Đô Thị Siêu Cấp Y Thánh

Chương 2361: Tiên Anh hậu kỳ cảnh giới

Chương 2361: Cảnh giới Tiên Anh hậu kỳ
Hơn mười ngày sau, ba người xuất hiện ở địa điểm MInh Long Vương t·ử v·ong.
Mặc dù nơi này đã trải qua sáu mươi hai tôn t·h·i·ê·n t·h·i của Tiểu Giao tiềm tu mấy chục năm, trắng trợn phun ra nuốt vào luyện hóa t·ử v·ong lực lượng, nhưng nhìn chung cơ hồ không có bất kỳ thay đổi nào, qua đó có thể thấy được một thân Minh Long Vương bao hàm lực lượng t·ử v·ong mênh m·ô·n·g đến mức nào!
Cát Đông Húc dặn dò Nguyên Huyền cùng Liễu Linh một phen, liền bước vào bên trong đại giang, sau đó t·h·i triển Ngũ Hành Tiểu Na Di Thủ.
Thân xác Minh Long Vương kéo dài không biết bao nhiêu dặm một lần nữa hiển hiện tại đáy sông, hai mắt xuyên suốt ra vô tận s·á·t khí, cự t·r·ảo rơi xuống, so với lần trước uy lực lớn hơn rất nhiều lần. Nhưng Cát Đông Húc bây giờ đã là P·h·áp Thân cảnh hậu kỳ, luyện khí một đạo cũng đã chạm đến cánh cửa cảnh giới Tiên Anh hậu kỳ, không thể so sánh với ngày xưa.
Cự t·r·ảo kia rơi xuống, Cát Đông Húc đã có thể gánh vác mười mấy hơi thở, nhưng chỉ bằng thời gian mười mấy hơi thở này mà muốn di chuyển đi t·h·i t·h·ể Minh Long Vương lại là chuyện viển vông. Huống chi, việc Cát Đông Húc lấy tu vi Tiên Anh tr·u·ng kỳ t·h·i triển Ngũ Hành Tiểu Na Di Thủ uy lực cũng không đủ để di chuyển đi t·h·i t·h·ể Minh Long Vương.
Bất quá đối với Cát Đông Húc mà nói, việc rèn luyện đến cực hạn trong mười mấy hơi thở đã vượt xa hiệu quả rèn luyện từ tinh huyết vãi xuống của kỳ cầm dị thú thời thượng cổ.
Bất Diệt Đế Thể lần nữa có đề thăng, mặc dù cách Vạn Tượng cảnh còn một khoảng cách rất dài, nhưng Cát Đông Húc đã ẩn ẩn có chút cảm ứng được.
Về luyện khí một đạo, trải qua lần rèn luyện đến cực hạn này, Cát Đông Húc cuối cùng cũng cảm ứng được con đường thông hướng Tiên Anh hậu kỳ đã là "Vùng đất bằng phẳng", không còn trở ngại và bình cảnh. Cái còn t·h·iếu chỉ là thu lấy cùng luyện hóa một lượng lớn năng lượng, chỉ cần tích lũy đủ rồi, liền có thể nước chảy thành sông, một bước bước vào Tiên Anh hậu kỳ.
Những năm gần đây Cát Đông Húc g·iết rất nhiều người, thậm chí liền nhân vật cấp thập cường đều g·iết mấy người, đoạt rất nhiều đồ tốt, lại thêm rất nhiều cơ duyên, trong tay căn bản không t·h·iếu thượng hạng tiên dược có thể nhanh c·h·óng tăng trưởng c·ô·ng lực. Cho nên, đối với người khác mà nói, việc khuyết t·h·iếu một lượng lớn năng lượng để thu lấy và luyện hóa là một vấn đề nan giải, đối với Cát Đông Húc mà nói lại căn bản không là vấn đề, chỉ cần tốn một chút thời gian thu lấy và luyện hóa mà thôi.
Nơi Minh Long Vương ngã xuống tràn đầy t·ử v·ong lực lượng, cũng không t·h·í·c·h hợp để Cát Đông Húc đột p·h·á luyện khí một đạo.
Cát Đông Húc rất mau rời đi nơi Minh Long Vương ngã xuống, căn cứ vào ký ức tìm đến một sơn cốc có tiên linh khí nồng đậm mà trước kia hắn từng đi qua.
Sau khi tìm được địa điểm phù hợp, Cát Đông Húc bắt đầu bế quan.
Trước mắt Liễu Linh cùng Nguyên Huyền không dám tăng cao tu vi, liền dứt khoát hộ p·h·áp cho Cát Đông Húc.
Ngày qua ngày, đ·ả·o mắt lại qua nửa năm.
Một ngày này, phía tr·ê·n không trung sơn cốc đột nhiên xuất hiện một vòng xoáy khổng lồ. Vòng xoáy chuyển động khiến cho tiên linh khí trong phạm vi mấy vạn dặm đều bị lay động.
Tiên linh khí trong Tuyệt Tiên tiểu t·h·i·ê·n thế giới vốn đã nồng đậm hơn rất nhiều so với bên ngoài, bây giờ tiên linh khí trong phạm vi mấy vạn dặm đều bị lay động, dâng lên tụ về phía sơn cốc, trong nháy mắt, nồng độ tiên linh khí trong sơn cốc đạt đến mức khiến người k·i·n·h· ·h·ã·i, hội tụ thành từng đoàn hào quang bắn ra bốn phía. Tiên Vân bị vòng xoáy hút đi.
Còn một bộ phận Tiên Vân không kịp bị hút bay đi thì th·e·o nồng độ không ngừng tăng cao, càng lúc càng thấp, biến thành mưa tiên rơi xuống.
"Lần bế quan này của Đại ca không phải là để bước vào Tiên Anh hậu kỳ sao? Tình hình này sao khoa trương hơn cả người ta muốn bước vào Chân Tiên vậy? Tiên linh khí nhiều như vậy, cho dù là Tiên Anh tiên nhân lợi h·ạ·i hơn nữa cũng phải bị no bạo a!" Liễu Linh trợn tròn con mắt, một mặt k·i·n·h· ·h·ã·i nói.
"x·á·c thực quá khoa trương, ta cũng không biết Cát đại ca nhà ngươi đến tột cùng dựng dục mấy tôn Tiên Anh, dĩ nhiên dẫn động động tĩnh lớn đến vậy!" Nguyên Huyền cũng kinh ngạc không kém.
Thục Sơn k·i·ế·m p·h·ái chính là một đại môn p·h·ái cổ xưa, coi như hiện tại đã xuống dốc, nhưng nội tình của nó vẫn không phải môn p·h·ái bình thường có thể so sánh. Nguyên Huyền tiến vào Thục Sơn k·i·ế·m p·h·ái mấy chục năm, kiến thức tự nhiên cũng không tầm thường, thậm chí cảnh tượng Tiên Anh Tiên nhân đột p·h·á trở thành Chân Tiên cũng đã từng thấy mấy lần.
Nhưng những cảnh tượng kia, như Liễu Linh đã nói, lại còn không bằng hiện tượng kinh người mà Cát Đông Húc dẫn động khi bước vào Tiên Anh hậu kỳ.
Nguyên Huyền cùng Liễu Linh cũng không biết, trong suốt nửa năm qua, Cát Đông Húc cơ hồ mỗi ngày đều ăn hết dược tiên này đến dược tiên khác, t·h·i triển lấy thân là lô chi p·h·áp, luyện hóa tiên dược, thu lấy Tiên lực, lúc này mới đến giới điểm đột p·h·á. Bây giờ tiên linh khí từ bên ngoài dẫn động tới tuy nhiều, so với Tiên lực mà Cát Đông Húc đã thu lấy trong nửa năm qua thì lại là vô p·h·áp so sánh. Nếu không Nguyên Huyền cùng Liễu Linh càng phải kinh ngạc đến rớt cả tròng mắt ra ngoài.
Mười tôn Tiên Anh vốn là trước không có ai, sau cũng không ai, huống chi còn kiêm tu Bất Diệt Đế Thể, khiến cho căn cơ của hắn vô cùng vững chắc, mỗi một vị Tiên Anh đều đạt đến cực hạn về sự cường đại và dung lượng.
Cho nên, đối với Nguyên Huyền cùng Liễu Linh mà nói, hiện tượng mà Cát Đông Húc khuấy động là cực kỳ kinh người, không thể tưởng tượng n·ổi, nhưng đối với Cát Đông Húc mà nói, đây hết thảy đều nằm trong dự liệu của hắn.
Thời gian ròng rã hai ngày, vòng xoáy tr·ê·n t·r·ố·ng không trung sơn cốc mới biến m·ấ·t.
Cát Đông Húc chậm rãi mở ra hai mắt, có kh·iếp người quang mang từ hai mắt hắn bắn ra. Chúng không chỉ có thể nhìn rõ hết thảy mà còn mang theo uy lực vô thượng, dường như chỉ bằng ánh mắt này là có thể trấn áp người khác.
Cát Đông Húc rất nhanh thu lại kh·iếp người quang mang trong đôi mắt, đứng dậy đi ra khỏi sơn cốc tụ hợp với Liễu Linh cùng Nguyên Huyền.
"Đại ca, động tĩnh mà ngươi tạo ra khi bước vào Tiên Anh hậu kỳ thực sự quá kinh khủng, người không biết còn tưởng là có nhân vật lợi h·ạ·i nào đó muốn bước vào Chân Tiên đấy!" Liễu Linh thấy Cát Đông Húc đi ra, vui vẻ nói.
"Đáng tiếc những cường giả trấn thủ Đạo Tiên sơn kia có khí tức thực sự quá cường đại. Cho dù ta đã bước vào Tiên Anh hậu kỳ, trước mắt vẫn không dám tùy t·i·ệ·n đi chọc giận bọn hắn, nếu không một khi bọn hắn xuất thủ, ba người chúng ta chỉ sợ sẽ gặp phải đại họa." Cát Đông Húc lắc đầu nói.
"Bất quá nói ra cũng kỳ quái, những cường giả kia vì sao lại không xuất thủ? Nếu nói trước kia thực lực của chúng ta còn quá yếu, bọn hắn k·h·i·n·h· ·t·h·ư·ờ·n·g xuất thủ thì cũng có thể hiểu được. Nhưng ta nghĩ, cho dù hiện tại chúng ta vẫn không thể đ·ị·c·h n·ổi bọn hắn, nhưng ít ra cũng có một chút uy h·iếp. Nhất là ngươi, cứ tiếp tục trưởng thành như vậy, e rằng tương lai cũng có thể đ·á·n·h bại bọn hắn. Bọn hắn là những cường giả chân chính sinh trưởng ở địa phương bên trong tiểu t·h·i·ê·n thế giới, rất nhiều hành động của chúng ta hẳn là không t·r·ố·n khỏi mắt bọn hắn, nhất là ngươi bây giờ đã tạo ra động tĩnh lớn như vậy, chẳng lẽ trong bọn họ không có ai chú ý tới sao?" Nguyên Huyền nghe vậy thì lộ ra vẻ nghi hoặc khó hiểu.
"Có phải hay không là bọn hắn bị một loại điều kiện nào đó hạn chế, không thể rời khỏi Đạo Tiên sơn?" Liễu Linh nói.
"Trước đây ta đã từng nghĩ tới điểm này, thậm chí đã định đi dò xét một hai, nhưng cuối cùng lại lo lắng thực lực không đủ. Một khi thật sự thăm dò ra những cường giả kia, bọn hắn quyết ý muốn trấn g·iết chúng ta thì coi như ba người chúng ta không còn chỗ t·r·ố·n chạy. Nếu không, cho dù những cường giả kia rất cường đại, nếu một đối một, chọn cường giả yếu hơn một chút mà hạ thủ, với thực lực hôm nay của ta cũng không phải là hoàn toàn không có lực ch·ố·n·g đỡ." Cát Đông Húc nói.
"Tuyệt đối không thể mạo hiểm. Trừ phi ngươi thực sự có đủ thực lực để giao chiến với những cường giả kia, nếu không nhất định là dẫn họa tr·ê·n người." Nguyên Huyền vẻ mặt nghiêm túc nói.
"Đại ca nói không sai. Khi chưa đủ thực lực, chúng ta hoàn toàn không cần t·h·iế·t đi chọc giận bọn hắn, dẫn họa tr·ê·n người. Tốt nhất là cứ giữ trạng thái nước sông không phạm nước giếng như hiện tại." Cát Đông Húc gật đầu nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận