Đều Thành Nữ Thần Lão Công , Ai Còn Muốn Cự Tinh Hệ Thống

Chương 70: Cho con dâu kinh hỉ

Chương 70: Tạo bất ngờ cho con dâu
Dương Dật đúng là không có nhìn thấy, bởi vì đến giờ quay phim, Liêu Xuân Sinh qua hỏi hắn có thể tập trung mọi người được không. Dương Dật trao đổi với hắn vài câu, quay về liền thấy Trình Triêu Tuấn gửi một tràng dài tin nhắn thoại.
Hắn nào có thời gian rảnh mà xem? Chỉ có thể dùng tin nhắn thoại đơn giản trả lời hai câu, rồi đành đặt điện thoại sang một bên, tập trung sự chú ý trở lại studio.
Mãi đến khi kết thúc công việc vào chập tối, Dương Dật mới cầm điện thoại lên. Tuy nhiên, hắn không xem tin nhắn WeChat của Trình Triêu Tuấn mà gọi điện trước cho kế toán của công ty điện ảnh và truyền hình mà mình thuê, sau đó từ tài khoản ngân hàng cá nhân của mình chuyển 5 triệu vào tài khoản của công ty.
Chuyển khoản cá nhân sang công ty phải theo một quy trình kế toán, Dương Dật đã trao đổi rõ ràng với kế toán, để cô ấy làm tốt các thủ tục liên quan, tránh vi phạm pháp luật.
Dù vậy, việc rút tiền từ tài khoản của công ty điện ảnh và truyền hình sang tài khoản của đoàn làm phim 《 Bí ẩn xó xỉnh 》 vẫn cần một ngày.
"Tiền đã vào tài khoản!"
Trước khi Nhạc Trạch Hàn đi Ma Đô, Dương Dật nhận được xác nhận của kế toán, mới đưa bức vẽ truyền thần cho anh ta xem.
"Vẫn là chị dâu trượng nghĩa, quay phim 5 triệu đầu tư, không, 10 triệu đầu tư đều cho Dật ca rút!"
Nhạc Trạch Hàn giơ ngón tay cái về phía Dương Dật, tỏ vẻ bội phục.
Anh ta không nói ra nửa câu sau, nửa câu sau hẳn là "Gặp được phú bà như vậy, xin hãy giới thiệu cho ta vài người".
"Đừng ở đó ba hoa, cậu tích cực tìm kiếm đầu tư một chút, đừng chỉ dựa vào đạo diễn lấy tiền nhà lấp lỗ hổng."
Diệp Phú Minh ngậm điếu t·h·u·ố·c, từ phía sau đi tới, vỗ vai Nhạc Trạch Hàn, giúp Dương Dật làm mặt lạnh.
Dương Dật không chuyển hết tất cả tiền thù lao, kỳ thực cũng có lý do Diệp Phú Minh đã nhắc nhở trước đó. Diệp Phú Minh bảo hắn tạo áp lực thích hợp cho Nhạc Trạch Hàn, không thể để việc quay phim hoàn toàn dựa vào tiền của nhà Dương Dật.
"Diệp ca, Dật ca, hai người yên tâm, lần này đi Ma Đô, m·ô·n·g của tôi đã rửa sạch rồi, nhất định sẽ kiếm tiền về cho đoàn làm phim của chúng ta!"
Nhạc Trạch Hàn trong lòng hổ thẹn, ngoài miệng vẫn còn nói đùa, nửa đùa nửa thật nói.
"Người phải bình an trở về, những chuyện này chưa đến mức cậu phải bán m·ô·n·g."
Dương Dật cười nói.
"Thực ra cũng không nghiêm trọng như vậy, tôi đã chuẩn bị hai phương án, một là làm cho các nền tảng đầu tư, hai là kéo tài trợ, các thương hiệu lớn thì khó nói, nhưng một số đồ ăn vặt, đồ uống, kiểu gì cũng phải tìm bọn họ thử xem."
Nhạc Trạch Hàn nói.
"Đúng rồi, Trạch Hàn, lát nữa mấy giờ cậu bay? Đến Ma Đô lúc mấy giờ?"
Dương Dật nói xong chuyện công việc, chuẩn bị nói chuyện riêng.
"Hơn bốn giờ chiều, đến Ma Đô chắc hơn bảy giờ. Dật ca, sao vậy?"
"Ừm, tối nay cậu chắc không cần phải gặp ngay người của trang web video chứ?"
"Không cần, hẹn với bọn họ sáng mai, tôi đến trụ sở của họ tham quan trước, sau đó trưa cùng nhau ăn cơm rồi bàn chuyện chính."
Nhạc Trạch Hàn có chút không hiểu, đành phải kể hết lịch trình của mình.
"Vậy được, chiều trước khi ra sân bay, cậu tìm tôi một chút, tôi có chút đồ muốn đưa cho cậu."
"Được, khi nào xuất phát tôi gọi cho anh."
Dương Dật không nói là đồ vật gì, dáng vẻ thần thần bí bí, Nhạc Trạch Hàn còn tưởng hắn có diệu kế cẩm nang gì muốn đưa cho mình, lập tức có chút mong chờ.
Hôm nay vừa hay lại phải quay cảnh đêm, cho nên, cả đoàn làm phim buổi sáng đều được nghỉ, 3 giờ chiều mới bắt đầu công việc.
Tuy nhiên, có người chú ý thấy Dương Dật ra ngoài.
"A, các cậu nhìn kìa, đạo diễn định đi đâu vậy?"
"Nghe nói đạo diễn mỗi ngày đều chạy bộ, có khi nào anh ấy đi vận động không?"
"Không thể nào? Chạy bộ không phải đều là sáng sớm, hoặc buổi tối sao? Bây giờ đã mười giờ rưỡi, mặt trời chói chang thế này, sao có thể vẫn đi chạy bộ chứ?"
"Thần thần bí bí, rốt cuộc là muốn đi làm gì?"
"Các cậu nói, có phải là..."
"Đừng nói nhảm, đạo diễn rất chuẩn 'trai thẳng'."
"Tôi nói gì? Tôi nói có phải là chị dâu tới, sau đó anh ấy muốn đi vụng trộm gặp một lần không?"
Mấy cô gái ở sau lưng len lén bàn tán.
Nhưng mà, rõ ràng không phải chuyện như vậy!
Dương Dật ra ngoài chưa đến nửa tiếng đã trở về, hơn nữa hắn không về một mình, phía sau hắn còn có một chiếc xe tải nhỏ.
Xe tải nhỏ dừng ở cửa một lúc, Dương Dật vào trong thương lượng, sau đó hắn lại đi ra ngoài, chỉ huy xe tải nhỏ đến cửa sau dỡ hàng.
Động tĩnh này vẫn thu hút sự chú ý của nhiều người, không ít người tò mò đến phía sau xem đạo diễn đang làm gì.
"Tôi mua rất nhiều hải sản, lát nữa trưa nay chúng ta ăn thêm!"
Dương Dật thấy bọn họ vây quanh, liền cười gật đầu với bọn họ.
Cửa tủ của chiếc xe tải nhỏ có trang bị tủ đông lạnh mở ra, từng giỏ hải sản được lái xe, cùng với các nhân viên bốc vác xuống, đưa đến nhà bếp của khách sạn. Tin tức được xác nhận này nhanh chóng lan truyền trong đoàn làm phim.
"Oa, đạo diễn, anh đúng là dốc hết vốn liếng! Mời chúng ta ăn nhiều hải sản như vậy!"
Vạn Nhã Nhàn, Thành Yên, các cô nghe được tin tức cũng không nhịn được mà sang đây xem.
Lúc này trong bếp của khách sạn, từng bó cua được mang tới, con nào con nấy đều "cao lớn vạm vỡ", giương càng lớn lên trông thật dữ tợn. Ngoài cua, còn có từng giỏ tôm tít (bề bề)!
"Nhìn kìa, con nào cũng có gạch!"
Đầu bếp cầm một con tôm tít còn dài hơn cả bàn tay của các cô, chỉ vào chỗ có màu sẫm, dạy các minh tinh này cách phân biệt tôm có gạch.
Hải sản kỳ thực mọi người đều đã ăn qua, không nói đến những nơi khác, từ khi đến Trạm Giang, Dương Dật cũng đã mời bọn họ ăn hải sản. Nhưng mà mấy con cua, tôm tít đó làm sao có thể đẹp, to bằng những con bây giờ?
Rõ ràng, con càng lớn, giá càng đắt!
Nhất là bây giờ đang là tháng bảy, thời gian cấm đánh bắt cá còn chưa qua, giá hải sản thực sự có thể sánh ngang với vàng.
Dương Dật lại còn mời các cô ăn hải sản ngon như vậy, hơn nữa nhìn trọng lượng vô cùng đủ, có thể ăn một bữa thoả thích, ai mà không cảm thấy kinh ngạc và xúc động?
"Không sao, vừa hay mấy ngày nay tôi chạy bộ, lúc nào cũng đi ngang qua chợ hải sản đó, hỏi giá hôm nay thấy khá rẻ, hơn nữa tôi cũng muốn ăn, nên mua cho mọi người cùng ăn."
Dương Dật cười cười, nhẹ nhàng giải thích.
Đây là lý do mà hắn bịa ra, nguyên nhân thực tế dĩ nhiên không phải như vậy.
Giá hải sản hôm nay không hề rẻ, nhưng Dương Dật vẫn mua, hơn nữa cân nhắc đến việc không thể thiên vị, cả một đoàn làm phim lớn đi theo mình, không thể làm như không thấy, cho nên hắn một hơi mua hết "hàng thượng hạng" của mấy sạp hàng ở chợ, còn nhờ người ta vận chuyển đến khách sạn để đầu bếp gia công.
Ngược lại tiền thù lao vừa nhận được, cũng coi như là mời mọi người cùng hắn ăn mừng.
"Những con cua này cứ hấp chín rồi ăn luôn, nguyên chất nguyên vị sẽ ngon hơn. Còn tôm tít thì một nửa hấp, một nửa làm tôm tít rang muối."
Dương Dật dặn dò đầu bếp của khách sạn.
Vốn dĩ hắn còn định tự mình xuống bếp.
Nhưng nhìn thấy những con vật giương nanh múa vuốt này, cân nhắc đến việc buổi chiều còn phải quay phim, không thể xuất hiện trước đoàn làm phim với một thân đầy mùi tanh, hắn đành phải nhờ cả vào đầu bếp.
Bạn cần đăng nhập để bình luận