Chữa Khỏi Hệ Văn Hào? Không, Là Đưa Buồn A !

Chữa Khỏi Hệ Văn Hào? Không, Là Đưa Buồn A ! - Chương 78: Này đưa buồn phong cách có phải hay không là có chút lệch? (length: 8590)

Thời gian dự kiến hoàn thành phiên dịch —— Tạm định?
Khi nhìn thấy dòng ghi chú này nhấp nháy, Sở Thiên Kiêu lập tức cau mày:
"Không phải, Hải ca, anh viết cái gì vậy?"
"Sao lại còn để chờ đợi ở đây?"
Những chỗ còn chưa phiên dịch xong, có lẽ là do độ khó quá lớn, tiến độ phiên dịch có chậm một chút so với các thư viện dự thi khác, ít nhiều gì cũng có chút manh mối.
Ví dụ như đại diện Thanh Hoa, Tống Thì Thanh, tác phẩm « Thành này thiếu niên » của hắn, vì trong sách có nhiều từ ngữ lạ khiến các học giả phiên dịch không hiểu, nhưng dù vậy, các giáo sư, học giả phụ trách phiên dịch vẫn đưa ra được thời gian cụ thể hoàn thành phiên dịch là sau ba ngày.
Hay như đại diện Bắc Đại, Nhan Như Ngọc, tác phẩm « Cách ngạn hương sầu » của nàng cũng là do trong sách dùng nhiều điển tích và ngụ ý liên quan đến văn hóa lịch sử Trung Hoa, nên mới dẫn đến tác phẩm chậm trễ chưa phiên dịch xong. Nhưng dù vậy, các học giả phiên dịch do Bộ Giáo dục Hoa Quốc phái đến —— cũng đưa ra được tiến độ phiên dịch cụ thể!
Nhưng chỉ có Giang Hải thì sao?
Tổng cộng 368 cuốn sách, ngươi lại xếp hạng thứ 368?
Không phải chứ, thứ này của ngươi lại khó dịch đến vậy sao?
Trong phút chốc, Sở Thiên Kiêu không hiểu ra sao, hắn theo bản năng gọi Giang Hải:
"Hải ca, anh viết sách có yếu tố sắc tình à?"
Câu này vừa thốt ra đã thu hút sự chú ý của không ít bạn học trong lớp.
Trầm Nguyệt, người vẫn ngồi im lặng ở một góc, thấy tình cảnh này cũng hơi nghi hoặc, nhưng đồng thời, cô cũng bỗng thấy tò mò về cuốn sách Giang Hải viết.
Phải biết, cho dù là Tống Thì Thanh hay Nhan Như Ngọc, những người được xem là những tài năng trẻ hàng đầu của cả nước, tác phẩm của họ dù rất khó phiên dịch, nhưng ít nhất thì —— Bộ phận phiên dịch của Hoa Quốc vẫn hiểu được chút manh mối?
Nhưng xem lại « Nhân Gian Thất Cách » của Giang Hải thì sao? —— Nó thậm chí không có cả tóm tắt?
Hoàn toàn trống trơn?
Rốt cuộc là cuốn sách như thế nào mà khiến các học giả phiên dịch không dịch nổi ngay cả phần giới thiệu?
Là do viết quá hay nên không dịch được?
Hay là...
Thật sự là do viết quá khó hiểu?
Mục Đình Đình đứng cạnh Trầm Nguyệt không khỏi tràn đầy ác ý với Giang Hải:
"Biết đâu chừng người ta là do giáo sư phiên dịch thấy anh ta viết quá tệ nên cố tình không muốn lãng phí thời gian vào sách của anh ta?"
Viết quá tệ?
Không muốn lãng phí thời gian vào sách của hắn?
Trực giác cho Trầm Nguyệt biết chuyện này không đơn giản, nhưng cô lại không thể tìm ra điểm gì để phản bác Mục Đình Đình?
Nếu nói Giang Hải viết quá hay, nên giáo sư phiên dịch mới phải cẩn thận, cẩn thận và cẩn thận hơn khi dịch sách của hắn thì chi bằng nói giáo sư phiên dịch quá bận, quên mất việc dịch sách của hắn luôn cho hợp lý hơn?
Thành thật mà nói, dù sách của Giang Hải đã được ban giám khảo văn học Trung Quốc thông qua, nhưng Trầm Nguyệt vẫn cảm thấy —— hắn không thể viết ra được cuốn sách gì gây chấn động được.
Một học sinh yếu kém còn bị rớt môn "Đại cương tiếng Hán" thì có thể viết ra được sách gì hay ho?
Hay là, đúng như lời Giang Hải đã nói, hắn chỉ may mắn mà qua được vòng chung khảo của ban giám khảo do thầy Lưu Chấn Vân làm đại diện thôi?
Trầm Nguyệt ngồi trong góc lớp, ngơ ngác nhìn bóng lưng Giang Hải, trong đầu bỗng xuất hiện đủ loại ý nghĩ.
"Hải ca, anh viết sách có yếu tố sắc tình à?"
Đối mặt với câu hỏi của Sở Thiên Kiêu.
Giang Hải không biết phải giải thích thế nào, chỉ thấy hắn bất đắc dĩ phun ra một câu:
"Sách có yếu tố sắc tình thì ta ngược lại không có viết, nhưng trong ngăn kéo của ta lại có CD có yếu tố sắc tình."
"Nếu cậu cần, ta đưa cậu xem chút nhé?"
Khó có thể diễn tả được đây rốt cuộc là một trạng thái tinh thần như thế nào?
Tokyo, quận Shinjuku, Đại học Waseda. Phòng nghiên cứu học thuật.
Mười hai học giả phiên dịch, bao gồm cả giáo sư Ito, đều ngồi tại bàn làm việc của mình, uể oải, mệt mỏi và buồn ngủ, như đang bao phủ cả cơ thể bọn họ!
Có lẽ là do áp lực quá lớn?
Mười hai học giả phiên dịch này hành vi cử chỉ cũng khá kỳ quái?
Lúc thì bọn họ đứng lên, lúc lại ngồi xuống.
Khi thì cười đùa, khi thì điên cuồng?
Lúc thì múa tay, khi thì ngồi yên tại bàn làm việc, mặt mang vẻ tuyệt vọng ngốc nghếch khóc lóc.
Ba ngày qua, để có thể dịch hoàn chỉnh cuốn « Nhân Gian Thất Cách » trước mặt, mười hai học giả hàng đầu từ các trường đại học phiên dịch gần như không nghỉ ngơi?
Cả phòng nghiên cứu học thuật, ánh đèn lờ mờ, khói mù vờn quanh, trời vừa tối sẽ khiến người ta có cảm giác sợ hãi.
Hãy thử tưởng tượng cảnh tượng này xem: Mười hai giờ đêm, bạn là học sinh, vừa tan buổi tự học tối bước ra khỏi phòng học, cả trường vắng hoe không một bóng người!
Thế rồi, bạn đi ngang qua hành lang, thấy phòng nghiên cứu học thuật trên tầng ba hắt ra ánh đèn vàng nhạt, bạn tò mò đi đến —— vừa tới cửa, bạn phát hiện dưới ánh đèn vàng lờ mờ, cả phòng nghiên cứu học thuật —— tối tăm một mảnh!
Trong căn phòng đó, có không ít nam nữ, dù giữa họ không ai nói chuyện với nhau, nhưng lại có những hành vi kỳ quái!
Có người phụ nữ tóc tai bù xù, hai mắt đầy tơ máu đỏ ngầu nhìn chằm chằm vào bản thảo trên bàn, phát ra tiếng cười ma quái đáng sợ.
Có người đàn ông trung niên, như người mất trí hướng vào không khí múa tay:
"A y th·e·o tây được u, khang không hô"
Còn có một ông lão, chẳng làm gì cả, cứ ngốc nghếch ngồi đó, sau đó lại như có vấn đề về tinh thần, thỉnh thoảng lại co giật người.
Mười hai giờ đêm, trong một ngôi trường không một bóng người, thấy hết tất cả cảnh tượng này, bạn suýt chút nữa đã sợ đến bất tỉnh.
Ngay lúc bạn vội vã lấy điện thoại di động ra, muốn gọi báo cảnh sát, báo cho cảnh sát những gì đã xảy ra ở đây.
Đột nhiên, một người phụ nữ mặc quần dài đỏ xuất hiện phía sau bạn, không một tiếng động.
Chỉ thấy cô ta nghiêng đầu, ngơ ngác nhìn bạn, rồi chậm rãi phun ra một câu:
"Ngươi, có thể thấy ta?"
Không thể chịu nổi sự kích thích bất ngờ, mười hai giờ đêm, trong sân trường vắng vẻ, chỉ nghe thấy bạn phát ra một tiếng thét chưa từng có:
"A!!!!!
Sau đó thì hoàn toàn bất tỉnh.
Đây không phải đang kể chuyện ma trong trường học, mà là trải nghiệm có thật của sinh viên Eiji Yoshino.
Eiji Yoshino vốn bị bệnh tim bẩm sinh, khi nhìn thấy một cảnh tượng khác thường vào ban đêm thì bệnh tim tái phát —— bị dọa đến mức phải đưa vào phòng cấp cứu, đến giờ vẫn chưa rõ sống chết.
Văn phòng hiệu trưởng.
Hiệu trưởng Hiroki Harada tức giận đến mặt mày xanh mét, hắn giận dữ đập bàn, sau đó trừng mắt nhìn giáo sư Ito:
"Chuichiro Ito, tôi cần các người cho tôi một lời giải thích!"
"Tại sao giữa đêm khuya lại có nhiều người tập trung trong phòng nghiên cứu học thuật như vậy? Rốt cuộc các người đang làm gì trong phòng vậy hả???"
Đôi khi, làm phiên dịch thực sự bất đắc dĩ.
Giáo sư Ito lộ vẻ mệt mỏi.
"Thưa hiệu trưởng Nguyên Điền, chúng tôi không hề nô đùa, mà là đang làm việc."
Ông ta lấy cuốn « Nhân Gian Thất Cách » bản dịch tiếng Nhật hoàn chỉnh từ trong ngực ra, đặt lên bàn, đẩy tới trước mặt hiệu trưởng Hiroki Harada:
"Đây là cuốn sách mà đội phiên dịch của chúng tôi, đã phải thức trắng ba ngày đêm ——"
"Để dịch ra tác phẩm."
(hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận