Đều Thành Nữ Thần Lão Công , Ai Còn Muốn Cự Tinh Hệ Thống

Chương 97: Phỉ Phỉ tỷ, chú ý biểu lộ quản lý

Chương 97: Phỉ Phỉ tỷ, chú ý quản lý biểu cảm
"Phỉ Phỉ tỷ, tỷ muốn nghe máy sao?"
Dư Gia Mẫn cầm điện thoại di động đọc tiểu thuyết, đang lúc nhìn rất say sưa, điện thoại của Lý Mộng Phỉ đang ngồi ở một bên ghế sofa khác bỗng nhiên "ong ong" vang lên. Qua hai giây, nàng bỗng nhiên đứng dậy, hào hứng chuẩn bị đi ra ngoài. Dư Gia Mẫn vội vàng đứng dậy, hỏi một tiếng.
"Ừ, Gia Mẫn, ngươi giúp ta trông chừng, có chuyện gì thì gọi điện thoại cho ta."
Lý Mộng Phỉ tâm đã như chim nhỏ sổ lồng bay mất tăm mất tích, lúc quay đầu nói chuyện với trợ lý, tay nàng cũng đã đặt lên chốt cửa, tùy thời đều muốn mở cửa ra ngoài.
"Phỉ Phỉ tỷ, chú ý quản lý biểu cảm một chút, ở đây nhiều người."
Dư Gia Mẫn dở khóc dở cười, hướng về phía nàng giơ giơ tay.
"Rõ ràng như vậy sao?"
Lý Mộng Phỉ lúc này mới thu tay lại, có chút ngượng ngùng sờ lên mặt.
"Rất rõ ràng."
Mặt mày rạng rỡ, tràn đầy ý xuân, người sáng suốt vừa nhìn liền biết nàng muốn đi làm gì!
Lý Mộng Phỉ đi hai vòng trong phòng khách ở phòng nhỏ, hít sâu, cộng thêm uống một cốc nước, đợi Dư Gia Mẫn miễn cưỡng gật đầu nói biểu cảm đã điều chỉnh xong, lại đưa cho nàng một bộ kính râm, nàng mới kéo cửa ra ngoài.
Dư Gia Mẫn mở cửa, đợi thân ảnh Lý Mộng Phỉ biến mất trong thang máy, nàng mới yên tâm mà trở về, đóng cửa lại.
"Hình như còn chưa hỏi Phỉ Phỉ tỷ đêm nay có trở về hay không!"
Dư Gia Mẫn lúc xoay người chợt nhớ tới vấn đề này.
Nhưng bước chân nàng chỉ dừng lại một giây, vẫn là lắc đầu trở về tiếp tục xem tiểu thuyết.
Có hỏi hay không có khác nhau sao?
Người ta là vợ chồng danh chính ngôn thuận, ngủ cùng nhau không phải rất bình thường sao?
Lý Mộng Phỉ lúc vào thang máy, trong thang máy vẫn trống không, đợi đến qua hai tầng, chỉ nghe tiếng leng keng, cửa thang máy mở ra.
"A, thật sao? Không có việc gì, các ngươi cứ gọi rượu trước đi..."
Đi vào là một người đang gọi điện thoại, nàng ngẩng đầu lên, trông thấy là Lý Mộng Phỉ, đôi mắt xinh đẹp không khỏi sửng sốt một chút.
Lý Mộng Phỉ cũng nhận ra đối phương, là nữ phụ thứ hai trong phim của các nàng, diễn vai bà chủ Thái Quyên - Phương Vân Tử!
Lúc này, Lý Mộng Phỉ thật sự có một loại cảm giác đang làm việc riêng mà bị bà chủ bắt gặp, tâm tình nàng thoáng có chút khẩn trương, không biết nói cái gì, chỉ có thể mỉm cười gật đầu với đối phương một cái.
"Ta lập tức qua ngay. Không nói nữa!"
Phương Vân Tử cũng gật đầu với Lý Mộng Phỉ, sau đó nàng vội vàng kết thúc cuộc điện thoại.
"Phỉ Phỉ cũng xuống dưới à?"
Phương Vân Tử đặt điện thoại xuống, lúc này mới chủ động nói chuyện với Lý Mộng Phỉ.
Nàng và Lý Mộng Phỉ hoàn toàn không quen, hai người ngoại trừ lúc diễn cảnh đối đầu thì có chút gặp mặt, ở phim trường, số lần giao lưu gần như là không.
Đương nhiên, trong này khẳng định có nguyên nhân của Lý Mộng Phỉ, nàng ở phim trường với ai cũng giữ một bộ dạng xa cách, biểu cảm lạnh lùng, cho dù Phương Vân Tử có lòng muốn giao lưu, muốn cùng nàng trở thành bạn tốt, nhưng nhìn thấy khuôn mặt lạnh nhạt của nàng, nhiệt tình lớn hơn nữa đều sẽ bị dập tắt.
Huống chi, Phương Vân Tử còn xem Lý Mộng Phỉ là đối thủ cạnh tranh.
Bởi vì Phương Vân Tử nghe ngóng được, lúc Thạch Diễm Thu chọn diễn viên, điều ông suy tính nhiều hơn chính là sự phù hợp giữa diễn viên và độ tuổi nhân vật.
Nếu như không phải Lý Mộng Phỉ đến thử vai, có lẽ vai nữ chính này đã là của Phương Vân Tử nàng!
Nghiêm Tiêu, Lưu Tịnh Nhiên đều không chắc chắn có thể cạnh tranh được với nàng.
Đáng tiếc, Lý Mộng Phỉ bỗng nhiên xuất hiện, cướp mất vai nữ chính của nàng.
Có mối quan hệ này, Phương Vân Tử càng không thể mặt dày đi cầu Lý Mộng Phỉ kết bạn.
Nàng thậm chí còn mong Tả Văn Thành chứ không phải Lý Mộng Phỉ gặp chuyện không may.
Bất quá, những ý nghĩ nội tâm này, Phương Vân Tử sẽ không biểu hiện ra, bây giờ nhìn Lý Mộng Phỉ, tr·ê·n mặt nàng liền nở nụ cười, còn chủ động bắt chuyện.
"Đúng vậy."
Lý Mộng Phỉ không có nhiều cơ hội nói chuyện, "Đinh" một tiếng, tầng mười bảy đã đến.
"Xin lỗi."
Lý Mộng Phỉ hướng đối phương gật đầu hữu hảo, liền đi ra thang máy, để lại Phương Vân Tử với khuôn mặt mờ mịt.
"Cái gì mà đúng vậy? Ngươi nói chuyện như vậy sao?"
Phương Vân Tử hậm hực lẩm bẩm trong lòng.
Trong lòng nàng còn thoáng qua một ý niệm —— Nàng không phải ở tầng hai mươi sáu sao? Chạy tới tầng mười bảy làm gì?
Bất quá ý nghĩ này không dừng lại quá lâu, Phương Vân Tử liền vội vàng ấn nút lên tầng.
Nàng vội vã đi tham gia một buổi tụ họp, vừa vặn mấy diễn viên bằng hữu trong đoàn làm phim 《 Tương Thủy Dao 》 trước kia cũng đang ở Ma Đô quay phim, bọn họ tổ chức một buổi gặp mặt, mọi người đã một năm không gặp, vừa vặn có thể tụ họp một chút.
Lý Mộng Phỉ đến phòng một bảy lẻ ba của Dương Dật, sau khi vào cửa, Dương Dật đang mở cửa cho nàng, tr·ê·n tay còn cầm một xấp giấy.
"Ngươi đang xem cái gì vậy? Kịch bản sao?"
Lý Mộng Phỉ tò mò hỏi.
"Không phải kịch bản, là đạo diễn đưa cho ta hợp đồng, ta xem trước xem xét, ngày mai sẽ chính thức ký hợp đồng."
Dương Dật cười nói.
"Ngươi thật sự giành được nhân vật ‘Quách Chính Hải’ rồi sao?"
Lý Mộng Phỉ không bình tĩnh được nữa, nàng vui mừng nắm lấy cánh tay Dương Dật.
"Không tệ, lão công ngươi không làm ngươi mất mặt, vừa rồi diễn một màn, đã thành công chinh phục Thạch đại đạo diễn!"
Dương Dật khoa trương múa may tay, cười nói với nàng dâu.
"A, tốt quá rồi!"
Lý Mộng Phỉ vui mừng nhảy dựng lên, vừa nhảy nhót vừa kích động kêu lên.
Nàng cao hứng có hai tầng ý tứ, một tầng là thật tâm vì Dương Dật cảm thấy cao hứng, hắn dựa vào diễn xuất cuối cùng đã giành được một vai diễn rất quan trọng, chứng minh thực lực của bản thân!
Một tầng khác là Lý Mộng Phỉ cũng vì mình có thể cùng Dương Dật diễn chung một bộ phim mà cảm thấy cao hứng, cùng nhau quay phim, có nghĩa là bọn họ mỗi ngày đều có thể gặp mặt, không cần phải mòn mỏi chờ đợi, hơn một tháng mới gặp được một lần.
"Đạo diễn đồng ý sau khi ngươi quay xong vai của mình thì sẽ đến quay 《 Hướng Mặt Trời Mà Sinh 》 sao?"
Lý Mộng Phỉ kêu vài tiếng sau đó, vẫn là kìm nén sự kích động, quan tâm tới vấn đề kỳ hạn của Dương Dật.
"Đồng ý, ban đầu ta cho rằng đây sẽ là trở ngại lớn nhất, nhưng không ngờ Thạch lão sư lại sáng suốt như vậy, ông ấy nói ngược lại, phía trước bởi vì Tả Văn Thành không từ mà biệt, toàn bộ đoàn làm phim đều do ông ấy điều chỉnh lịch trình quay. Phía trước đã chờ nửa tháng, bây giờ đợi thêm nửa tháng nữa cũng không có vấn đề gì lớn, đến lúc đó ta giúp xong sẽ tới bổ sung phần diễn của Tả Văn Thành là được."
Dương Dật cười nói.
Đây thật đúng là lời Thạch Đạo nói!
Lúc đó Dương Dật và Lý Mộng Phỉ đều cảm thấy có chút khó tin, sau khi hỏi, Thạch Đạo cũng rất thẳng thắn nói cho hắn nguyên do.
Không ngờ, Tả Văn Thành, kẻ phá hoại cả đoàn làm phim, lại vô tình giúp Dương Dật một chút!
"Đồng ý là tốt rồi! Thật sự là quá tốt, cả hai bên đều không bị chậm trễ, ngày mai sau khi ngươi ký hợp đồng, cũng mau chóng trở về, quay xong cảnh ở Quảng Tây rồi lại tới."
Lý Mộng Phỉ đã bình tĩnh lại, bắt đầu suy nghĩ cho Dương Dật.
"Không vội, bây giờ mọi người đều đang nghỉ phép! ta cũng đã lên kế hoạch, đêm nay, đêm mai, ở lại hai đêm này, xoa bóp xương cổ cho ngươi hai ngày rồi sẽ trở về."
Dương Dật luôn ghi nhớ chuyện này, cho nên, trông thấy nàng dâu đến đây, hắn ném hợp đồng xuống tủ đầu giường, vỗ vỗ giường, cười cười với nàng.
"Ngươi không phải muốn xem hợp đồng sao?"
Lý Mộng Phỉ không muốn ảnh hưởng việc của hắn.
"Hợp đồng ta đã chụp ảnh gửi cho luật sư Phiền rồi, anh ta sẽ giúp ta xem. Ta trước hết phải phục vụ tốt bảo bối vợ yêu của ta!"
Dương Dật kéo nàng tới, Lý Mộng Phỉ thuận tay ôm lấy cổ hắn, thâm tình ngồi xuống đùi hắn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận