Đô Thị Siêu Cấp Y Thánh

Chương 2911: Người nhà đoàn tụ

Chương 2911: Người nhà đoàn tụ
"Đệ tử bái kiến chưởng giáo lão gia!" Giao Sát và mấy người thấy Cát Đông Húc đồng ý, không khỏi mừng rỡ, vội vàng hướng về phía Cát Đông Húc cung cung kính kính bái ba bái.
"Các ngươi đứng lên đi." Cát Đông Húc thản nhiên nhận lễ bái của Lưu Minh Đạo và đám yêu vương, trưởng lão, sau đó nói: "Các ngươi bây giờ đều là cảnh giới Đạo Tiên, lại trong trận chiến cùng đại quân Ngọc Dương Tử đều có biểu hiện chiến tích trác tuyệt, hôm nay ta liền phong cho các ngươi thân phận đệ tử ba đời của Thiên Đan Giáo. Nếu ngày nào đó có đệ tử một đời thu các ngươi làm đồ đệ, bối phận sẽ định lại."
"Tạ chưởng giáo lão gia!" Đám người vui vẻ tiếp nhận, chỉ là như Dạ Xoa yêu vương, Giao Sát hai người vốn cùng Xà Cơ, Kình Mãnh còn có Hổ Dũng là nhân vật cùng cấp bậc, bây giờ lại thành đệ tử ba đời, ngược lại muốn xưng hô bọn hắn là sư thúc, trong lòng tự nhiên khó tránh khỏi có chút khó chịu, nghĩ bụng chờ ngày nào đại trưởng lão tới, nhất định phải mời đại trưởng lão thu bọn hắn làm đồ đệ.
Trong số một trăm hai mươi vị Đạo Tiên chạy tới lần này, Đạo Tiên thuộc Lưu Minh Đạo có tổng cộng ba mươi vị, trong đó Kình Mãnh vốn là đệ tử Thiên Đan Giáo, cho nên chuyến này, Đạo Tiên của Lưu Minh Đạo bái nhập Thiên Đan Giáo có hai mươi chín vị đệ tử.
"Tiếp theo khoảng thời gian này, các ngươi đều tạm thời lưu lại Đông Hải Long cung nghe theo Kim phó giáo chủ điều khiển." Cát Đông Húc lại nói.
"Tuân theo pháp chỉ của chưởng giáo." Đám người khom người nói.
Cát Đông Húc khẽ vuốt cằm, sau đó chuyển sang nói với Kim Hạo: "Kim đại ca, Đông Hải Long cung này tạm thời giao cho ngươi tọa trấn. Bây giờ không phải thời điểm khuếch trương, ngươi không nên chủ động xuất kích, vạn nhất có địch nhân dám đến tiến đánh Đông Hải Long cung, ngươi chỉ cần khởi động hộ cung trận pháp, không nên chủ động xuất kích. Chờ ta sau khi quay về, tự sẽ đích thân xuất thủ, đem từng kẻ dám trực tiếp tiến đánh Đông Hải Long cung của ta trấn sát. Đông Hải Long cung này là nơi ở tu hành của Long Vương ta đây, có người dám mạo phạm, ta tự mình xuất thủ nghĩ đến Già Lặc mấy người cũng không thể nói gì hơn."
"Ý ngươi là, có người đến tiến đánh những nơi khác thuộc Đông Kình Đạo, chúng ta cũng mặc kệ không quan tâm?" Kim Hạo cau mày nói.
"Không sai." Cát Đông Húc gật đầu nói.
"Nếu như thế này, tin tức truyền đi, Long Vương mới lên chức như ngươi tránh không khỏi bị thiên hạ chê cười? Như vậy sao có thể được?" Kim Hạo vẻ mặt khó chịu nói.
"Để bọn hắn cười nhạo một phen trước thì sao? Đến thời điểm, tự nhiên sẽ khiến bọn hắn ngậm miệng hết. Bây giờ việc cấp bách, các ngươi vẫn nên tranh thủ lợi dụng tài nguyên cùng điều kiện của Đông Hải Long cung mà cố gắng tu hành, mau chóng đề thăng tu vi." Cát Đông Húc xem trọng nói.
"Được thôi!" Kim Hạo nghe vậy trong lòng mặc dù vẫn có chút khó chịu, nhưng cũng biết bộ hạ cũ của Đông Hải Long Vương thế lực cực lớn, chỉ riêng hạ phẩm Đạo Chủ đã có đến mấy vị, chỉ bằng những người bọn họ thật muốn chủ động xuất kích, cũng là tự rước nhục nhã, cho nên cuối cùng vẫn đành phải gật đầu.
"Ta muốn mang phu nhân cùng con cái đi gặp Ngô trưởng lão bọn hắn, còn có làm một vài việc khác, chờ làm xong việc, ta sẽ mau chóng chạy về Đông Hải Long cung, trong khoảng thời gian này, các ngươi tuyệt đối không được hành động theo cảm tính." Cát Đông Húc trầm giọng nói.
"Cẩn tuân pháp chỉ của chưởng giáo!" Đám người nghe vậy đều vẻ mặt nghiêm nghị khom người nhận lệnh, đến cả Kim Hạo cũng không ngoại lệ.
Đông Hải Long cung có Quý Thủy đạo hà đại trận thủ hộ, cũng như có hơn mười vị hạ phẩm Đạo Chủ trấn thủ bên ngoài vậy, chỉ cần Kim Hạo mấy người không chủ động xuất kích, ngược lại cũng không cần lo lắng xảy ra sai lầm, cho nên Cát Đông Húc thấy mọi người khom người nhận lệnh, liền cũng không cần nói thêm gì nữa, mang theo Ngô Di Lỵ và mấy người rời khỏi Đông Hải Long cung, Văn Phụ và Ngưu Cô cũng đi theo.
Còn về phần Thất Bảo Trấn Hải Tháp, Cát Đông Húc tạm thời không có thời gian đi tế luyện cẩn thận, liền cất đặt nó tại Long Vương điện, không cầm theo bên mình.
Xé mở không gian, tạo dựng hư không thông đạo trước đó, Cát Đông Húc nghĩ ngợi, lấy ra Hỗn Độn Câu Tiên, đem toàn bộ Kim Long Ấn quấn quanh lên, có khí tức Hỗn Độn từ trong Hỗn Độn Câu Tiên tỏa ra, hình thành từng tầng từng tầng mây mù Hỗn Độn, đem toàn bộ Kim Long Ấn kể cả hai đầu lão Long bị trấn áp đều bao phủ cực kỳ chặt chẽ, khiến chúng rốt cuộc không cảm giác được bên ngoài.
...
Viêm Châu.
Cô đảo Kim Giao treo trên biển, xanh um tùm, tiên khí lượn lờ, lúc này chính là lúc chạng vạng tối, khắp nơi có thể thấy khói bếp lượn lờ, tiếng cha mẹ gọi con cái về nhà ăn cơm liên tiếp vang lên, một khung cảnh thế ngoại đào nguyên.
Sơn cốc giữa hai ngọn núi nam bắc của Giao Thủ Sơn, một dòng suối uốn lượn chảy qua.
Bên dòng suối, có hai tòa nhà gỗ cổ kính, bên ngoài nhà gỗ có hàng rào làm thành vườn tử và viện tử, bên trong trồng không ít hoa cỏ, cây ăn quả và rau xanh.
Lúc này trong viện, Cát Thắng Minh, Hứa Tố Nhã, Ngô Cảnh Thiên, Trương Diệc Xảo bốn người vây quanh một cái bàn đang dùng cơm.
Trên bàn bày biện đều là rau xanh hái từ vườn.
Bốn lão trải qua thời gian không tranh quyền thế ở đây, tiêu dao tự tại, dương dương tự đắc, chỉ là đôi khi hồi tưởng lại Ngô Di Lỵ và tung tích không rõ của tôn tử tôn nữ, tâm tình sẽ có một đoạn thời gian sa sút.
"Thời gian thế này, trước kia thả ở Địa Cầu là nghĩ cũng không dám nghĩ. Chỉ là đáng tiếc, Di Lỵ cùng hai đứa trẻ đến nay tung tích không rõ, nếu không thì cũng không có gì phải tiếc nuối." Trương Diệc Xảo rót chút rượu gạo tự ủ cho Cát Thắng Minh và Ngô Cảnh Thiên, không biết vì sao đột nhiên nhớ tới Ngô Di Lỵ và hai đứa trẻ, nhẹ giọng thở dài nói.
"Đúng vậy, nếu bọn họ ở đây thì tốt biết bao!" Hứa Tố Nhã thở dài nói, trên mặt nhiều một vệt ưu thương nhàn nhạt.
"Nhìn ngươi kìa, đang ăn ngon lành, sao lại nhắc chuyện này nữa vậy." Ngô Cảnh Thiên thấy thế trách cứ.
"Phải, phải, tại ta hết, không nên nhắc vào lúc này..." Trương Diệc Xảo nói được nửa câu thì đột nhiên ngừng lại.
Ba người khác cũng đều có cảm ứng, vội vàng phi thân lên, hướng nơi xa biển rộng nhìn lại.
Trên không nơi xa biển rộng, không gian gợn sóng lăn tăn, ẩn ẩn có hào quang xuyên thấu ra.
"Sao lại có Đạo Tiên đến Kim Giao đảo, chẳng lẽ Giang Nam đảo bên kia có tin tức gì?" Cát Thắng Minh thấy rõ ràng có người mở hư không thông đạo muốn giáng lâm phiến thiên địa này, không khỏi lộ ra một tia kinh ngạc nói.
Cát Thắng Minh vừa dứt lời, bốn lão liền thấy Cát Đông Húc từ trong hư không thông đạo bước ra, đằng sau đi theo chín nữ hai nam.
"Là Di Lỵ, là con gái ta, là con gái của chúng ta!" Trương Diệc Xảo vừa liếc mắt đã nhận ra Ngô Di Lỵ, nước mắt lập tức trào dâng, lôi kéo Ngô Cảnh Thiên cũng đang lệ rơi đầy mặt vừa gọi vừa khóc.
"Không sai, là con gái của chúng ta, là con gái của chúng ta! Không ngờ rằng sinh thời chúng ta lại còn có thể nhìn thấy con!" Ngô Cảnh Thiên cũng nhịn không được rơi lệ, âm thanh run rẩy nói.
Tiếng nói của Ngô Cảnh Thiên còn chưa dứt, Cát Đông Húc một đoàn người đã đạp không đến trước mặt bọn họ.
"Mẹ!" Nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc của cha mẹ, Ngô Di Lỵ nhịn không được kêu lên một tiếng nghẹn ngào, người đã sớm nhào vào trong ngực mẫu thân, ôm chặt lấy bà.
"Tốt, tốt, trở về là tốt rồi, trở về là tốt rồi!" Trương Diệc Xảo nhẹ vỗ nhẹ Ngô Di Lỵ, lệ rơi như mưa.
Tiếp theo Ngô Di Lỵ lại cùng phụ thân ôm nhau thật chặt, sau đó khi nàng ngước mắt nhìn Cát Thắng Minh và vợ chồng ông, khuôn mặt còn vương nước mắt có chút đỏ lên.
"Đây là cha mẹ ta." Cát Đông Húc cố ý nhắc nhở.
"Người ta biết!" Ngô Di Lỵ trợn mắt nhìn Cát Đông Húc một cái, sau đó hướng về phía Cát Thắng Minh và vợ ông nhẹ giọng kêu lên: "Cha cha, mẹ mẹ."
"Tốt! Tốt! Tốt!" Vợ chồng Cát Thắng Minh thấy cuối cùng cũng trông được vị con dâu chỉ nghe tên không gặp mặt này, không khỏi cười đến không ngậm miệng được.
Vợ chồng Ngô Cảnh Thiên thấy thế lúc này cũng nín khóc mỉm cười.
"Gia gia nãi nãi, ông ngoại bà ngoại." Lúc bốn lão đang nín khóc mỉm cười, Cát Giang Nam và Cát Tư Vân hai anh em đi lên phía trước, quỳ xuống kêu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận