Đều Thành Nữ Thần Lão Công , Ai Còn Muốn Cự Tinh Hệ Thống

Chương 81: Ngươi đợi ta tin tức

**Chương 81: Chờ tin tức của ta**
Duyệt Thị truyền thông không phải là không có tiền, mà là không có tiền nhàn rỗi để đầu tư.
Du Viện không phải là không thể ra tay giúp Nhạc Trạch Hàn, mà là muốn xem xét nên giúp thế nào!
Nhạc Trạch Hàn sau khi về nước, theo cha làm việc vặt, mặc dù trong công ty địa vị không cao, nhưng từng trải cũng không ít, người trong nước nói chuyện thường có hàm ý, hắn cũng học được không ít.
Cho nên, Du Viện mới hỏi một câu cuối cùng: "Ngươi muốn ta giúp ngươi thế nào đây?"
Nhạc Trạch Hàn nghe xong, trong lòng liền thở phào nhẹ nhõm.
Vẫn còn hy vọng!
"Viện Viện tỷ, nội dung bộ kịch của chúng ta tương đối đặc sắc, cũng thuộc thể loại kịch huyền nghi đang được yêu thích, tin tưởng sau khi lên sóng, đối tượng khán giả vẫn tương đối rộng. Hơn nữa, chị đừng thấy đạo diễn của chúng tôi là tự biên tự diễn, ở trong giới không có danh tiếng lớn, nhưng năng lực của hắn vô cùng ưu tú. Tôi ở studio xem hắn quay phim và diễn kịch, thật sự hoàn toàn không thấy dáng vẻ của một đạo diễn mới vào nghề."
Nhạc Trạch Hàn nói đoạn đầu, Du Viện chỉ nghe, tiện tay gắp một miếng thịt heo cổ ăn, không nói gì.
"Bản thân anh ấy xuất thân chính quy từ Bắc Ảnh, cho dù là biên kịch, diễn xuất, hay đạo diễn, những kỹ năng cơ bản này kỳ thực đều tương đối vững chắc. Điều này có thể thấy được qua sự tán thưởng của Sử Kiến Cầm lão sư dành cho anh ấy. Viện Viện tỷ, chị biết Sử Kiến Cầm lão sư chứ?"
Nghe được tên Sử Kiến Cầm, biểu lộ của Du Viện mới có chút thay đổi.
Rõ ràng, nàng cũng từng tìm hiểu qua cái tên "Sử Kiến Cầm" này.
"Sử lão sư trước đó đã từng hợp tác với Duyệt Thị truyền thông chúng ta trong một bộ phim niên đại."
Du Viện cũng không nhớ rõ là bộ phim nào.
"Đúng vậy, Sử Kiến Cầm lão sư là diễn viên gạo cội được khán giả yêu thích, bà ấy cũng là giảng viên của Bắc Ảnh, lần này chúng tôi cũng mời được bà ấy tái xuất diễn một vai phụ quan trọng, lão nhân gia bà ấy luôn miệng khen ngợi Dương Dật."
Lần này Du Viện mới lật lại trang đầu tiên của kịch bản có danh sách diễn viên, p·h·át hiện bên trong thật sự có "diễn viên nổi danh" mà mình đã xem nhẹ.
"Không chỉ có Sử Kiến Cầm lão sư, những lão hí cốt như Lư Tr·u·ng Trạch lão sư, Nghiêm Vệ Trân lão sư, lần này cũng đều tham gia đoàn làm phim của chúng ta. Cho nên nói, bộ phim này của chúng ta mặc dù nói diễn viên bên trong không có nhiều diễn viên đang nổi tiếng hiện nay, nhưng trình độ diễn xuất của các diễn viên là có thể đảm bảo!"
"Đúng rồi, còn có nam thứ của chúng ta, Diệp Phú Minh lão sư, Viện Viện tỷ, chị có biết Diệp Phú Minh lão sư không? Mấy năm nay anh ấy không có nổi tiếng, nhưng hơn mười năm trước, anh ấy từng đoạt giải Ảnh Đế Bách Lâm."
Nhạc Trạch Hàn đã nhắc tới Diệp Phú Minh ở vị trí nam thứ.
Diệp Phú Minh dĩ nhiên không phải nam thứ, nhân vật Chu Vĩnh Bình hắn rất thích, nhưng trong kịch, phân lượng vai diễn không được xếp ở phía trước.
Nhưng kịch bản này là do Nhạc Trạch Hàn tự mình in ra, danh sách diễn viên tự nhiên cũng là do hắn sắp xếp, hắn đương nhiên có thể tự mình đưa những cái tên mà hắn muốn Du Viện thấy lên phía trước.
"Là anh ta à! Ta nhớ ra rồi, Diệp Phú Minh."
Du Viện bừng tỉnh đại ngộ, lúc này mới bắt đầu nghiêm túc xem kỹ bản danh sách trong tay.
Liệu có thể có thêm bất ngờ?
Đáng tiếc, không còn.
"Viện Viện tỷ, chị cũng thấy đấy, đội hình của bộ phim này không tệ, hơn nữa nội dung kịch bản cũng đã được đạo diễn của chúng ta trau chuốt tỉ mỉ trong nhiều năm, quá trình quay chụp và chế tác cũng đều hướng tới mục tiêu tạo ra một bộ phim huyền nghi kinh điển trong nước.
Chỉ là bộ phim này của chúng ta hiện tại là do chính chúng ta đ·ộ·c lập đầu tư, tạm thời cũng chưa từng đàm phán với bất kỳ nền tảng video nào. Chúng ta đúng là t·h·iếu tiền, cũng t·h·iếu nguồn lực mạnh mẽ và kinh nghiệm phong phú như Duyệt Thị truyền thông để giúp chúng ta vận hành, quảng bá."
Nhạc Trạch Hàn nói nhiều như vậy, vẫn chưa t·r·ả lời thẳng vấn đề Du Viện đã hỏi "Giúp thế nào".
Muốn bao nhiêu tiền?
Hắn không chủ động ra giá, bởi vì đương nhiên là càng nhiều càng tốt.
Cũng không nói muốn hay không muốn phát sóng trên nền tảng của Duyệt Thị.
Không phải là không thể, mà là nếu Duyệt Thị đ·ộ·c chiếm, thì cái này còn phải ra giá khác.
Bất quá có một điểm hắn đã nói.
《Bí ẩn xó xỉnh》 cần Duyệt Thị truyền thông hỗ trợ vận hành, quảng bá.
Xem ra đến bây giờ, đoàn đội của bọn họ chỉ có khâu chuẩn bị tiền kỳ và quay phim tr·u·ng kỳ, khâu vận hành hậu kỳ và quảng bá không có người lành nghề.
Nhạc Trạch Hàn cũng không làm được.
Coi như hắn làm được, một người cũng không giải quyết được hết.
Biện p·h·áp giải quyết tương đối tốt chính là hợp tác với Duyệt Thị truyền thông.
Có thể giải quyết mọi vấn đề một cách tốt nhất, dễ thực hiện nhất không gì khác ngoài việc Duyệt Thị bên kia đ·á·n·h đủ tiền, bọn họ cứ quay xong rồi giao cho Duyệt Thị bên kia, sau đó lấy tiền rời đi.
Phim truyền hình dù sao không giống phim điện ảnh, có thể có doanh thu phòng vé, phần lớn phim truyền hình dựa vào các đơn vị phát hành (bao gồm đài truyền hình, nền tảng video) để bán bản quyền kiếm tiền.
Nếu như Duyệt Thị không có ý định chia sẻ doanh thu quảng cáo với bọn họ, cái kia khi đàm phán hợp tác đưa tiền, để cho bọn họ có lời, cái kia cũng đã rất tốt.
Ai biết được bộ phim truyền hình mười hai tập này, có thể thông qua thu tiền quảng cáo để kiếm tiền hay không?
Đương nhiên, những điều này cũng chỉ là ảo tưởng tốt đẹp của Nhạc Trạch Hàn, thực tế thường rất phũ phàng.
"《 Bí ẩn xó xỉnh 》, ta sẽ mang kịch bản này về xem."
Du Viện không có tỏ thái độ ngay tại chỗ, nàng còn cần xem kỹ kịch bản này, đồng thời để cho đoàn đội chuyên nghiệp của mình đánh giá xem hạng mục này có đáng để đầu tư hay không.
"Được, Viện Viện tỷ, chị xem trước đi. Có thời gian, tôi vẫn hy vọng mời chị đến Trạm Giang, xem qua tình hình quay phim của đoàn làm phim chúng ta. Hoặc chị có thể cử người đến, đến lúc đó cho tôi một cú điện thoại, tôi sẽ đích thân tiếp đón."
Nhạc Trạch Hàn ngoài mặt tươi cười, trong lòng lại thầm thở dài.
"Ta xem trước một chút, ngươi đợi tin tức của ta."
Du Viện vẫn không thể hiện rõ thái độ.
Cuối cùng vẫn phải chờ tin tức, chỉ là không biết, tin tức này phải chờ đến bao giờ.
"Tốt quá, Viện Viện tỷ, bộ phim 《 Long Tiêu Phong m·ậ·t 》mà công ty các chị mới chiếu gần đây cũng rất nổi tiếng."
Nhạc Trạch Hàn trong lòng rất gấp, nhưng không thể biểu hiện ra ngoài, hắn vẫn cười ha ha mà cùng Du Viện nhắc tới đề tài khác.
"Mommy!"
Du Viện về đến nhà, một cô bé với khuôn mặt tròn trịa nhào tới, ôm lấy bắp đùi của nàng.
"Tuệ Tuệ tắm rửa xong rồi à? Không nên ôm mụ mụ, người mụ mụ hôi lắm."
Du Viện vỗ vỗ lưng con gái, ánh mắt đều trở nên dịu dàng hơn rất nhiều, đi theo vào phòng ăn, nàng trông như hai người, "Mụ mụ lại uống rượu."
Cô bé nhăn mũi, ngửi thấy mùi rượu.
"Mụ mụ phải đi làm, uống chút rượu rất bình thường."
Du Viện cười ngẩng đầu, gật đầu với bảo mẫu đang đứng trong phòng khách, thả túi xuống chuẩn bị đi rửa mặt.
Du Viện về đến nhà đã hơn chín giờ, đợi nàng tắm rửa xong đi ra, kim đồng hồ đã chỉ số "10".
Tuệ Tuệ đã hơi buồn ngủ, đã đến giờ ngủ từ lâu, nhưng bé vẫn cố gắng, đợi mụ mụ lên giường.
Du Viện cầm kịch bản Nhạc Trạch Hàn đưa cho trở lại trên giường, còn từ đầu giường cầm lên kính mắt gọng to mới mua.
"Tuệ Tuệ mau đi ngủ đi, đã rất muộn rồi."
Du Viện "bụp" tắt đèn lớn trong phòng, sau đó bật đèn đọc sách đầu giường. Mặc dù bận rộn cả ngày, nàng cũng rất mệt mỏi, nhưng nàng muốn xem qua kịch bản này rồi mới ngủ.
"Không muốn, mụ mụ, mụ mụ kể chuyện cho con đi, có được không? Chỉ nghe một câu chuyện thôi."
Cô bé không muốn bỏ tay vào trong chăn, bé vươn tay ra, ôm lấy cánh tay mụ mụ, nhỏ giọng khẩn cầu.
"Được, mụ mụ kể chuyện cho con nghe."
Nghĩ đến việc nhà trẻ được nghỉ hè, mà mình lại không có thời gian ở bên con gái, cả ngày chỉ có thể để bảo mẫu trông nom, Du Viện lập tức mềm lòng, nàng đặt kịch bản lại đầu giường, cầm lên một quyển truyện cổ tích thiếu nhi dày cộp.
"Sóc con nói, con sông này sâu quá, ta không qua được, phải làm sao bây giờ?"
"Tiếng chó săn sủa càng ngày càng gần, thợ săn cũng sắp bắt được bọn chúng."
"Gấu chó lớn nói, sóc con, trèo lên cổ ta đi, ta cõng ngươi qua sông!"
"Thế là, bọn họ cùng nhau hợp tác, thoát khỏi sự truy đuổi của thợ săn và chó săn."
Du Viện đọc, đọc mãi, câu chuyện không quá dài, nhưng nàng cảm thấy mình đã đọc rất lâu, cúi đầu xem xét, Tuệ Tuệ không biết đã ngủ từ lúc nào.
"Ha"
Du Viện không nhịn được ngáp một cái, mí mắt của nàng cũng mỏi nhừ.
Phải biết, nàng không chỉ là có những buổi xã giao như tối nay, bình thường ngoại trừ bận rộn công việc, xã giao cũng bận rộn không ngừng.
Cho nên, Du Viện khi đặt quyển truyện cổ tích thiếu nhi lại trên tủ đầu giường, nàng không còn sức lực để lấy xấp kịch bản dày cộp kia, chỉ tiện tay tháo kính xuống tắt đèn, rồi nằm xuống ôm con gái ngủ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận