Được Thừa Kế Tài Sản Trăm Tỷ, Ta Giải Nghệ Thu Tiền Nhà
Chương 147
Hứa Cảnh bị thái độ thẳng thắn của đối phương làm cho bối rối, cái gì?
Nhìn chằm chằm nhìn một lát, khuôn mặt tuấn tú của Hứa Cảnh hiện lên nụ cười lạnh lẽo, cầm điện thoại gửi tin nhắn thoại cho Quý Chính Khanh: “Nghĩ hay lắm.”
Quý Chính Khanh tựa vào quầy bar, chậm rãi uống cà phê, không trả lời Hứa Cảnh mà chỉ gửi một bức ảnh bưng ly cà phê, cộng thêm tin nhắn thoại cho Hứa Yểu : [Hứa Yểu, cái này không ngon lắm.]
[AAAA Tiểu Hứa thuê nhà chuyên nghiệp: Vậy để em xay tay cho anh.]
Sự chú ý của Hứa Yểu vừa rồi bị căn nhà cổ hồi môn trăm năm ông nội để lại hấp dẫn, đã quên mình đã hứa sẽ xay cà phê cho Quý Chính Khanh.
Nghĩ đến của hồi môn có thể so với nhà cũ trăm năm của nhà họ Hứa, tâm trạng Hứa Yểu rất tốt, lập tức ngâm nga một đoạn nhạc rồi đi vào bếp xay cà phê..
Mỗi viện đều có một bếp nhỏ riêng biệt, khi tâm trạng không tốt có thể trực tiếp yêu cầu đầu bếp nấu ăn trong bếp nhỏ mà không cần phải ra đại sảnh. Quan trọng là Hứa Yểu không muốn tới bếp chính xay cà phê..
Cô còn đang bận rộn, Hứa Yểu lại nghe thấy tiếng chuông cửa, Hứa Yểu bảo Lục Dã đi mở cửa. Anh trai cô là một người cuồng công việc, lúc này có lẽ đang ở phòng làm việc kiếm tiền, người đến đây có lẽ là quản gia.
Hứa Cảnh đi vào trong, chiếc mũi nhạy bén lập tức hoạt động: “Thơm quá.”
Hứa Yểu nghe giọng nói kia, sống lưng lập tức cứng đờ, động tác trên tay có hơi chậm lại.
Hứa Cảnh đi đến bên cạnh Hứa Yểu, ánh mắt nhìn bàn điều khiển, tâm trạng không tốt vừa rồi bị Quý Chính Khanh chọc giận lúc này đã tốt hơn, trong mắt hiện lên ý cười: “Cảm ơn Yểu Yểu.”
Hứa Cảnh biết tất cả sở thích của Hứa Yểu, anh biết Hứa Yểu không thích uống cà phê, còn anh lại cực kỳ thích. Trong nhà còn ai có thể để em gái mình tự xay cà phê?
Chỉ có anh.
Hứa Yểu: “…… Không cần, anh thích là được.”
Hứa Cảnh vô cùng vừa lòng, nghiêng người sang một bên, nghĩ cách khuyên Hứa Yểu đừng suy nghĩ nhiều.
Đột nhiên ánh mắt đảo qua điện thoại Hứa Yểu đặt trên quầy bar, màn hình sáng lên.]
[Chính Khanh: Xay cà phê không cần dùng nhiều sức, anh không vội.]
Hứa Cảnh: “?”
Hứa Yểu chạm phải ánh mắt của Hứa Cảnh, xấu hổ nói: ‘Em định xay hai phần, anh trai và vị hôn phu đều có.”
Ánh mắt Hứa Cảnh vừa thay đổi lập tức phản ứng lại: “Có cả của hắn, không phải chỉ một mình anh.”
Hứa Yểu cảm thấy lời nói của Hứa Cảnh có ẩn ý, chỉ có Lục Dã đơn thuần cảm thấy sếp cũ dính được ánh sáng của Quý tổng.- Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng T Y T -
Hứa Cảnh cũng không chọc phá tình cảm của Hứa Yểu và bạn tốt trước đây, dù sao ít nhất anh cũng có thể là người đầu tiên được uống cà phê Hứa Yểu tự tay xay.
Chỉ một lát sau, mùi cà phê đã phủ kín căn phòng, Hứa Cảnh thỏa mãn uống cà phê còn chụp một tấm ảnh cho Quý Chính Khanh.
Xay cho cậu thì sao? Hứa Cảnh anh mới là người được uống đầu tiên.
Quý Chính Khanh im lặng nhìn hình ảnh người anh em thân thiết ngày xưa gửi tới, chỉ đáp lại một câu: [Được, tôi biết rồi, chúng tôi sẽ sớm kết hôn.]
Hứa Cảnh: “?”
Anh gửi ảnh tới là để khoe, không phải để Quý Chính Khanh càng thêm quyết tâm với ý tưởng kết hôn sớm của mình?
Hứa Cảnh lập tức ném điện thoại qua một bên, vừa uống cà phê vừa suy nghĩ về lời nói của mình.
Nhưng Hứa Yểu cũng không cho anh quá nhiều thời gian lo lắng, chủ động mở miệng nói trước: “Ạnh, ngày mai em muốn đi xem của hồi môn.”
Hứa Cảnh “ừ” một tiếng.
Trước khi đi, Hứa Cảnh lại nói: “Cà phê có hơi đắng” đắng thấu vào tim.
Hứa Yểu còn đang nghĩ xem ngôi nhà cổ có thích hợp để quay phim hay không, dù sao thì việc quay phim cần có thời gian, nên đặt trước sẽ tốt hơn.
Quý Chính Khanh nghe nói ngày mai cô sẽ đi xem ngôi nhà nên đề nghị cùng đi, Hứa Yểu cũng muốn đưa cà phê mới xay cho anh nên lập tức đồng ý.
Hứa Yểu lại gọi thông báo cho Tả Ninh để ngày mai mọi người cùng nhau đi xem.
Ngày hôm sau Hạ Phàm chính thức đi làm, sau hơn 20 ngày nghỉ Tết, Hứa Yểu đương nhiên cũng nhận ra Hạ Phàm tăng cân, trêu chọc hỏi: “Hình như anh ăn Tết rất vui?”
Vẻ mặt Hạ Phàm vô cùng đau khổ: ‘Cô Yểu Yểu đừng nói nữa, tôi sắp điên rồi, vừa về quê đều là đi xem mắt, mỗi ngày một đối tượng xem mắt.”
Hạ Phàm dáng người cao ráo, mặt mũi cũng không tệ, cộng thêm tóc cũng đã mọc dài ra, đây chính là một miếng bánh thơm cực kỳ có giá trị trên thị trường hôn nhân.”
Hứa Yểu cảm thấy có chút đồng cảm, người có đối tượng như cô sẽ không đáng thương như vậy.
Lục Dã căn bản liền muốn tìm đối tượng, cũng không có người thúc giục hắn, cậu cũng cảm thấy Hạ Phàm có chút đáng thương.
Trong lúc vừa nói vừa cười, mấy người Hứa Yểu đã ngồi xe đến hẻm Du Hưng, nghe thì tưởng là ngõ nhỏ, nhưng thật ra toàn bộ con hẻm này đều thuộc về ngôi nhà cổ này.
Xe Quý Chính Khanh và Tả Ninh để hai bên, đã đến trước rồi.
Quý Chính Khanh tiến lên giúp Hứa Yểu mở cửa xe, Hứa Yểu một tay đỡ Quý Chính Khanh đi ra, một tay cầm một cái túi giấy đưa cho anh: "Cà phê em tự xay"
Quý Chính Khanh mỉm cười tiếp nhận, cúi đầu nhìn, nhìn thấy bên trong túi giấy một bình cà phê nhỏ, nụ cười trên môi càng thêm rõ ràng: “Cảm ơn Yểu Yểu.”
Quý Chính Khanh sợ làm vỡ, liền để túi giấy lên xe riêng trước mới đi vào nhà cũ.
Mấy người Tả Ninh Nghiêm Tưởng ngẩng đầu nhìn kiến trúc trước mặt, nói đúng ra là một quần thể kiến trúc, trợn mắt há hốc mồm: “Đây là….nhà của cô Yểu Yểu sao?”
Đây là thủ đô tấc đất tấc vàng, không ngờ lại có một ngôi nhà cổ tư nhân lớn như vậy? Tả Ninh và những người khác có mơ cũng không dám mơ như vậy.
Hứa Yểu gật đầu: “Bây giờ cũng xem như nhà của tôi.” Nếu cồn còn chưa kết hôn thì không có cách nào đưa nó làm của hồi môn.
Cánh cửa lớn màu đỏ từ bên trong mở ra, người tới là quản gia nhà cũ, có lẽ đã nhận được tin tức của Hứa Cảnh nên đã đến trước chờ bọn họ.
Vừa bước vào nhà cổ trăm năm, ánh mắt của mấy người Tả Ninh Nghiêm Tưởng đã hoàn toàn bị hấp dẫn, nhìn thấy ở đâu cũng là cảnh đẹp.
Quý Chính Khanh chậm rãi nói: “Đây vốn là nơi ở của một vị quan lớn thời trước, hơn trăm năm qua đã được trùng tu bốn lần. Lần cuối cùng là ba năm trước do ông nội Hứa nhớ đến em nên quyết định sửa lại…..”
Hạ Phàm đi theo sau: “?”
Người giới thiệu tình hình bất động sản cho cô Yểu Yểu không phải nên là hắn sao?
Tuy Quý tổng biết nhiều hơn hắn…Nhưng chuyện này vẫn có hơi kỳ lạ…
Cũng chỉ mới hơn một năm mà thôi, mẹ nó, lại có người muốn cướp việc làm với hắn?
Trợ lý Lý đang cắn ống hút uống sữa chua, bĩu môi thì thầm với Hạ Phàm: " Trợ lý Hạ có thể anh không biết? Nhưng tôi dám chắc một trăm phần trăm đầu óc yêu đương của người nào đó lại gây chuyện rồi, chúng ta không cần quan tâm.”
Hạ Phàm: “……”
Hạ Phàm nhìn trợ lý Lý đang thả mình ra, có chút im lặng. Đây có phải chính là sự tự tin có thể rút lui bất cứ lúc nào không?
Tuy trợ lý Lý hiện tại không phải nhân viên trong đội thuê nhà của Hứa Yểu, nhưng thằng nhóc này cũng không hề thua kém hắn. Bời vì hắn dám giận sếp, còn dám bỏ việc bất cứ lúc nào.
Quý Chính Khanh thực sự biết đến ngồi nhà cũ trăm năm này, bởi vì trước đây anh còn từng được ông nội Hứa đưa tới đây không ít lần, anh giới thiệu rất rõ ràng, còn kể cả lịch sử câu chuyện liên quan đến căn nhà này cho Hứa Yểu nghe.
Nghiêm Tưởng là biên kịch ở bên cạnh trợn tròn mắt, kinh ngạc cảm thán: “Khả năng văn học của Quý tổng thật sự rất mạnh.”
Đây là sức hấp dẫn của ngôn từ, đây là nghệ thuật của ngôn ngữ.
Chỉ qua vài ba câu nói, quần thể nhà cổ vốn đã lộng lẫy nay lại càng trở nên phi thường hơn.
Cái này cũng giống như một người môi giới bất động sản thổi phồng ngôi nhà muốn bán để cho người khác nhìn vào đều chỉ muốn đặt cọc ngay tại chỗ.
Nhưng điểm khác biệt là ngôi nhà trăm tuổi này quả thực đúng như những gì Quý Chính Khanh nói.
"Tuy là phong cách kiến trúc miền Bắc nhưng cũng kết hợp thêm nét đẹp của kiến trúc sân vườn miền Nam. "
Trước đây Hứa Yểu từng làm nhiệm vụ xuyên đến cổ đại, cũng biết được sự khác nhau của kiến trúc phía bắc và phía nam, đình đài lầu các núi giả san sát, nhìn thoáng qua thật sự không thể nhìn thấy điểm cuối.
“Chúng ta vào sân trong xem đi.”
Sau khi bước vào sân trong, mới có thể cảm nhận được sự kết hợp giữa thời cổ đại và thời hiện đại. Toà nhà lớn cổ đại lại ngập tràn các thiết bị hiện đại, TV LCD màn hình siêu lớn, mà trên đầu còn có thêm bảy tám màn hình di chuyển theo từng chuyển động của mọi người, kết hợp hoàn hảo giữa thẩm mỹ cổ xưa và hiện đại.
Tả Ninh ngưỡng mộ không thôi: “Tôi thật sự không nghĩ tới ở ngay trong Kinh Thị lại có một ngôi nhà cổ trăm năm như vậy.
Có chỗ này rồi còn cần Hoành Điếm nữa sao? Người xem đã gần như thuộc lòng tất cả ngóc ngách trong Hoành Điếm rồi.
Ngay cả Nghiêm Tưởng là biên kịch cũng khó tìm ra lỗi.
Tả Ninh có chút lưỡng lự nói: “Cô Yểu Yểu thật sự có thể cho chúng tôi quay phim ở đây sao? Chúng tôi nhất định sẽ trân trọng nó.
Trong kịch bản, nhóm nhân vật chính sẽ gặp phải một khúc mắc về thời gian và không gian trong ngôi nhà cổ, đồng thời sẽ gặp gỡ hàng ngàn quân đoàn của đế quốc do diễn viên quần chúng diễn, nhưng những vai này không cần phải quay trong ngôi nhà. Ở đây chỉ cần quay các nhân vật chính là được.
Hứa Yểu gật đầu: "Đúng vậy, nhưng đây là của hồi môn của tôi, mọi người nhớ cẩn thận."
Đây là của hồi môn!
Tả Ninh nhìn chung quanh, không khỏi thở dài. Nhà ai lại tặng một ngôi nhà cổ tư nhân trăm năm như vậy làm của hồi môn?
Tả Ninh chỉ thiếu không lấy mạng mình ra để bảo đảm với Hứa Yểu, tuyệt đối không làm hỏng một nhành cây ngọn cỏ.
Tả Ninh cũng chỉ định lấy cảnh ở chỗ này, nếu hắn làm hư đồ ở đây thì thật sự không đền nổi.
Trước đó Tả Ninh còn lo lắng vì chưa tìm được nơi quay, bây giờ được nhìn thấy nơi này đầu óc lập tức rõ ràng.
Chính là nơi này.
Tả Ninh vuốt cằm, tựa như đang suy nghĩ sau đó nên quay như thế nào.
Địa chỉ đã xác định, như vậy sau đó còn nhiều việc phải bố trí….
“Cô Yểu Yểu, cô có điện thoại.” Hạ Phàm đi tới, nhỏ giọng nói.
Hứa Yểu nhìn thấy cuộc gọi, cô và Quý Chính Khanh nhìn nhau rồi cầm điện thoại đi đến bên cửa sổ: "Alo?"
Bên kia vừa nghe thấy giọng nói của cô lại im lặng, dường như không biết nên trả lời cô như thế nào.
Hứa Yểu kiên nhẫn nói: “Alo? Không biết có việc gì không?”
Dường như lo lắng Hứa Yểu không vui sẽ trực tiếp cúp điện thoại, người bên kia rốt cuộc cũng lên tiếng: “Xin chào cô Hứa Yểu, tôi là Khoa Lý.”
Hứa Yểu nhướng mày không trả lời, tựa như đang chờ đối phương chủ động mở miệng.
Dường như phải đưa ra một quyết định vô cùng khó khăn, sau khi do dự suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng cũng lấy hết can đảm nói: “Cô Hứa Yểu, những gì cô đã nói với chúng tôi ở Triển lãm Đổi mới Khoa học và Công nghệ lần trước, tôi thay mặt cho toàn bộ đội nghiên cứu….Đồng ý!”
"Chúng tôi đồng ý với đề xuất mua lại của cô!"
Tình hình của bọn họ vốn đã rất khó khăn, đặc biệt khi công nghệ in 3D cũng đang được các nhóm nghiên cứu ở nhiều nước khác trên thế giới nghiên cứu. Ai có thể đảm bảo rằng bọn họ sẽ cạnh tranh được?
Khoa Lí chỉ muốn thực hiện ước mơ của mình. Vì ước mơ này, hắn ấy có thể đồng ý mua lại, thậm chí vì ước mơ mà thay đổi quốc tịch cũng có thể.
Ai có thể giúp đỡ hắn nghiên cứu phát minh, hắn có thể bán mạng cho người đó.
Suy cho cùng, nếu không đồng ý mua lại, kết quả rất có thể là toàn bộ đội nghiên cứu sẽ bị giải tán, nhưng nếu đồng ý bán lại, rất có thể để lại tên mình trong lịch sử phát triển công nghệ sau này .
Sau khi suy nghĩ, họ quyết định đồng ý với đề nghị mua lại của Hứa Yểu.
Hứa Yểu cong môi: “Thật sao? Vậy thì tốt quá..”
Sau khi đồng ý bán lại, Khoa Lý đột nhiên có cảm giác thông suốt thoải mái, lập tức sắp xếp chuyện sau đó:
“Chúng tôi sẽ chuyển tất cả các dữ liệu của phòng thí nghiệm sang Trung Quốc. Cô có thể sắp xếp người hỗ trợ chúng tôi được không? Bên cạnh đó, còn cần cô chuẩn bị cơ sở thực nghiệm chó chúng tôi. Cũng mong cô ký hợp đồng và chuyển cho tôi trước một phần tiền….”
Khoa Lí còn đang nghĩ về tương lai, cho nên nói càng nhiều, chờ đến khi phản ứng lại mới cảm thấy căng thẳng.
Chỉ là thỏa thuận miệng sơ bộ, nhưng hắn đã đưa ra nhiều yêu cầu như vậy, đến cả nhà đấu giá Tô Đức Sĩ có lẽ cũng không chấp nhận, loại công phu sư tử gặm này không biết có dọa Hứa Yểu chạy mất hay không.
Hứa Yểu: “Đều có thể.”
Khoa Lí hơi giật mình, không nghĩ tới Hứa Yểu sẽ dễ nói chuyện như vậy, trước đây muốn đòi tiền cũng không dễ dàng.
Đột nhiên, cảm giác khó chịu trong lòng Khoa Lý vừa rồi đã hoàn toàn biến mất. Không quan tâm đến việc Hứa Yểu có thu mua hay không, cũng không quan tâm có đến Trung Quốc nghiên cứu hay không.
Chỉ cần nơi này có thể mang lại những điều tốt nhất cho đội bọn họ, người đó chính là thượng đế.
Mà Hứa Yểu không có ý kiến gì khác, chỉ cần đến xây dựng một nước Trung Quốc mới tươi đẹp, cô không quan tâm đối phương là thỏ địa phương hay đại bàng từ bên ngoài.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện app TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Bạn cần đăng nhập để bình luận