang buồn bã bỗng tìm được cửa sổ để phát tiền, lần lượt đáp lại bằng việc tải lên các khóa học trực tuyến miễn phí.
Bọn họ không phải bác sĩ, không có cách nào chữa khỏi bệnh Alzheimer cho ông Khổng, nhưng bọn họ muốn khi ông Khổng vẫn còn ký ức để ông Khổng nhớ rõ, tất cả bọn họ đều biết ơn nỗ lực của ông.
Hứa Yểu nhìn nền tảng học tập Long Đằng bắt đầu được các giáo viên đăng ký, bọn họ tải lên những video riêng quý giá lên trang web học tập.
Đây là chuyện bình thường ở các thế giới khác, nhưng ở thế giới vô cùng coi trọng thu nhập bản quyền này, điều đó đơn giản là chưa từng nghe thấy!- Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng T Y T -
Kiến thức là của cải, câu này không chỉ là một câu nói. Những khóa học trực tuyến này được bán với giá vài nghìn mỗi người, bây giờ để hưởng ứng phong trào của ông Khổng mà lần lượt tải lên!
[Trời ơi, khóa học trực tuyến công khai của cô Triệu muốn mua được phải mất 5888, không ngờ vì hưởng ứng phong trào của ông Khổng mà đăng tải lên miễn phí? Cô ấy sẽ mất bao nhiêu tiền?]
[Tôi khóc chết mất thôi. Tôi muốn ủng hộ nhưng không có cơ hội, tôi cũng muốn làm giáo viên.]
[Đừng ngăn cản tôi, ông Khổng xứng đáng! Ông cụ bị bệnh vẫn còn nghĩ đến những học sinh sau này có nguyện vọng trở thành y học Trung Hoa, tôi cũng muốn.]
[Trời ơi, tôi thấy số lượng video trên Long Đằng tăng vọt từ mười mấy cái lên năm chữ số. Chờ thêm một thời gian nữa sẽ đến mức nào? Không phải bọn họ đều nói giáo viên rất bình tĩnh sao? Tôi nghĩ họ điên rồi!]
[Là một sinh viên thường xuyên mua khóa học trực tuyến, tôi rất vui, nhưng các thầy cô tại sao lại không dừng lại? Tôi sợ]
Bọn họ không biết  mình có thể làm gì cho căn bệnh Alzheimer của ông Khổng, cho nên chỉ có thể dùng cách này nói cho ông biết.
Ông Khổng, ông vất vả rồi.
Đây là người Trung Quốc, ai đối xử tốt với bọn họ thì họ sẽ nhớ đến suốt đời.
Hứa Yểu cũng choáng váng, nhìn một nhóm giáo viên không ngừng đăng tải các bài giảng khoá học trực tuyến có giá mười mấy nghìn của mình lên mạng.
Người ta nói giáo viên là những người rất điềm tĩnh, nhưng người càng bình tĩnh thì khi phát điên lại càng đáng sợ.
Hứa Yểu nhìn về phía Hạ Phàm còn đang ngơ ngác bên cạnh, suy nghĩ một lát rồi nói: “Tôi tôn trọng bản quyền của mọi người, cho nên dù ban đầu những giáo viên này có ý định tự nguyện xuất bản miễn phí nhưng chúng ta vẫn nên tính lưu lượng truy cập thành doanh thu chia cho mỗi người đăng bài.”
Hứa Yểu không quan tâm đến chút tiền này, ý định ban đầu của cô khi xây dựng nền tảng đó chỉ là dành cho ông Khổng. Nhưng Hứa Yểu không phải là người duy nhất trên thế giới kính trọng nể phục ông Khổng, mà còn có vô số người Trung Quốc yêu mến ông.
Hạ Phàm chưa bao giờ nhìn thấy cảnh tượng điên cuồng như vậy, video bài giảng được tải lên ở đâu? Đây rõ ràng là tờ tiền trong túi!
 Hạ Phàm nuốt khan, nặng nề gật đầu: "Tôi hiểu rồi."
Hứa Yểu lại nói: “"Nếu thu nhập được chia cho từng người tải lên, sau khi trừ chi phí vận hành sẽ có thêm thu nhập..."
Hứa Yểu cong môi cười: Vậy sau khi công bố sẽ tặng nó cho cộng đồng người mắc bệnh Alzheimer.”
 Hạ Phàm cùng Lục Dã đều đồng thời nhìn về phía Hứa Yểu, vẻ mặt vô cùng kinh ngạc.
Muốn quyên hết…… Quyên hết miễn phí?
Chạy một trang web nền tảng học tập cũng cần có sức. Cô Yểu Yểu không muốn kiếm tiền sao? Một đồng cũng không lấy?
Hứa Yểu bình tĩnh nói: “Lý do tôi nhờ Hàn Chiêu xây dựng trang web này chỉ là để ông Khổng thực hiện ước mơ của mình và tạo điều kiện cho ông ấy tải video của mình lên  mà thôi.”
Kiếm tiền? Hứa Yểu chưa từng nghĩ sẽ kiếm tiền bằng cách này.
Tất cả các thầy cô giáo cư dân mạng hưởng ứng đều là vì ông Khổng, Hứa Yểu hiểu rất rõ.
Hứa Yểu có cái điểm mấu chốt, có tiền có thể kiếm được, nhưng cũng có những khoản không thể kiếm được.
Hứa Yểu suy nghĩ một lát lại nói tiếp: ““Đúng rồi nói với Ngô Mỹ Kỳ, Long Đằng sẽ được giao cho cô ấy.”
 Ngô Mỹ Kỳ là người khởi xướng ý tưởng để tất cả những người thuê nhà ở làng Tây Điền cùng nhau bỏ hợp đồng thuê nhà, điều này đã thu hút sự chú ý của Hứa Yểu. Cô gái này mới tốt nghiệp Đại học Hương Giang, thậm chí còn vì muốn trở thành nhân viên của cô mà bị thương ở eo, đến gần đây mới bình phục.
Ngô Mỹ Kỳ vừa nhận được tin đã hoảng hốt không thôi, không chỉ có thể trở thành nhân viên của Hứa Yểu mà còn đây còn đúng theo chuyên ngành.
Cô ấy học giáo dục!
-
Khổng Tấn Hoa cũng không nghĩ tới mình sẽ được nhiều người hưởng ứng như vậy, những cư dân mạng này đối với ông mà nói đều là thế hệ đi sau. Cho dù không quen biết nhưng Khổng Tấn Hoa biết bọn họ đều nhớ đến ông.
Cho dù sau này ông có quên mất những con người đáng yêu này, cũng sẽ có người vẫn nhớ tới cái tên Khổng Tấn Hoa.
Như vậy là đủ rồi.
Con người không thể đòi hỏi quá nhiều thứ đúng không? Ông có thể thuận lợi tìm ra thuốc điều trị ung thư, lại còn được nhiều người ủng hộ như vậy thì còn đòi hỏi gì nữa?
Khổng Tấn Hoa tháo kính lão trên mắt xuống, rời mắt khỏi màn hình cười thỏa mãn.
“Thầy, cô Hứa Yểu gọi điện tới.” Tiểu Triệu cầm hai tay đưa điện thoại qua.
Khổng Tấn Hoa nhận điện thoại, giọng điệu có hơi nóng vội: "Tiểu Hứa, ông đã nhìn thấy có rất nhiều cư dân mạng là giáo viên hưởng ứng đăng video dạy học lên, tất cả đều là công của cháu.”
Lúc đầu Khổng Tấn Hoa không nghĩ nhiều như vậy, chỉ nghỉ nhân lúc bản thân mình còn nhớ được quay vài đoạn video đơn giản cho học sinh.
Khổng Tấn Hoa lúc trước không có tưởng nhiều như vậy, chỉ nghĩ ở còn có ký ức thời gian thu mấy cái đơn giản video cấp học sinh, không nghĩ tới sẽ khiến cho lớn như vậy hiệu ứng bươm bướm.
Hứa Yểu cười nói: “Ông Khổng, bọn họ đều là vì ông, không phải cháu.”
Khổng Tấn Hoa cảm thán: “Bây giờ ông có chết cũng không hối tiếc.”
Hiện giờ cũng có thể chết cũng không tiếc.”
Hứa Yểu nhướng mày, hơi cao giọng: “Ông Khổng, ông đang nói cái gì vậy? Bây giờ ông vẫn còn một nhiệm vụ cực kỳ quan trọng”
Khổng Tấn Hoa vừa nghe Hứa Yểu nói như vậy lập tức trở nên nghiêm túc, theo bản năng đứng thẳng lưng, thậm chí còn có chút hưng phấn.
Ông biết các triệu chứng của bệnh Alzheimer, cũng hiểu tương lai mình sẽ như thế nào, mà trước đó ông còn có thể dùng chút sức lực ít ỏi của mình để làm việc cũng là một chuyện may mắn.
Hứa Yểu ở đầu bên kia khí phách nói: “Đất nước chúng ta có 16 triệu người mắc bệnh Alzheimer đang chờ ông dẫn đầu thử thuốc cho mọi người.”
Khổng Tấn Hoa choáng váng, Tiểu Triệu ở bên cạnh suýt nữa nhảy lên, hai mắt đỏ bừng: “Cô Hứa, cô nói như vậy là có ý gì?”
“Hả? Cái này cũng nhờ ông Khổng, cháu cảm thấy đầu tư vào y học rất có lợi, cháu muốn kiếm được nhiều tiền hơn cho nên đầu tư vào nghiên cứu thuốc Alzheimer. Ông nói cháu có may mắn không? Đúng lúc bọn họ lại thành công.”
Khổng Tấn Hoa: “???”
Tiểu Triệu: “???”
Cái gì?
Thầy trò một già một trẻ hai người đứng sững tại chỗ, hoàn toàn choáng váng.
Đúng lúc, thành công?
Đây làm gì phải bà chủ cho thuê nhà nhà? Đây chính là vị thần đầu tư? Đầu tư ở đâu kiếm thì kiếm được tiền ở đó.
Tiểu Triệu tỉnh táo lại sau cơn điên cuồng vừa rồi, theo bản năng nhìn về  phía Khổng Tấn Hoa, kích động đến mức lệ nóng quanh tròng.
Hắn còn đang sợ thêm một thời gian nữa, thầy sẽ hoàn toàn quên mất hắn là ai.
Tiểu Triệu nhìn Khổng Tấn Hoa yên lặng nói: “Thầy nói đúng, con người sống phải lạc quan, bởi vì không biết ngày nào đó sẽ có thuốc mới lặng lẽ ra đời.”
Cho dù bị bệnh cũng phải cố gắng sống tốt, con người kiên cường mới có thể nhìn thấy hy vọng.
Ông trời có tàn nhẫn cũng sẵn sàng mở cho bạn một cửa sổ khác,cửa sổ đó chính là cầu vồng tươi đẹp đã mất tích bấy lâu sau cơn mưa.
Khổng Tấn Hoa đã ký thỏa thuận hiến xác từ rất lâu trước đây, bất kể là lúc còn sống hay chết đi đều muốn đóng góp cho nền y học hiện đại.
Thử thuốc cũng là công hiến cho y học, cho nên ông đồng ý.
Hứa Yểu trước khi cúp máy còn cười nói: “Ông Khổng, cháu mong ông có thể thay mặt Trung Quốc xuất hiện tại lễ trao giải Nobel."
 
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện app TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Bạn cần đăng nhập để bình luận