Đô Thị Siêu Cấp Y Thánh

Chương 2179 - Tháng Chín (Hạ)



Chương 2179 - Tháng Chín (Hạ)




"Ta đã hứa với Ngô lão sư, làm sao dám không đến? Hơn nữa, được làm trợ thủ cho Ngô lão sư, rất nhiều người còn cầu mà không được." Cát Đông Húc cười, ánh mắt dừng lại trên khuôn mặt trắng nõn của Ngô Di Lỵ, trong một khoảnh khắc thoáng thất thần. ͏ ͏ ͏
Hắn nhớ đến chuyện cưới vợ vào năm sau. Trong lòng, Ngô Di Lỵ là người duy nhất mà hắn chưa lo liệu đáo, và ngoài nàng ra, hắn không muốn thêm bất kỳ ai khác. ͏ ͏ ͏
"Miệng ngươi ngày càng khéo!" Ngô Di Lỵ cười, nhìn hắn một cái rồi chỉ ghế sofa mời hắn ngồi, còn mình đi rót nước, dùng ly gốm sứ riêng chuẩn bị cho hắn. ͏ ͏ ͏
Mọi thứ dường như rất tự nhiên, như thể họ là người yêu. ͏ ͏ ͏
"Chúng ta làm nghiên cứu, nguyên tắc đầu tiên là thật thà, không được dối trá. Lời ta vừa nói hoàn toàn là thật, không có chút giả dối nào. Nếu có chỗ nào sai, ngươi có thể chỉ ra, ta sẽ sửa ngay." Cát Đông Húc nghiêm mặt nói. ͏ ͏ ͏
"Được rồi, ngươi nói gì cũng đúng!" Ngô Di Lỵ nghe vậy, cười đỏ mặt, đưa cốc nước cho hắn rồi ngồi sát bên. ͏ ͏ ͏
"Ha ha." Cát Đông Húc cười đắc ý. ͏ ͏ ͏
"Uống đi!" Ngô Di Lỵ thấy hắn cười, liền lườm hắn một cái, mất đi vẻ nghiêm nghị thường ngày. ͏ ͏ ͏
"Ngô lão sư, làm trợ thủ của ngươi, chuyện gì ngươi giao, ta nhất định sẽ hoàn thành xuất sắc." Cát Đông Húc nói, rồi uống cạn ly nước. ͏ ͏ ͏
Ngô Di Lỵ nhìn hắn, không nhịn được cười, vỗ nhẹ vai hắn: "Ngươi thật là! Ngươi đến làm trợ thủ, không phải đến để tiêu khiển ta!" ͏ ͏ ͏
"Vậy cũng không phải để ngươi làm bao cát!" Cát Đông Húc đáp. ͏ ͏ ͏
"Ngươi...!" Ngô Di Lỵ giơ tay lên, rồi đổi thành nhẹ nhàng chạm vào trán hắn: "Ai mà tin được ngươi là đại sư, đại phú hào chứ?" ͏ ͏ ͏
"Ha ha, ngươi cũng không giống bác đạo lắm đâu!" Cát Đông Húc cười. ͏ ͏ ͏
(Bác đạo: đạo sư hướng dẫn nghiên cứu sinh tiến sĩ) ͏ ͏ ͏
"Thôi, không cãi với ngươi nữa. Để ta dẫn ngươi đi xem phòng làm việc của ngươi." Ngô Di Lỵ nói, cười đùa với hắn. ͏ ͏ ͏
"Ta còn muốn ở lại đây với ngươi thêm một chút." Cát Đông Húc nói. ͏ ͏ ͏
Ngô Di Lỵ khẽ run, nhưng rất nhanh trở lại bình thường, liếc mắt nhìn hắn rồi nói: "Sau này sẽ có nhiều cơ hội." ͏ ͏ ͏
Nghe câu nói của Ngô Di Lỵ, trái tim Cát Đông Húc khẽ rung lên, rất muốn đưa tay nắm lấy tay nàng, nhưng Ngô Di Lỵ đã đứng lên và đi về phía cửa. ͏ ͏ ͏
"Ban đầu, ta định sắp xếp cho ngươi một văn phòng riêng, nhưng nghĩ lại với thân phận trợ thủ hiện tại của ngươi, chắc chắn sẽ bị nhiều lời ra tiếng vào. Đây là điều mà ngươi không muốn đối mặt, nên tạm thời ngươi sẽ phải chia sẻ văn phòng với những người khác.” Ngô Di Lỵ vừa mở cửa vừa quay đầu nói với Cát Đông Húc. ͏ ͏ ͏
"An bài như vậy hợp lý hơn.” Cát Đông Húc gật đầu đồng ý. ͏ ͏ ͏
"Ừm.” Ngô Di Lỵ gật đầu rồi nói thêm: "Văn phòng có bốn người, hiện tại chỉ có hai người đang sử dụng. Một là Nguyễn Nhị, còn lại là Diệp Nhu Mạn, Diệp tiến sĩ, được coi là đệ tử cuối cùng của Dư viện trưởng. Sau khóa này, có lẽ Dư viện trưởng sẽ chính thức về hưu và không nhận nghiên cứu sinh nữa." ͏ ͏ ͏
"Nguyễn Nhị cũng ở đây à? Lâu rồi ta không gặp nàng.” mắt Cát Đông Húc sáng lên khi nghe đến tên Nguyễn Nhị. ͏ ͏ ͏
Lần trước khi Cát Đông Húc trở về Địa cầu, hắn có đến tìm Ngô Di Lỵ nhưng Nguyễn Nhị lúc đó không có ở học viện, khiến họ không có dịp gặp lại. Trong khi đó, Quách Ba Ba và đám bạn khác đã tốt nghiệp và rời khỏi Đại học Giang Nam. ͏ ͏ ͏
"Đúng vậy!" Ngô Di Lỵ gật đầu, rồi dẫn Cát Đông Húc tới văn phòng số ba mươi hai và gõ cửa. ͏ ͏ ͏
"A, Cát Đông Húc!" Ngay khi cửa mở ra, một tiếng kêu ngạc nhiên vang lên. Nguyễn Nhị thấy Cát Đông Húc bước vào, lập tức đứng dậy, đầy phấn khích nhìn hắn. ͏ ͏ ͏
"Các ngươi đã quen biết nhau, vậy ta không cần giới thiệu nữa. Các ngươi ôn chuyện đi, chờ Diệp Nhu Mạn đến, Nguyễn Nhị sẽ giới thiệu giúp ngươi." Ngô Di Lỵ nói với Cát Đông Húc rồi mỉm cười rời đi. ͏ ͏ ͏
"Nguyễn tiến sĩ, không, phải gọi là Nguyễn lão sư mới đúng. Lâu lắm rồi không gặp.” Cát Đông Húc cười bước tới, đưa tay ra bắt tay với Nguyễn Nhị, trong lòng cũng có chút xúc động. ͏ ͏ ͏
Năm xưa khi làm trợ thủ cho Ngô Di Lỵ, trong phòng làm việc, Cát Đông Húc thân thiết nhất với Nguyễn Nhị và Quách Ba Ba. ͏ ͏ ͏
"Đúng vậy, lâu lắm rồi không gặp. Mấy ngày trước, khi nghe Ngô giáo sư nói ngươi sẽ quay về làm trợ thủ cho nàng, ta còn không dám tin! Mấy năm qua ngươi ở nước ngoài thế nào?" Nguyễn Nhị cười đáp, nắm lấy tay Cát Đông Húc. ͏ ͏ ͏
"Khá ổn.” Cát Đông Húc mỉm cười, ánh mắt thoáng dừng lại trên gương mặt của Nguyễn Nhị nhưng nhanh chóng trở lại bình thường. "Thời gian trôi qua nhanh thật. Giờ Nguyễn lão sư không chỉ đã kết hôn mà còn làm mẹ rồi, ta nghĩ chắc hẳn không ít người trong học viện đã lén lút đau lòng." ͏ ͏ ͏
"Thôi đi! Ta đã hơn ba mươi, nếu không kết hôn thì chẳng phải sẽ thành Diệt Tuyệt sư thái sao!" Nguyễn Nhị đùa, liếc mắt nhìn Cát Đông Húc. ͏ ͏ ͏
Cát Đông Húc nghe vậy không khỏi bật cười lớn. Đúng lúc này, cửa văn phòng mở ra. ͏ ͏ ͏
Một cô gái tóc ngắn bước vào, đầu cúi xuống, dường như đang suy nghĩ chuyện gì. Cát Đông Húc vừa nhìn thấy cô gái tóc ngắn ấy, liền sững sờ, cảm thán sự trùng hợp của thế giới này. Bởi vì cô gái tóc ngắn này không ai khác chính là người mà hắn đã gặp khi tới Thục Sơn Phái cách đây không lâu, một người lương thiện mà hắn còn nhớ mãi. ͏ ͏ ͏
Giới thiệu truyện thể loại Quan trường, Đô thị, Thần hào cực hay, mới nhất, đã dịch full: Quan Trường, Lên Như Diều Gặp Gió Chín Vạn Dặm - Tác giả: Hỏa Mãi Liễu Phi Cơ - Nhóm dịch: Côn Ngô Chi Đỉnh



Bạn cần đăng nhập để bình luận