Đô Thị Siêu Cấp Y Thánh

Chương 2991: Hiện tại Đông Húc là Long Hậu nương nương nghĩa đệ

Chương 2991: Hiện tại Đông Húc là nghĩa đệ của Long Hậu nương nương
"Bái kiến chưởng giáo, đây là. . ." Khi Cát Đông Húc dẫn theo hơn một trăm Đạo Tiên trở về Đông Hải Long cung, con ngươi của Dương Ngân Hậu bọn họ suýt chút nữa rớt ra ngoài, vẻ mặt kinh hãi.
Phải biết rằng, hơn một trăm Đạo Tiên này, chỉ cần một mình Cát Hồng đứng ở đó thôi, cũng đã khiến cho Thanh Minh, Dương Ngân Hậu và Bất Tử trưởng lão dựng hết cả tóc gáy, cảm nhận được một luồng khí tức nguy hiểm nồng đậm. Huống chi, phía sau Cát Hồng còn có Liễu Hoàng và một trăm Đạo Tiên đến từ Long Hoàng Sơn.
Một trăm Đạo Tiên này được Long Hậu cố ý chọn lựa, đều là những Đạo Tiên tinh nhuệ, trung tâm và đáng tin.
Trong số đó có đến tám người là Đạo Tiên Thượng phẩm Đại Đạo Thụ, chín mươi hai người còn lại cũng cơ bản là Đạo Tiên trung phẩm và thượng phẩm Đạo Thụ, chỉ có mười vị là Đạo Tiên Đạo chủng.
Đừng thấy Tam Nguy Sơn đông người, nhưng nếu không có Thanh Minh và Bất Tử trưởng lão, thì một trăm Đạo Tiên này hoàn toàn có thể quét ngang hơn một trăm Đạo Tiên của Tam Nguy Sơn.
Có thể thấy, Cát Đông Húc chỉ ra ngoài ba bốn năm mà đã mang về nhiều cường giả như vậy, Dương Ngân Hậu làm sao có thể không chấn kinh cho được!
"Sư huynh, sư tỷ, Bất Tử trưởng lão, chẳng lẽ các ngươi quên chân dung đã thấy khi bái tế thủy tổ Thiên Đan Giáo ta rồi sao?" Thấy Dương Ngân Hậu vẻ mặt kinh hãi, Cát Đông Húc nghiêm mặt nói.
"Là, là lão tổ tông!" Dương Ngân Hậu lập tức giật mình, vội vàng "Phù phù" một tiếng quỳ xuống đất.
Thanh Minh và Bất Tử lúc này cũng nhận ra Cát Hồng, vội vàng quỳ xuống đất bái lạy.
Cát Hồng thấy Thanh Minh, kỳ nữ tử số một Cửu Thiên Giới dưới trướng Đạo Chủ, cũng quỳ xuống trước mình, ban đầu có chút thấp thỏm. Nhưng may mắn là bây giờ hắn và Long Hậu đã ngang hàng tương xứng, đồ đệ của mình lại là nhân vật có thể so với đỉnh tiêm Đạo Chủ, nên rất nhanh đã khôi phục bình thường, bảo mọi người đứng lên và nói: "Về sau cứ gọi ta là thái thượng chưởng giáo là được."
"Vâng!" Mọi người cung kính lĩnh mệnh.
Thấy mọi người cung kính lĩnh mệnh, Cát Hồng nhìn về phía Liễu Hoàng, cười nói: "Ngươi cứ nhất định phải đi theo ta, bây giờ thì làm sao cho phải? Ta là thái thượng chưởng giáo, ngươi theo ta thì chẳng phải những người này đều thành đồ tôn của ngươi sao?"
Liễu Hoàng nghe vậy thì trong lòng run lên, vẻ mặt cười khổ.
Cách xưng hô của hắn với Cát Đông Húc là bởi vì khi hắn và Cát Đông Húc quen biết, Cát Đông Húc vốn là hậu bối của hắn. Bây giờ dù Cát Đông Húc đã thành đỉnh tiêm Đạo Chủ, thì mối quan hệ này cũng khó thay đổi, hắn cũng không cảm thấy có áp lực gì lớn trong lòng.
Nhưng trước mắt là các Đạo Tiên của Tam Nguy Sơn, nhất là Thanh Minh, đây chính là kỳ nữ tử số một dưới trướng Đạo Chủ. Hơn nữa, Thanh Loan tộc ở Tam Nguy Sơn và Liễu Túc bộ đều ở Viêm Châu, đều là hậu duệ của Thần cầm thời viễn cổ, xưa nay giao hảo. Liễu Hoàng tự nhiên đã gặp Thanh Minh, không chỉ gặp mà còn phải gọi một tiếng tiền bối.
Đối với các tộc lão như Thanh Vân, Thanh Dương, Liễu Hoàng cũng phải xưng là tiền bối.
Bây giờ nếu hắn theo Cát Hồng, chẳng phải hắn lại thành trưởng bối của Thanh Minh hay sao? Liễu Hoàng trong lòng sao có thể không thấp thỏm?
"Ngài là. . ." Thanh Minh thấy Cát Hồng nói chuyện với Liễu Hoàng, lại thấy hắn có vẻ quen mặt, không khỏi lộ vẻ nghi hoặc.
"Khụ khụ, cái này Thanh Minh tiền bối. . . khụ khụ, cái này Thanh. . ." Liễu Hoàng ấp úng, phát hiện mình thật sự không biết nên xưng hô với Thanh Minh như thế nào.
"Liễu sư thúc, ngươi chỉ tạm thời đến trợ giúp Thiên Đan Giáo ta thôi, không tính là đệ tử Thiên Đan Giáo, ta cho ngươi một danh hiệu khách khanh trưởng lão, trong môn không tính bối phận, ngươi thích xưng hô với sư tỷ của ta như thế nào thì xưng hô như thế." Thấy Liễu Hoàng khó xử, Cát Đông Húc khẽ cười nói.
"Như vậy thì tốt, như vậy thì tốt. Nếu không trước kia ta gọi Thanh Minh sơn chủ là tiền bối, bây giờ lại thành bọn họ gọi ta là tiền bối thì loạn hết cả lên." Liễu Hoàng thở phào nhẹ nhõm nói.
"Ngươi là Liễu Hoàng!" Cuối cùng Thanh Minh cũng nhận ra Liễu Hoàng, vẻ mặt không dám tin.
Liễu Hoàng trước kia không nổi danh, cũng không lọt vào mắt Thanh Minh. Nhưng bây giờ Liễu Hoàng có một Liễu Linh, thì Liễu Hoàng lão tổ này tự nhiên cũng theo nước lên thuyền lên. Cho nên Thanh Minh đã từng ngầm chú ý đến tin tức của Liễu Hoàng, biết hắn đã chết trong một lần ma loạn, kết quả không ngờ hắn lại xuất hiện trước mặt mình.
Không chỉ xuất hiện trước mặt mình, bây giờ xem ra rõ ràng đã là Đạo Thụ cảnh giới, thậm chí trên người còn ẩn ẩn tản ra một luồng khí tức mà ngay cả nàng cũng cảm thấy nguy hiểm. Điều này trước kia là không thể nào.
Với chênh lệch thực lực quá lớn trước đây, huống chi nàng bây giờ đã đột phá, đạt đến cảnh giới Đạo Thụ viên mãn, nếu không phải là Đạo Tiên Thượng phẩm Đại Đạo Thụ, thì trong tình huống một đối một, căn bản không thể khiến nàng cảm thấy nguy hiểm.
Nhưng Liễu Hoàng lại có thể!
Điều này nói rõ, hắn ít nhất đã nắm giữ thực lực Thượng phẩm Đại Đạo Thụ!
"Thanh Minh sơn chủ, chính là tại hạ." Liễu Hoàng cuối cùng có thể thản nhiên đối mặt Thanh Minh.
"Sao có thể như vậy! Ngươi không phải đã chết rồi sao? Sao lại. . ." Thanh Vân và các Đạo Tiên của Tam Nguy Sơn thấy đúng là Liễu Hoàng, càng phát ra vẻ chấn kinh.
"Nhờ có Cát chưởng giáo đã cứu ta, cho nên mới có ta ngày hôm nay." Liễu Hoàng trả lời.
Đám người nghe vậy lúc này mới có chút thoải mái.
"Ta và Liễu sư thúc còn có một đoạn nguồn gốc quan hệ, cho nên ta phải xưng hô hắn là sư thúc, các sư tỷ không cần thiết phải theo ta. Bây giờ Liễu sư thúc tạm thời gia nhập Thiên Đan Giáo ta, thành khách khanh trưởng lão của Thiên Đan Giáo. Các ngươi có thể gọi hắn là Liễu trưởng lão, chỉ là không cần tiết lộ tên thật của hắn, miễn cho người Di Giáo nói này nói kia." Cát Đông Húc nói.
Thanh Minh mấy người nghe vậy đều âm thầm thở phào nhẹ nhõm, vội vàng tán thưởng.
Dù sao trước đây hai bên đã từng gặp nhau, mà xét về bối phận, Liễu Hoàng còn thấp hơn Thanh Minh không ít, nếu thật sự phải quay ngược lại xưng hô hắn là sư thúc, sư thúc tổ, bọn họ thật sự không quen.
Đương nhiên, Cửu Thiên Giới lấy thực lực vi tôn, nếu thật sự đến một ngày Liễu Hoàng thành Đạo Chủ, thì dù bọn họ thấp hơn hắn mấy bối phận, cũng không có gì không quen cả.
Tiếp đó, Cát Đông Húc lại giới thiệu các Đạo Tiên đến từ Long Hoàng Sơn.
Chỉ là việc bọn họ đến từ Long Hoàng Sơn, Cát Đông Húc lại không hề nhắc tới một lời, chỉ nói là những Đạo Tiên đệ tử mà mình chiêu mộ được.
Nhưng khi mọi người đã tản đi, chỉ còn lại Dương Ngân Hậu, Thanh Minh và Bất Tử trưởng lão, Cát Đông Húc mới tiết lộ lai lịch của họ.
"Long. . . Long Hoàng Sơn?" Dù Thanh Minh là kỳ nữ tử số một dưới trướng Đạo Chủ, khi nghe nói những Đạo Tiên này đến từ Long Hoàng Sơn, vẫn kinh ngạc trợn mắt há mồm, trái lại Dương Ngân Hậu và Bất Tử trưởng lão vẫn tỏ ra tương đối bình tĩnh một chút.
Hai người họ chỉ biết Long Hoàng Sơn rất cường đại, nhưng cũng chưa tận mắt chứng kiến sự cường đại của Kim Long hoàng tộc ở Long Hoàng Sơn. Đối với họ, Long Hoàng Sơn chỉ là một truyền thuyết, chỉ là một thế lực cường đại đã xuống dốc, mai danh ẩn tích.
Nhưng đối với Thanh Minh, Long Hoàng Sơn tuyệt đối là một tồn tại mà trước đây nàng không thể với tới.
Long Hậu, lại càng là mục tiêu mà nàng muốn theo đuổi cả đời, cũng là người phụ nữ mà nàng sùng bái nhất trong lòng.
"Hiện tại Đông Húc là nghĩa đệ của Long Hậu nương nương, Long Hoàng thái tử là đệ tử thân truyền của hắn." Liễu Hoàng thấy Thanh Minh, người trước kia cao cao tại thượng, giờ đây vẻ mặt khiếp sợ, nhịn không được nói thêm một câu.
"A!" Thanh Minh nghe vậy há hốc miệng, hoàn toàn hóa đá.
Long Hậu, đây chính là người mà ngay cả hai vị giáo chủ và đương kim Thiên Đế đều phải nể mặt, là người phụ nữ tôn quý nhất toàn bộ Cửu Thiên Giới!
Bây giờ lại thành sư tỷ của sư đệ nàng!
Đây căn bản là chuyện mà trước kia Thanh Minh nghĩ cũng không dám nghĩ tới.
Bạn cần đăng nhập để bình luận