Chữa Khỏi Hệ Văn Hào? Không, Là Đưa Buồn A !

Chữa Khỏi Hệ Văn Hào? Không, Là Đưa Buồn A ! - Chương 147: Tiên thiên đoạn chương Thánh Thể, một cái cũng không chạy khỏi! (length: 17049)

Mùa hè, buổi sáng luôn đến sớm một cách đặc biệt?
9 giờ sáng, trời vẫn còn tờ mờ.
Giang Hải trùm chăn kín mít, ngủ say sưa. Hắn cảm giác mình còn chưa ngủ được mấy tiếng thì chiếc đồng hồ báo thức Iphone đã liên tục reo lên những tiếng "Tích tích tích tích" khó chịu.
Trong cơn mơ màng, Giang Hải cầm điện thoại lên xem, hiện lên dòng chữ 【09:01】.
"Ngủ thêm mười phút nữa thôi, đúng mười phút."
Giữa lúc nửa tỉnh nửa mê, Giang Hải cảm thấy mình có chút choáng váng. Tối qua thức đêm viết lách đến tận bốn giờ sáng, tinh thần còn chưa hồi phục, hắn định ngủ nướng thêm chút.
Vừa nhắm mắt.
Lại vừa mở mắt.
Giang Hải lật người trên giường, cầm điện thoại lên nhìn:
【10:30】 Lần này, Giang Hải hoàn toàn tỉnh ngủ.
"Ngọa tào? ! ? !"
Có đôi khi, Giang Hải cũng hoài nghi thời gian buổi sáng có cùng mình nằm chung một hệ quy chiếu hay không?
Rõ ràng chỉ cảm thấy thoáng chốc, mình chỉ vừa xoay người một cái.
Mà một giờ đã trôi qua nhanh như vậy?
"Cái mẹ nó." Giang Hải bật dậy, quyết đoán lao xuống giường, sau đó nhanh chóng mặc áo ngắn quần đùi vào người, vừa mặc vừa lẩm bẩm, "Chết tiệt chết tiệt."
Gần đến kỳ thi cuối kỳ, các thầy cô cũng lần lượt bắt đầu cho thi. Hôm nay là buổi báo cáo nhóm môn "Lý luận và phê bình văn học", Giang Hải là người thuyết trình của nhóm, vậy mà ngay trước thời điểm quan trọng này... Lại ngủ quên?
Nếu là ngày thường, lúc này Giang Hải chắc chắn sẽ rất hoảng, dù sao buổi báo cáo này thật sự rất quan trọng, liên quan đến điểm số cuối kỳ của hắn.
Nhưng nghĩ lại.
Nếu đã muộn rồi, thì muộn mười phút hay muộn nửa tiếng thì có gì khác nhau đâu?
Nghĩ đến đây, Giang Hải ngược lại bình tĩnh lại.
Thong thả mặc quần áo xong.
Giang Hải vừa đánh răng, vừa xử lý tin nhắn trong điện thoại. Đúng lúc này, Trương Văn Nhạc, một thành viên cùng nhóm của Giang Hải, gửi tin nhắn:
【Tình hình sao rồi? Người đâu?】 Giang Hải không vội, ngắn gọn trả lời một câu:
【Đến ngay.】 Ở độ tuổi 20, người ta thường đặc biệt chú ý đến vẻ bề ngoài.
Đối với thanh niên trai tráng đang độ tuổi đẹp nhất thì —— Ta có thể ba ngày không ăn cơm, nhưng không thể ba ngày không gội đầu.
Giang Hải gội đầu xong, tiện thể tạo kiểu tóc đẹp trai, còn tranh thủ xịt thêm chút keo xịt tóc khi rảnh rỗi.
Lần này không để ý thời gian, lại chậm trễ mất gần hai mươi phút.
Tiếng thông báo điện thoại liên tục vang lên:
【Người đâu?】 【Ta chờ ngươi nửa tiếng rồi, sao vẫn chưa thấy mặt?】 【Ngươi đến đâu rồi?】 Giang Hải ngắm nghía vẻ anh tuấn của mình trước gương, bỗng nhiên vỗ tay một cái:
"Đúng là Đạp Mã Soái!"
Thu dọn ba lô, Giang Hải xỏ giày vào rồi bắt đầu lao ra khỏi ký túc xá, trước khi ra đến cửa còn gửi tin nhắn cho Hầu Tử Trương Văn Nhạc:
【Đến dưới tầng giảng đường rồi!】 "Nếu ta là DJ thì ngươi có yêu ta không?" Giang Hải vừa ngân nga bài hát nhỏ, vừa chậm rãi đi xuống lầu.
Ai ngờ, hắn còn chưa ra đến ký túc xá, lại ngay dưới tầng đụng mặt Hầu Tử Trương Văn Nhạc vừa mới ra khỏi phòng?
Hai tiếng ngạc nhiên bối rối cùng vang lên trong sảnh ký túc xá rộng lớn:
"Không phải ngươi nói ở giảng đường sao?"
"Không phải ngươi nói cũng đến cửa giảng đường rồi à?"
Hai người nhìn nhau, ánh mắt hiện lên vẻ bất lực khó tả:
"Hay là nói chúng ta có thể đi cùng nhau?"
Hai người ngay lập tức nhìn nhau cười phá lên, cùng lúc đó gửi đến đối phương lời chào hỏi thân tình nhất:
"Đệt mợ."
Trên thế giới này, luôn có một kiểu người, rõ ràng còn đang nằm trên giường ngủ say, vẫn dám nhắn tin giục giã bạn bè:
"Tao đến rồi, sao mày vẫn chưa đến?"
Rõ ràng là Giang Hải và Trương Văn Nhạc đều thuộc kiểu người này, đúng là Ngọa Long gặp Phượng Sồ.
Hai người cũng chẳng ai thiệt ai hơn?
Điểm số à, trừ vào là xong chuyện, ai thèm để ý 2, 3 điểm ấy chứ?
Giang Hải vừa đi đường, vừa gửi tin nhắn cho Mạc chủ biên của «Thanh xuân lời mở đầu»:
"Mạc chủ biên, đây là 25.000 chữ bản thảo đầu của «Long Tộc», mời ngài xem xét."
Việc đăng nhiều kỳ tiểu thuyết trên tạp chí văn học có phần giống như việc cập nhật truyện trên các trang mạng - Nó không yêu cầu bạn phải viết xong toàn bộ tiểu thuyết ngay lập tức, mà sẽ chia thành từng phần, đăng tải theo nhiều kỳ.
Nói trắng ra, «Thanh xuân lời mở đầu» không chỉ đăng tiểu thuyết của mình Giang Hải, bên trong còn có rất nhiều tác giả khác đang đăng tải các tác phẩm dài kỳ, cùng với một số tác phẩm ngắn chọn lọc của những tác giả thực lực, tập hợp những nội dung này lại mới tạo thành một ấn bản hoàn chỉnh của «Thanh xuân lời mở đầu».
«Thanh xuân lời mở đầu» sẽ mở một chuyên mục cho «Long Tộc», mỗi kỳ sẽ dành khoảng 3 đến 6 trang, để đăng tải «Long Tộc I: Hỏa chi Thần Hi» của Giang Hải.
Nếu như trong quá trình đăng nhiều kỳ, chuyên mục «Long Tộc» không được độc giả đón nhận tốt, không đủ hấp dẫn để lôi kéo người đọc tiếp tục theo dõi, thì «Thanh xuân lời mở đầu» sẽ kịp thời hành động, chấm dứt toàn bộ chuyên mục liên quan đến «Long Tộc»!
Đối với những hành động báo trước này của tòa soạn —— Giang Hải cũng hiểu rõ!
Tòa soạn cũng đâu phải là hội từ thiện, họ cũng cần phải kiếm tiền.
Nhuận bút 800 tệ/ngàn chữ, nhìn khắp cả giới này, thì đó cũng đã là giá cao đảm bảo rồi.
800 tệ/ngàn chữ, một vạn chữ, tức là tám nghìn tệ.
Tính theo số chữ 28 nghìn mà Giang Hải vừa thức một đêm viết ra, thì số nhuận bút 25 nghìn chữ kia —— Chính là hai mươi nghìn tệ!
Giữa tòa soạn và tác giả bản thảo có mối quan hệ hợp tác.
Nếu ngươi không thể làm cho người khác hứng thú theo dõi, nói cách khác, nếu ngươi không mang lại lợi nhuận, vậy thì —— Chắc chắn là sẽ bị cắt bỏ thôi!
Giang Hải vừa đi trên đường, vừa âm thầm suy nghĩ:
"Không biết có gài điểm mấu chốt đoạn văn ngày hôm qua có ổn không nữa?"
Đối với việc đăng nhiều kỳ trên tạp chí, là một tác giả, có một chuyện đặc biệt quan trọng —— Chính là gài điểm mấu chốt!
Nói theo một cách đơn giản, chính là gián đoạn chương hồi!
Chỉ khi gián đoạn đúng chỗ, đủ hấp dẫn sự tò mò của độc giả, khiến họ không thể không đọc tiếp thì đến kỳ sau, họ mới mua tạp chí có đăng truyện của bạn!
Tóm tắt nội dung truyện nhiều kỳ của Giang Hải đại khái là:
【Đường Minh Phi, một cậu bé tuổi thanh xuân hết sức bình thường, cũng giống như phần lớn các bạn thiếu niên trên thế giới, rất ngốc nghếch, cũng rất vụng về, học hành lại thuộc nhóm đội sổ, là người vô danh thực sự trong trường. Việc duy nhất cậu giỏi và có thể tự hào chính là việc gần như mê mẩn game «Star Craft» sau khi tan học.】 【Khi gần đến kỳ thi đại học, cậu nhận được một bức thư mời từ nước ngoài, đến từ học viện Kassel bí ẩn và to lớn. Được sự đồng ý của chú thím, cũng vì làm sáng tỏ sự mất tích bí ẩn của bố mẹ, Đường Minh Phi lấy hết dũng khí, đến buổi phỏng vấn của học viện Kassel.】 【Tưởng rằng, mình thể hiện kém cỏi, nhưng ai ngờ Đường Minh Phi lại vượt qua buổi phỏng vấn của học viện Kassel? Chuyện này làm mọi người đều kinh ngạc! Đường Minh Phi thích lớp trưởng Trần Văn Văn, vì Trần Văn Văn, cậu từng muốn bỏ qua lời mời nhập học của học viện Kassel. Vào ngày tốt nghiệp, Đường Minh Phi lấy hết can đảm, quyết định thổ lộ với lớp trưởng Trần Văn Văn trong buổi lễ tốt nghiệp của lớp.】 【Mặc dù sớm biết tâm ý của Đường Minh Phi, nhưng Trần Văn Văn vẫn lợi dụng sự tốt bụng của cậu, không chỉ đồng ý lời theo đuổi của cậu ấm Triệu Mạnh trong buổi lễ tốt nghiệp, thậm chí còn thẳng thừng làm Đường Minh Phi bẽ mặt. Lúc Đường Minh Phi như một đứa trẻ bị tủi thân, đứng giữa sân khấu bối rối thì một học tỷ Dạ Dạ đến từ học viện Kassel xuất hiện, lái chiếc Ferrari siêu phong cách, mặc bộ quần áo đỏ dài giống như thiên sứ giáng trần.】 Phải nói là, điểm mấu chốt này rất tốt.
Nó vừa khéo dừng ở chỗ nhân vật chính muốn làm màu, nhưng vẫn chưa bắt đầu.
Vừa có thể hấp dẫn người đọc tiếp tục theo dõi, vừa có thể khơi dậy sự mong đợi, khiến người ta nôn nóng muốn biết nội dung cốt truyện tiếp theo?
Trong tòa soạn tạp chí «Thanh xuân lời mở đầu».
Mạc chủ biên ngồi trước màn hình máy tính, nhìn bản thảo mà Giang Hải gửi đến, ông châm tẩu hút thuốc, rồi bắt đầu trầm tư:
"Tưởng rằng Giang Hải không quen với phương thức đăng nhiều kỳ dài trên tạp chí?"
"Giờ nhìn thì, có vẻ như là ta lo thừa rồi?"
Theo tài liệu mà Giang Hải cung cấp thì trước đây, hắn chưa từng tiếp xúc với thể loại sáng tác dài kỳ trên tạp chí như này?
Nguyên tưởng rằng, Giang Hải còn cần tạp chí xã chuyên nghiệp biên tập giúp hắn xem xét bản thảo, chỉnh sửa nội dung cốt truyện.
Ai ngờ, cái này lại là một chương truyện hoàn hảo đến mức không thể tin được?
Bản thảo này hoàn toàn không cần chỉnh sửa, đưa ra là có thể trực tiếp đăng?
"Thằng nhóc này rốt cuộc làm thế nào mà thuần thục đến vậy?"
Mạc chủ biên nghi ngờ có hai điểm.
Một là, công lực viết truyện của Giang Hải sao lại thành thạo đến thế?
Nhìn từ nội dung cốt truyện mà nói, hắn hoàn toàn không giống một người mới, thậm chí có thể gọi là bậc thầy viết truyện?
Hai là, thằng nhóc này sao tốc độ nhanh đến vậy?
Tối hôm qua mới đưa dàn ý cho hắn, hôm nay mới qua một buổi tối, đã làm ra được hai ba vạn chữ?
Nhanh như vậy cũng không phải là quá nhanh chứ?
"Chẳng lẽ, thằng nhóc này có bản thảo dự trữ?"
Không nghĩ nhiều, Mạc chủ biên lập tức gọi đồng nghiệp trong ban biên tập tạp chí đến:
"Thông báo cho bộ phận kiểm duyệt bản thảo, số trang của Trịnh Uyên Khiết lão sư trong chuyên mục ảo tưởng « lời mở đầu thanh xuân » lần này sẽ cắt bớt đi, để một phần dành cho phát hành « Long Tộc I: Ngọn Lửa Thần Hi »."
"Cắt bớt trang của Trịnh Uyên Khiết lão sư?" Đề nghị này khiến đồng nghiệp hơi kinh ngạc, "Mạc chủ biên, không ổn đâu, Trịnh Uyên Khiết lão sư là cây bút chủ lực của chúng ta."
Hiện tại, học sinh mua « lời mở đầu thanh xuân », gần một phần ba là vì danh tiếng của Trịnh Uyên Khiết lão sư mà đến.
Nói cách khác, mọi người mua « lời mở đầu thanh xuân » là vì đọc truyện của Trịnh Uyên Khiết lão sư!
Trong tình huống đó, lại cắt bớt số trang của Trịnh Uyên Khiết lão sư để phát hành tiểu thuyết của một tác giả mới?
Điều này, có phải có chút không đúng thời điểm không?
"Cuối cùng vẫn phải thay đổi." Mạc chủ biên rít một hơi thuốc, vẻ mặt phiền muộn lộ rõ, "Nếu không tìm ra người có thể trấn được vị trí chủ bút mới trước khi truyện dài của Trịnh lão sư kết thúc, doanh số của tạp chí chúng ta sau này chỉ có thể càng ngày càng thấp."
"Không chỉ « Long Tộc », những bản thảo của mấy tác giả quen thuộc mà bộ biên tập chúng ta duyệt gần đây, những bản thảo đã thông qua kiểm duyệt, đều phát hành hết đi."
"Nhớ kỹ, ta nói là kỳ này, không phải kỳ sau!"
Hoàn toàn không biết tiến triển của việc đăng nhiều kỳ của « Long Tộc » lại nhanh đến như vậy.
Trong sân trường.
Giang Hải chậm rãi đi trên con đường trong rừng, bên cạnh có Trương Văn Nhạc đi cùng.
Trong đầu hắn đang suy nghĩ mông lung, những thứ có và không:
"Việc đăng nhiều kỳ của « Long Tộc » là mỗi tuần nộp một bản thảo, thời gian như vậy đối với ta cũng khá thoải mái."
"Cho nên, trọng điểm thời gian này vẫn nên tập trung vào bộ hí khúc « Đậu Nga oan »."
Sắp đến thời gian bình chọn giải thưởng văn học hí kịch Tào Ngu rồi, còn hai tuần nữa là chính thức công bố kết quả.
Cho nên, trong khoảng thời gian này, Giang Hải phải đẩy nhanh tiến độ « Đậu Nga oan » một chút.
Mục tiêu của hắn chỉ có một, đó là gây xúc động, phải toàn diện, và là với toàn bộ giới trẻ!
Thiếu một thứ cũng không được!
Thiếu một ai cũng không thể!
Trong thời gian này, Giang Hải đã phác thảo xong cơ cấu và hình thức ban đầu của vở kịch « Đậu Nga oan » trong nhà trọ mới.
Bây giờ, việc hắn cần làm là lấp đầy nội dung vào bản phác thảo đó.
Chính vì điều này, Giang Hải tự tin rằng trong hai ngày mà không có ai quấy rầy việc sáng tác, hắn có thể hoàn thành xong bản thảo « Đậu Nga oan ».
"Lão nhân không thoát, trẻ con cũng không chạy được, tất cả đều không thoát được hắc hắc hắc hắc."
Đi trên đường lớn trong rừng của trường.
Nhìn Giang Hải đột nhiên vừa đi vừa phát ra tiếng cười rợn người, Trương Văn Nhạc lập tức lộ ra biểu cảm kinh điển như Học Hữu:
"Mày cười cái gì đấy? Mày ăn c*t à?"
Nếu bỏ cái tật nói năng thô tục này thì Trương Văn Nhạc cũng là một người bạn không tồi đấy chứ?
Dù sao, có gì hạnh phúc hơn chuyện đang cúp cua đi net thì có người bị bắt cùng mình.
Đến thi trễ lại phát hiện có người còn trễ hơn mình?
Nói thật, Giang Hải lúc đầu phát hiện mình ngủ quên thì trong lòng cũng có chút hoảng hốt, nhưng khi thấy Trương Văn Nhạc cũng ngủ quên, lại còn không đi thi thì... Hắn liền hết luống cuống?
"Thi cuối kỳ cũng đến trễ được, mày cười được hả?" Với vẻ mặt khó hiểu, Trương Văn Nhạc nhìn Giang Hải, "Mày là người sao? Mẹ nó mày..."
Trương Văn Nhạc đang định kể tội Giang Hải thì thấy Giang Hải lấy trong tay ra một cuốn sổ, một cây bút mực, cứ thế viết viết vẽ vẽ.
Trương Văn Nhạc ghé vào xem thì thấy Giang Hải như đang luyện chữ ký, hơn nữa lại là kiểu chữ ký nối liền không rõ rất bay bổng, "Mày vẽ cái này làm gì?"
"Rảnh quá, luyện chữ ký thôi."
Luyện chữ ký?
Thứ đó có gì mà phải luyện?
Trương Văn Nhạc rất nghi ngờ, định hỏi Giang Hải một câu:
"Mày không nghĩ đến việc giải thích với thầy chuyện bỏ thi à, mà lại rảnh đi luyện chữ ký."
Đột nhiên, dường như nghĩ ra gì đó, Trương Văn Nhạc lộ vẻ mặt khó tin nhìn chằm chằm Giang Hải:
"Chờ chút!"
"Vậy, buổi ký tặng cho người đọc là hôm nay đúng không?"
Giang Hải liếc đồng hồ: "Chính xác thì là sau bốn mươi lăm phút nữa."
Việc trường tổ chức buổi ký tặng cho Giang Hải đã khiến cả trường náo động, đã là trường tổ chức thì chắc chắn Giang Hải có giấy phép vắng mặt.
Giờ phút này, Trương Văn Nhạc như đã hiểu ra tất cả, trên mặt lộ rõ vẻ kinh hãi:
"Thảo nào mày cứ kéo tao đi chậm như vậy, hóa ra từ đầu đến cuối chỉ có mình tao là đến trễ????"
Hiểu rõ được điều này, không một chút do dự, Trương Văn Nhạc cắm đầu cắm cổ chạy.
Trong sân trường vốn yên ắng.
Đột nhiên vang lên một tiếng hét thảm thiết:
"Giang Hải, mẹ nó đúng là đồ súc sinh mà!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận