Đều Thành Nữ Thần Lão Công , Ai Còn Muốn Cự Tinh Hệ Thống

Chương 94: Căng thẳng buông lỏng, thâm bất khả trắc

Chương 94: Căng thẳng buông lỏng, thâm tàng bất lộ "《 Bí ẩn xó xỉnh 》 là kịch bản do cậu viết?"
Thạch Diễm Thu lão gia tử đặt vấn đề này khiến Dương Dật sửng sốt mất vài giây.
Làm thế nào hắn biết đến 《 Bí ẩn xó xỉnh 》?
Trong khoảnh khắc, vô số thông tin vụt qua trong đầu Dương Dật.
Trước tiên, chắc chắn không phải do Lý Mộng Phỉ nói ra, hôm qua Dương Dật còn chưa kịp nói cho nàng biết chính mình quay bộ phim nào! Nàng cũng không có hướng về phương diện kịch bản mà trò chuyện.
Chẳng lẽ là do Sử Kiến Cầm lão sư đề cử?
Không đúng, Sử Kiến Cầm lão sư trước đó đang ở một đoàn làm phim khác quay phim, bây giờ đang chuẩn bị chạy tới Lục Phong sơn để hội họp cùng bọn hắn, làm sao có thể cùng Thạch Diễm Thu đạo diễn gặp mặt?
Cũng không thể nói Thạch Diễm Thu cùng hệ thống của mình, cũng là người từ Địa Cầu xuyên qua tới? Như vậy thật quá mức giật gân.
Hơn nữa cho dù là người xuyên qua, làm sao hắn biết được mình quay 《 Bí ẩn xó xỉnh 》?
Đoàn làm phim của mình không có danh tiếng gì, số lượng báo cáo tin tức ít ỏi như vậy mà hắn cũng có thể nhìn thấy?
Chờ một chút!
Nghĩ đến báo cáo tin tức, Dương Dật bỗng nhiên hiểu ra.
Ai, thật là suy nghĩ nhiều!
Làm gì có nhiều chuyện trùng hợp như vậy? Thạch Diễm Thu đạo diễn chắc chắn là biết mình muốn tới thử vai, đã sớm tìm kiếm trên mạng, hoặc nhờ người hỗ trợ tổng hợp tư liệu của hắn, mới nhìn thấy tin tức hắn quay 《 Bí ẩn xó xỉnh 》!
"Thạch lão sư còn biết đến bộ phim này của ta?"
Dương Dật hoàn hồn.
"Vừa vặn nhìn thấy tin tức này của cậu."
Quả nhiên!
Không thể xem thường những đại lão trong nghề này, mỗi người đều là mánh khoé thông thiên!
Bất quá cũng đúng, đạo diễn lớn trong phim ảnh nhân vật trọng yếu, làm sao có thể giao cho một người không biết gì tình huống tới diễn?
Nhất là bây giờ 《 Hướng mặt trời mà sinh 》 vừa mới có diễn viên lộ ra bê bối, liên lụy đến toàn bộ đoàn làm phim, lần nữa tuyển diễn viên khẳng định muốn càng thêm cẩn thận.
Điều tra lai lịch mới chỉ là bắt đầu, nếu như diễn viên vô danh này thật sự có thể nhận được sự ưu ái của Thạch Diễm Thu, sau đó tổ sản xuất còn có thể thông qua quan hệ tìm bạn bè xung quanh hắn, những nghệ nhân từng hợp tác để hiểu rõ phẩm chất của hắn, cuối cùng mới có thể quyết định có giao cho hắn nhân vật này hay không.
Thậm chí, có khả năng đã biết rồi!
"Bộ phim này của các cậu quay đến đâu rồi?"
Thạch Diễm Thu hỏi tiếp.
Hắn không có nói tiếp về chuyện biên soạn kịch bản, rất rõ ràng, ý tại ngôn ngoại.
"Đã quay được 80%, bây giờ đoàn làm phim đang đổi địa điểm quay, dự tính còn hai tuần nữa mới có thể quay xong."
Dương Dật vốn tưởng rằng trước tiên thử vai, qua hay không lại cùng đạo diễn nói về chuyện mình đang trong kỳ hạn an bài, kết quả bây giờ thử vai còn chưa chính thức bắt đầu, vấn đề này đã bị Thạch Diễm Thu xách ra trước. Bất quá, hắn cũng không ấp úng, rất thẳng thắn nói ra.
"Vậy chính là vẫn chưa có thời gian tới đoàn làm phim của ta?"
Thạch Diễm Thu tuổi cao, hai mắt có chút vẩn đục nhưng ánh mắt vẫn như cũ rất sắc bén.
"Ít nhất phải sau trung tuần tháng tám, bây giờ còn chưa được."
Dương Dật vẫn thản nhiên.
Nếu như vì vậy mà bỏ lỡ buổi thử vai, hắn cũng không quá ảo não.
Loại chuyện này vốn là đôi bên cùng có lợi, người ta không chấp nhận, cũng là chuyện bình thường.
"Vậy thì có hơi phiền phức."
Thạch Diễm Thu nhìn gương mặt bình tĩnh của hắn, bỗng nhiên mỉm cười, đưa tay chỉ sân khấu.
"Trước tiên thử vai xem cậu diễn nhân vật ‘Quách Chính Hải’ này như thế nào."
Lại còn có cơ hội thử vai?
Trong mắt Dương Dật lúc này mới thoáng hiện vẻ kinh ngạc.
Hắn đã cho rằng với tình thế gió thổi không lọt, ép hỏi như vậy, chính mình cũng phải quay gót trở về.
Kết quả bầu không khí bỗng nhiên nới lỏng, Thạch Diễm Thu bắt đầu yêu cầu hắn thử vai diễn kịch.
Dương Dật kinh ngạc chỉ thoáng qua, hắn rất nhanh điều chỉnh lại tâm tính, cấp tốc đem suy nghĩ chuyển đến "Quách Chính Hải" trên thân.
"Chuẩn bị xong xuôi thì tự mình bắt đầu, ta diễn cùng cậu."
Thạch Diễm Thu đeo kính lão lên, cầm lấy kịch bản.
"Thạch lão sư, ta đã chuẩn bị xong."
Dương Dật đi về phía rìa sân khấu hai bước, xoay người lại nói với Thạch Diễm Thu.
"Tốt, Action!"
Thạch Diễm Thu hô bắt đầu cho hắn.
"Thùng thùng!"
Dương Dật làm động tác gõ cửa, cổ tay trái hơi nhấc lên, giống như đang mang theo đồ vật lớn nào đó.
Đúng vậy, hắn hiện tại đang thử vai, là đoạn diễn đầu tiên hắn cùng Lý Mộng Phỉ luyện tập ở nhà, Quách Chính Hải lần đầu tiên xuất hiện trong nội dung cốt truyện.
"Chính Hải"
Thạch Diễm Thu không làm động tác mở cửa cho Dương Dật, giọng đọc lời kịch cũng rất tùy ý, không có diễn xuất, thuần túy là đọc, càng nhiều hơn, hắn vẫn đặt lực chú ý lên người Dương Dật.
Dương Dật lại nhất định phải diễn, hơn nữa phải diễn ra cảm giác của Quách Chính Hải.
Hắn đối mặt với phía dưới sân khấu, giống như đang nhìn Lương Hiểu Bội mở cửa, trong ánh mắt thoáng hiện một tia câu nệ, giật giật nhưng không bước chân vào bên trong, bộc lộ sự khẩn trương trong nội tâm Quách Chính Hải.
"Hiểu Bội, ta phụng mệnh Lưu lão sư, cố ý đến thăm cô một chút."
Dương Dật nâng tay trái lên, giống như đang bày ra bánh gatô trong tay, bất quá đây là diễn xuất không vật thật, cho nên không có đồ vật che chắn, nhưng hắn vẫn thừa cơ hội này, nhịn không được chớp chớp mắt, ánh mắt toát ra một tia kinh diễm, thần sắc này là không muốn để cho Lương Hiểu Bội nhìn thấy.
Chờ hắn hạ tay xuống, ánh mắt trở nên nhu hòa, tựa hồ cũng bởi vì sự tiều tụy của người bạn học cũ trước mắt mà cảm thấy vô cùng thương tiếc.
"Lưu lão sư? Mời vào, bên ngoài lạnh lẽo."
Giọng của Thạch Diễm Thu rất dễ khiến người ta thoát vai.
Dương Dật giống như cởi giày đi vào, hắn làm hai lần động tác đập gót chân. Tiếp đó, hắn xỏ dép lê, đồng thời gật đầu mỉm cười, im lặng tỏ vẻ cảm tạ "Lương Hiểu Bội" đã cầm dép lê cho hắn.
Những động tác này trong kịch bản cũng không có viết, Dương Dật cũng không biết đoàn làm phim bố trí bối cảnh như thế nào, hắn chỉ là căn cứ theo lôgic mà diễn mấy tổ không vật thật.
Sau đó, là một khoảng thời gian khá dài im lặng cùng diễn xuất không vật thật.
Dương Dật đầu tiên là đem bánh gatô đặt lên bàn, bánh gatô cùng cái bàn đều không tồn tại, nhưng hắn che chở không khí, tay trái còn nhấc lên buông xuống, tạo cảm giác hết thảy đều là thật, chỉ là không nhìn thấy.
Tiếp theo, Dương Dật ngồi xuống chiếc ghế ở giữa sân khấu, chiếc ghế này đại diện cho ghế sô pha.
Sau khi ngồi xuống, Dương Dật nhìn quanh căn phòng, giống như muốn tìm một chủ đề thích hợp để bắt đầu câu chuyện.
Nhưng hắn tìm không thấy, nhiều năm không gặp bạn học cũ, hắn chỉ biết Lương Hiểu Bội gần đây trải qua không tốt, đối với công việc và tình hình sinh hoạt của Lương Hiểu Bội cũng không hiểu rõ lắm.
Hơn nữa, nhìn về phía "đối diện", Lương Hiểu Bội thất thần, hắn tựa hồ càng không biết mở miệng như thế nào.
Tay trái của hắn đặt lên "ghế sô pha", sau đó rụt lại, có chút không biết đặt ở đâu mà chậm rãi xoa lên đùi.
Thạch Diễm Thu vốn định tiếp tục đọc lời kịch, nhưng Dương Dật lúc này biểu hiện đứng ngồi không yên khiến cho hắn cảm thấy hứng thú.
Hắn nhớ tới trước đó, Lý Mộng Phỉ cùng Tả Văn Thành diễn đoạn này, biểu lộ lạnh lùng, ánh mắt trống rỗng không có cảm xúc, kết hợp với đoạn diễn co quắp của Dương Dật, bỗng nhiên nắm bắt được cảm giác hắn mong muốn cho đoạn diễn này.
Không đọc!
Không vội!
Thạch Diễm Thu vắt chéo chân, tay cầm kịch bản, trong mắt lại chỉ nhìn Dương Dật, hứng thú chờ đợi biểu diễn tiếp theo của hắn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận