Đều Thành Nữ Thần Lão Công , Ai Còn Muốn Cự Tinh Hệ Thống

Chương 484: Bọn hắn đánh không lại ta

Chương 484: Bọn hắn không đánh lại ta
Mặc dù nói là Ngô đầu to quấy rối lão bà của người ta trước, nhưng nếu như Liêu Xuân Sinh không tới, hôm nay việc này cuối cùng xử lý như thế nào, còn thật sự khó mà nói.
Bởi vì có video giá·m s·át làm chứng cứ, là Ngô Khánh Dũng ra tay trước đẩy Ngô đầu to, sau đó hắn mới bị Ngô đầu to đấm đá túi bụi, ngã trên mặt đất.
Nếu thật sự làm lớn chuyện đến tòa án, luật sư hai bên khẳng định phải tranh cãi rất lâu, kết quả xử phạt nhiều lắm thì cũng chỉ là mỗi bên chịu một nửa trách nhiệm, Ngô Khánh Dũng và Hứa Tiểu Cường vẫn như cũ phải chịu trách nhiệm tương đối lớn.
Hơn nữa, với tình cảnh của Ngô Khánh Dũng và Hứa Tiểu Cường, hai kẻ thuộc tầng lớp tận đáy xã hội, tiền không có, người không người, bọn hắn đoán chừng cũng rất khó có tiền mời được luật sư để tiến hành một vụ k·iện c·áo kéo dài lại vô vọng.
Khả năng cao vẫn là bị Ngô đầu to uy h·iếp, bồi thường, x·i·n· ·l·ỗ·i, dàn xếp ổn thỏa.
Nhưng bây giờ Liêu Xuân Sinh tới, tình huống liền xuất hiện chuyển biến vô cùng lớn.
Nhìn thấy Liêu Xuân Sinh, Ngô đầu to lộ vẻ mặt xoắn xuýt.
Hắn có thể không cần sợ hãi Liêu Xuân Sinh. Liêu Xuân Sinh chỉ là một đạo diễn, nếu chỉ vì một bộ 《 Cuồng Tiêu 》 mà trở mặt, cùng lắm thì hai bên trở mặt, cắt đứt hợp tác điện ảnh với Liêu Xuân Sinh.
Nhưng Dương Dật phía sau Liêu Xuân Sinh, Ngô đầu to lại không thể không kiêng kị.
Dương Dật thật sự là quá lợi hại, lại đoạt giải thưởng tại Oscar, lại có đủ loại kịch bản ăn khách, phim điện ảnh đạt doanh thu quán quân, bây giờ nghe nói còn chạy tới Hollywood nước Mỹ để quay phim, đừng nói là nhân tài xuất chúng trong giới đạo diễn trẻ tuổi, ngay cả khi đặt trong hàng ngũ đạo diễn gạo cội ở trong nước, Dương Dật cũng là tồn tại đứng hàng đầu.
Chớ nói chi, bây giờ có rất nhiều tư bản đang săn đón Dương Dật, h·ậ·n không thể coi hắn là thần tài cúng bái.
Ngô đầu to chỉ là một đầu lĩnh nhỏ trà trộn ở Hoành Điếm, chắc chắn không dám trêu chọc đại đạo diễn như Dương Dật, Dương Dật nếu lên tiếng muốn phong s·á·t hắn, đoán chừng hắn ở Hoành Điếm cũng rất khó sống tiếp.
Liêu Xuân Sinh mặc dù chỉ là một đạo diễn nhỏ thuộc công ty của Dương Dật, nhưng hôm qua lúc ăn cơm, Ngô đầu to nghe Liêu Xuân Sinh giới thiệu về tình hình bộ phim điện ảnh của hắn quay ở Hoành Điếm về các diễn viên quần chúng, cũng đại khái hiểu được quan hệ giữa Liêu Xuân Sinh và Dương Dật.
Nhân gia là bạn bè thân t·h·iết của Dương đại đạo diễn, mới ngoài 30 tuổi đã bắt đầu quay phim điện ảnh, hơn nửa còn được Dương đại đạo diễn hết sức ủng hộ, quan hệ có thể không tốt sao?
Cho nên, sau khi đánh giá xong lợi và h·ạ·i, Ngô đầu to liền nảy sinh ý định rút lui.
"Ngô đầu to, hôm nay chuyện của tiểu huynh đệ ta, ngươi định xử lý thế nào?"
Liêu Xuân Sinh được sự đồng ý của Lâm đội ở đồn c·ô·ng an, cùng Ngô đầu to đi ra bên ngoài đồn c·ô·ng an để thương lượng riêng.
Liêu Xuân Sinh quá rõ ràng Ngô đầu to là hạng người lấn yếu sợ mạnh!
Cho nên, Liêu Xuân Sinh nói chuyện với hắn với một tư thế còn cứng rắn hơn so với lúc u·ố·n·g· ·r·ư·ợ·u ăn cơm hôm qua, hoàn toàn không phải một bộ khép nép, ăn nói khép nép để bồi thường, nói lời x·i·n· ·l·ỗ·i.
Đương nhiên, Liêu Xuân Sinh cũng cho Ngô đầu to một bậc thang, hắn đưa lên một điếu t·h·u·ố·c lá, để xem Ngô đầu to có nhận hay không.
Chỉ thấy Ngô đầu to xoắn xuýt mấy giây, vẫn đưa tay nhận lấy.
"Liêu đạo, tiểu t·ử họ Hứa này, là gì của ngươi?"
Ngô đầu to không trả lời thẳng.
"Ân nhân của ta."
Liêu Xuân Sinh cho đáp án khiến cho Ngô đầu to rất là ngoài ý muốn.
Mặc dù không có nói rõ là ân nhân gì, nhưng Ngô đầu to vốn định dò xét giới hạn cuối cùng của Liêu Xuân Sinh, để tranh thủ càng nhiều t·i·ệ·n nghi cho chính mình, cuối cùng đã ngừng ý định đó.
"Nếu là bạn của Liêu tổng, ngươi để cho bọn hắn nói lời x·i·n· ·l·ỗ·i với ta, chuyện lần này coi như xong."
Ngô đầu to trầm giọng nói.
Mặc dù không chiếm được t·i·ệ·n nghi, nhưng thể diện của hắn vẫn phải giữ, bằng không thì, sau này hắn ở Hoành Điếm cũng không thể sống yên ổn được.
"Ngô đầu to, hà tất phải tranh cãi mấy câu nói này làm gì? Vốn dĩ hôm nay mọi người đều đang bực bội, mới làm ầm ĩ như vậy. Nói câu khó nghe, huynh đệ ta cũng là nhìn không được mới xen vào, thật sự bảo ta đi khuyên hắn x·i·n· ·l·ỗ·i ngươi, ta cũng không mở miệng được. Nếu không thì như vậy, trên đầu ngươi bị thương, tiền thuốc men, tiền dinh dưỡng, vừa rồi Lâm đội nói ba ngàn tệ, ba ngàn tệ này ta thay bọn hắn trả, chúng ta dừng chuyện này ở đây, được không?"
Liêu Xuân Sinh không hề có ý định làm theo yêu cầu của hắn, chuyện tiền bạc, dễ nói, nhưng x·i·n· ·l·ỗ·i, không thể bàn!
Vốn là hắn nghe xong Lâm đội giới thiệu, liền rõ ràng Hứa Tiểu Cường bọn hắn làm không sai, không nhất định hợp p·h·áp, nhưng hợp đạo nghĩa.
Cho nên, khẩu khí này, hắn kiên quyết không muốn để cho Ngô đầu to hả giận.
Bồi thường tiền thì có là gì? Coi như là đánh cho ác ôn này một trận, tiếp đó ném tiền cho hắn đi mua thuốc uống.
Ngô đầu to ngẩn người, hắn kỳ thực muốn nói, tiền hắn cũng muốn, mà x·i·n· ·l·ỗ·i hắn cũng muốn. Nhưng nhìn dáng vẻ cường ngạnh của Liêu Xuân Sinh, hắn liền không có cách nào cứng rắn lên được.
"Được, tất nhiên Liêu đạo đã tự mình móc tiền túi thay hai tiểu t·ử này, ta cũng không thể không nể mặt Liêu đạo."
Ngô đầu to hậm hực nhận lấy ba ngàn tệ tiền mặt mà Liêu Xuân Sinh đưa tới, hắn còn chẳng có chút phong độ nào mà đếm lại một lần tại chỗ.
Hai bên ký tên vào văn bản hòa giải, sự tình được giải quyết, tiếp đó Liêu Xuân Sinh hoàn tất các thủ tục liên quan, dẫn bọn hắn rời khỏi đồn c·ô·ng an thì đã hơn 12 giờ đêm.
Hít thở một hơi gió đêm tràn ngập mùi vị tự do, Hứa Tiểu Cường quay đầu lại, cảm kích nói với Liêu Xuân Sinh bọn hắn: "Đại ca, đại tỷ, cảm ơn các ngươi, số tiền này, ta nhất định sẽ cố gắng trả lại cho các ngươi."
"Tiểu Cường, ba ngàn tệ này, nên là chúng ta trả, chuyện này không liên quan đến ngươi."
Ngô Khánh Dũng thật không có quên trách nhiệm của mình.
Chuyện ngày hôm nay, là do vợ chồng bọn họ gây ra, bọn hắn không thể để cho Hứa Tiểu Cường đã giúp bọn hắn ra mặt lại phải gánh khoản nợ lớn như thế.
Bất quá, bọn hắn cũng đúng là không có tiền, Ngô Khánh Dũng ban ngày diễn kịch, buổi tối cùng thê t·ử bày quầy bán hàng, không k·i·ế·m được bao nhiêu tiền.
Vất vả lắm mới tích cóp được một chút, đều gửi về quê cho con đi học.
Cũng chính bởi vì tình huống này, mà Hứa Tiểu Cường trong túi cũng chẳng có mấy đồng tiền, vừa nghĩ đến việc muốn mượn tiền của Liêu Xuân Sinh bọn hắn.
"Sao lại không liên quan đến ta? Người là ta đ·á·n·h, ta nếu là không đ·á·n·h hắn, hắn làm sao lại đổ m·á·u?"
Hứa Tiểu Cường làm người giảng nghĩa khí, hắn đem trách nhiệm đều nhận về mình, muốn chính mình trả tiền, cảm thấy Ngô đại ca một nhà sống càng không dễ dàng.
"Thôi được rồi, các ngươi đừng tranh cãi nữa. Hôm nay chuyện này, giải quyết là được, đừng nhắc lại chuyện tiền bạc! Tiểu Cường, ngươi nếu nhận ta là đại tỷ, sau này cũng phải nhớ kỹ, làm việc gì cũng không nên hành động thiếu suy nghĩ, đã hai mươi mấy tuổi đầu rồi, sao còn chỉ nghĩ đến việc động tay động chân, đ·á·n·h nhau? Đ·á·n·h nhau là cách giải quyết vấn đề sao? Mặc kệ là người khác đ·á·n·h ngươi bị thương, hay là ngươi đ·á·n·h người khác bị thương, đến cuối cùng đều không có kết cục tốt!"
Thẩm Thu Sảng lên tiếng phê bình.
"Bọn hắn không đánh lại ta."
Hứa Tiểu Cường cúi đầu, bất quá giọng nói lầm bầm của hắn vẫn bị Thẩm Thu Sảng nghe được.
"Cái gì?"
"Không có, không có, ta nói là vẫn phải trả tiền, nhiều tiền như vậy mà."
Thẩm Thu Sảng giống như là Quan Âm Bồ Tát đánh bại Tôn hầu tử, Hứa Tiểu Cường nghe nàng quát hỏi một tiếng, liền vội vàng luống cuống, không còn dám mạnh miệng nữa.
"Không nói chuyện này nữa. Tiểu Cường, Ngô đại ca, các ngươi hôm nay sau này có dự định gì?"
Liêu Xuân Sinh cười hỏi.
Đây đúng là một vấn đề, bất kể là Hứa Tiểu Cường, hay là Ngô Khánh Dũng bọn hắn, đều không hẹn mà cùng lộ ra vẻ mặt khổ sở.
Bạn cần đăng nhập để bình luận