Đều Thành Nữ Thần Lão Công , Ai Còn Muốn Cự Tinh Hệ Thống

Chương 207: Dương đạo có thể quá biết!

Chương 207: Dương đạo quả thực quá hiểu!
Vừa rồi ống kính đi theo Dương Dật lùi về sau, bây giờ Dương Dật xoay người, tiêu điểm một lần nữa hướng về Lý Mộng Phỉ để quay phản ứng của nàng, đồng thời ống kính đi theo bước chân Dương Dật, từ lùi về sau biến thành tiến lên!
Hơn nữa, trong này còn có sự biến hóa về tốc độ.
Phía trước ống kính lùi về sau với tốc độ chậm, quay được sự chờ mong nhưng không muốn rời đi của Dương Dật, bây giờ ống kính tiến lên rất nhanh, giống như Dương Dật đang sải những bước chân lưu tinh, thể hiện tâm tình không thể chờ đợi của hắn.
Sau khi tiêu điểm trở nên rõ ràng, Lý Mộng Phỉ không hề nhúc nhích, nàng đứng ở đó, chỉ là đôi mắt hơi mở to, giống như tư thế sải bước này của Dương Dật khiến nàng kinh ngạc, trước đây chưa từng thấy hắn chủ động như thế!
Lúc này Lý Mộng Phỉ cũng đẹp đến mức khiến người ta nghẹt thở, mái tóc dài đen nhánh, dày và được chải lệch sang một bên, rủ xuống áo khoác cao bồi cùng chiếc váy hoa nhí xinh đẹp.
Nàng khoác túi da nhỏ, hai tay nắm lấy điện thoại, duyên dáng yêu kiều, giống như tiểu thư khuê các được mọi người yêu mến, lại giống như mối tình đầu, là cô gái nhà bên, là hoa khôi lớp trong trường đại học, bất kể là gì, đều giống như ánh trăng sáng tốt đẹp tồn tại trong lòng mỗi chàng trai.
Mà bóng lưng Dương Dật, cũng giống như cho bọn hắn cảm giác đồng cảm rất sâu, hắn cứ thế dũng cảm tiến tới, trong ánh mắt có chút mờ mịt của Lý Mộng Phỉ, mở rộng vòng tay, trực tiếp ôm chặt nàng vào lòng.
Ống kính vẫn chầm chậm tiến lên, đầu tiên là quay được bàn tay có chút bối rối của Lý Mộng Phỉ, không biết nên đẩy hắn ra hay thuận theo ôm lấy hắn.
Nhưng rất rõ ràng “Hứa Hồng Đậu” rất trân quý tình cảm này, nàng cũng đã trở lại Vân Miêu Thôn.
Cho nên, ống kính tiếp tục tiến lên, từ toàn cảnh đẩy lên cận cảnh, cuối cùng dừng lại đặc tả sau ót Lý Mộng Phỉ cùng Dương Dật, quay được khuôn mặt ửng đỏ của Lý Mộng Phỉ, cùng với ánh lệ quang lấp lánh trong mắt.
Vui sướng, xúc động, hạnh phúc, kỳ thực đều không cần biểu lộ ra ngoài, chỉ ánh lệ quang này đã đủ chứng minh tất cả.
Liêu Xuân Sinh còn chưa hô ngừng, bốn nữ nhân phía sau đã không nhịn được dậm chân k·í·c·h động.
Thậm chí, các nàng còn không nhịn được nắm lấy cánh tay người bên cạnh, ra sức lay động, tiếp đó hai người mặt đỏ bừng nhìn nhau, phảng phất nói ra nội tâm bành trướng lúc này.
Mãi mới chờ đến lúc có thể nói chuyện, các nàng mới “Ai nha” “Ai u” kêu lên.
“A a a! Dương đạo cũng quá hiểu a? Ống kính này là thế nào nghĩ ra được?”
“Quay quá tuyệt, ta cảm thấy khi Tạ Chi Diêu đi lên, trái tim của ta đều muốn nhảy ra ngoài.”
“Ta cũng thế, cảm thấy người được ôm chính là ta vậy!”
“Mấu chốt là ống kính này của hắn, cảm giác mong đợi trực tiếp kéo căng! Lúc đầu còn cảm thấy bọn hắn gặp lại nhau, hàm súc một chút không tính là gì, chỉ là có chút tiếc nuối, kết quả hắn vừa quay đầu lại...”
“Liền giống như kéo căng dây cung!”
“Đúng, chính là loại cảm giác này, hắn vừa quay đầu đi qua, 'biu', mũi tên kia liền bắn ra, trúng vào trong tim!”
“Hì hì, bắn Hứa Hồng Đậu hay là bắn vào trong lòng của ngươi?”
“Còn phải nói, bắn vào trong lòng mỗi một người xem a!”
“Chỉ có thể nói Dương đạo quá hiểu! Nắm chắc mỗi cái chờ mong, mỗi cái sảng khoái của người xem!”
Các nàng nói đến sắc mặt ửng hồng, đều giống như chính mình đã trải qua khoảnh khắc rung động của Hứa Hồng Đậu vậy.
Sau khi quay xong buổi chiều, Dương Dật an bài Dư Gia Mẫn đưa Lý Mộng Phỉ trở về trước, hắn muốn triệu tập các nhân viên làm việc của đoàn làm phim làm một cuộc họp ngắn bất thường.
Cuộc họp ngắn không tốn quá nhiều thời gian, chủ yếu là tổng kết nhỏ về tình hình quay phim hôm nay, có vấn đề gì thì nói ra, phê bình thì phê bình, khen ngợi thì khen ngợi.
Tiếp đó là để Liêu Xuân Sinh giới thiệu đơn giản an bài quay phim ngày mai, các tổ nhân viên cần chuẩn bị những gì.
Dương Dật quay 《Đi Đến Nơi Có Gió》 khác với 《Góc Khuất Bí Ẩn》, trước kia hắn xử lý hết thảy, Liêu Xuân Sinh chỉ là trợ thủ cho hắn. Nhưng bây giờ, Liêu Xuân Sinh cần tự mình định ra kế hoạch quay phim, hơn nữa ở studio, Dương Dật ngoại trừ giữ cửa ải chất lượng quay phim, cũng dần giao cho Liêu Xuân Sinh chỉ huy, cho hắn thêm cơ hội rèn luyện.
Về cơ bản, Dương Dật đã giảng dạy những thứ nên học, nên hiểu cho Liêu Xuân Sinh ở lớp huấn luyện đạo diễn của Bắc Ảnh, Liêu Xuân Sinh biết rõ đạo diễn một bộ phim truyền hình cần làm gì, nhưng kinh nghiệm vẫn cần tích lũy, năng lực cũng cần thêm cơ hội để rèn luyện.
《Đi Đến Nơi Có Gió》 không quá khó, hơn nữa Dương Dật đã vẽ sẵn phân cảnh, đây là cơ hội thực chiến tốt nhất cho Liêu Xuân Sinh!
“Tốt, hôm nay đến đây thôi, mọi người vất vả rồi. Cố gắng thêm một tuần nữa, sau đó đoàn làm phim chúng ta sẽ nghỉ định kỳ cho mọi người về ăn Tết.”
Dương Dật cười, cổ vũ vỗ vai các nhân viên làm việc đi qua trước mặt hắn.
Đoàn làm phim của bọn hắn bất tri bất giác đã quay được một tháng, mặc dù hiệu suất không tệ, mọi người nhiệt tình, nhưng chắc chắn không thể nhanh chóng quay xong toàn bộ kịch bản như 《Góc Khuất Bí Ẩn》 với mười hai tập.
Dù sao 《Đi Đến Nơi Có Gió》 có bốn mươi tập!
Dương Dật tính toán, toàn bộ quay xong còn phải mất hai tháng nữa.
Dứt khoát, giống như bình thường đi làm, hắn cũng cho đoàn làm phim nghỉ bảy ngày phép, để tất cả mọi người có thể về nhà cùng người nhà ăn Tết.
Chờ nghỉ ngơi điều chỉnh tốt, sang năm mọi người lại tụ họp, nói không chừng hiệu suất quay phim sẽ cao hơn!
“Dật ca, Yến tỷ nói vật này là cho anh, bảo em cầm tới.”
Thẩm Thu Sảng từ phía sau đi tới, đưa cho Dương Dật một túi xách đựng đồ mua sắm.
Túi xách màu vàng, trên đó viết “Đoàn Đoàn Tống Dược”. (hiệu thuốc)
Rõ ràng, trong này là t·h·u·ố·c!
Coi như không phải t·h·u·ố·c, thì cũng có liên quan đến tiệm t·h·u·ố·c.
Bất quá, bởi vì hóa đơn đã bị xé, cho nên, ngoại trừ người trong cuộc, không ai biết bên trong là gì.
Thẩm Thu Sảng cũng chỉ có thể mang theo nghi hoặc đưa đồ tới, không dám nghe ngóng chuyện riêng của đạo diễn.
“A, tốt, đưa cho ta đi!”
Dương Dật cười nhận lấy, cũng không giải thích gì với nàng.
“Vừa rồi Yến tỷ, chính là vợ của Diệp Phú Minh đại ca, nhờ em đưa cho Dật ca một túi t·h·u·ố·c.”
“t·h·u·ố·c?”
“t·h·u·ố·c gì?”
“Không biết a, em ngại hỏi.”
Sau khi đưa nhân viên đoàn làm phim trở về, xe buýt dừng ở bên ngoài khách sạn, Liêu Xuân Sinh cùng Thẩm Thu Sảng vai kề vai đi cùng nhau.
“Dật ca thế nào? Sao phải mua t·h·u·ố·c?”
Liêu Xuân Sinh lo âu nhíu mày.
“Em cũng muốn hỏi anh đây, hơn nữa anh không thấy kỳ quái sao? Yến tỷ giúp Dật ca mua t·h·u·ố·c.”
Thẩm Thu Sảng ôm lấy cánh tay hắn.
“Đừng nói lung tung, Dật ca cùng Yến tỷ có thể có chuyện gì?”
Liêu Xuân Sinh cười lắc đầu, hắn lo lắng về phương diện khác.
“Em biết, Dật ca có thần tiên tỷ tỷ, chỉ là em vẫn thấy kỳ quái, lẽ ra có thể chuyển phát nhanh, sao Dật ca không tự mua? Lại nhờ Yến tỷ?”
“Không cần lo nhiều, nói không chừng đó không phải t·h·u·ố·c? Ví dụ như Yến tỷ giúp Dật ca mua dầu lá ngải cứu chống muỗi đốt? Trước đây Lỗ Lỗ xoa t·h·u·ố·c đó rất tốt, em cũng từng bôi.”
“Cũng đúng nha, Đại Lý nhiều muỗi thật, giữa mùa đông này còn có muỗi, bọn họ còn ở trong thôn.”
Thẩm Thu Sảng bừng tỉnh đại ngộ, cảm thấy Liêu Xuân Sinh nói vậy, rất nhiều nghi hoặc đều được giải thích.
Bạn cần đăng nhập để bình luận