Chữa Khỏi Hệ Văn Hào? Không, Là Đưa Buồn A !

Chữa Khỏi Hệ Văn Hào? Không, Là Đưa Buồn A ! - Chương 142: Đao chạy, có thể làm khó dễ được ta? (length: 13064)

Ngươi muốn hỏi thân thể mập mạp khỏe mạnh không tốt à?
Nói là tốt, thực ra chưa hẳn, dù sao hai trăm cân cân nặng ở đây bày ra rồi, liền chừng hai trăm cân thịt dư treo trên người, ngươi bảo thân thể hắn tốt được sao?
Chắc chắn là không thể nói vậy được.
Dù vậy, bình thường hắn không có việc gì cũng thích làm vài việc chân tay.
Áp lực lớn thì làm một lần.
Đêm khuya buồn bã cũng làm một lần.
Thả lỏng giải tỏa cũng quen một lần.
Nhưng mà, dù thế, hắn đâu có phải đang tiết trời đầu hè nóng bức lại bị cảm lạnh chứ?
"Thật đúng là có chút kỳ quái." Dương Vĩ hắt hơi mạnh một cái, theo bản năng khoác thêm áo khoác.
Vừa quay đầu lại, đã thấy Sở Thiên Kiêu đang ngồi trước màn hình máy tính, tay không ngừng cầm điếu thuốc hút liên tục, nhả khói mù mịt.
Chỉ thấy hắn ngậm một cái điếu thuốc lá, vẻ mặt bực bội bộc lộ rõ ràng:
"Ngươi nói xem, trên đời này vì sao lại có đám tác giả hèn hạ như vậy chứ!"
Sở Thiên Kiêu càng nghĩ càng giận, càng tức càng uất.
Nói thật, hắn thật sự không dám nhìn cái kết cục của « nữ khách trọ ».
Hắn chỉ là lướt qua tin nhắn của đám bạn đọc trong nhóm Thủy Thư, lờ mờ thấy mấy người đó đau khổ tiết lộ kết cục:
"Bạn ơi, c·h·ế·t rồi!"
"Nữ chính gả cho người khác!"
"Mối tình đầu của mẹ thì lại làm lễ tế trời!"
Dù chưa tận mắt đọc những tình tiết này, hắn chỉ cần lờ mờ tưởng tượng trong đầu thôi cũng cảm nhận được cái sự bi thương ẩn chứa trong nội dung cốt truyện này rồi.
Nhìn thấy trang bìa của « nữ khách trọ » chói lọi khắc hai chữ 'sảng văn', không hiểu sao - lửa giận bùng lên từ trong lòng?
"Lừa đám cẩu vào rồi giết?"
Dùng mác sảng văn để dụ những người đọc không biết chuyện, rồi thừa lúc người ta không phòng bị - ra tay tàn độc!
"Đó chính là cái chiêu này đúng không?"
"Ngay từ đầu đã định vậy rồi đúng không?"
Nghĩ đến đây, lửa giận chưa từng có trào dâng trong lòng Sở Thiên Kiêu, trực trào ra ngoài.
Sở Thiên Kiêu giờ chỉ muốn tìm một chỗ để xả giận.
Hắn dập tắt tàn thuốc trong tay, cầm lấy găng tay đấm bốc, hào hứng bắt đầu lao ra cửa.
Thấy tình hình không ổn, mập mạp gọi với theo bóng lưng của hắn:
"Sở ca, anh đi đâu vậy?"
Sở Thiên Kiêu không ngoảnh đầu lại, từng chữ từng chữ, hùng hồn trả lời mập mạp:
"Đấm! Bốc! Quán!"
Cũng ngay sau khi Sở Thiên Kiêu ra khỏi cửa không lâu.
Phòng ngủ đối diện lầu vang lên một tiếng gầm gừ khàn giọng:
"Mưa đêm, mẹ nó ta chém mi!"
"Á à ~~ đế! !" Nghe tiếng gầm này, mập mạp lại hắt hơi một cái rõ mạnh.
Cũng không biết tại sao, hắn cảm thấy lòng mình ngày càng hoang mang.
Rõ ràng mình đâu có làm gì đâu, sao luôn xuất hiện một dự cảm không lành?
Vấn đề này, rốt cuộc là nằm ở chỗ nào?
"Có thể là gần đây mình quá mệt mỏi?" Mập mạp nhất thời cảm thấy nghi ngờ, lại rút khăn giấy, lau đi nước mũi trên mặt.
Hắn cảm thấy có gì đó không đúng lắm, nhưng không đúng ở đâu, thì hình như lại không nói được?
Không nghĩ ra thì thôi vậy, đừng bận tâm.
Không cần lo lắng khổ não vì những chuyện chưa xảy ra.
Mập mạp thành kính lần chuỗi tràng hạt, âm thầm cầu nguyện:
"Phật Tổ phù hộ, xua tan bệnh tật tà ma."
"Đợi ta xong trận này thì phải đi bai bai với mi thôi."
Có liên quan đến việc hoàn thành bộ « nữ khách trọ », đâu phải ai cũng toàn chửi bới chứ?
Vẫn còn một nhóm người kha khá, cảm thấy vui mừng, hứng khởi từ trong tim đối với cái kết thúc bi tình đau buồn này?
Ví dụ như, bà chủ quầy tạp hóa dưới lầu chẳng hạn.
Hay là nói, đồng nghiệp cùng lãnh đạo trong Cục Thuốc lá thành phố.
Ngay sau khi « Ta 26 tuổi nữ khách trọ » công bố kết thúc, Cục Thuốc lá thành phố đã lập tức dùng tài khoản chính thức đưa tin về kết thúc của cuốn sách này:
"Tác phẩm chữa lành tâm hồn dòng đô thị!"
"Đỉnh cao của văn thoải mái đô thị!"
"Truyện sảng văn khiến bạn thoải mái không dừng được, bạn còn chưa xem sao? Mau tới lén đọc thử chút xem!"
Giống như sợ thiên hạ chưa đủ loạn, mức độ tuyên truyền « nữ khách trọ » của ngành thuốc lá thành phố có thể nói là lớn chưa từng thấy!
Cứ như thể rất sợ chuyện này không ồn ào lên được, thậm chí họ còn cố ý bỏ tiền mua hot search đẩy tin cho « nữ khách trọ »?
Và điều đó đã mang đến hiệu quả rõ ràng - doanh số bán thuốc lá của Cục Thuốc lá thành phố tăng từ 26.32%, cao hơn 7 điểm phần trăm, lên tới 33.46% đáng kinh ngạc!
Người viết dao là « ta 26 tuổi nữ khách trọ ».
Bị chửi là tác giả Mưa Đêm Mang Ô Không Đeo Dao.
Mà cuối cùng được lợi lại là cả Cục Thuốc lá thành phố?
Điều này khiến cho lãnh đạo hệ thống thuốc lá mừng phát điên:
"Một mũi tên trúng ba con nhạn, còn chiêu quảng bá nào mà lợi nhuận cao hơn là đẩy mạnh truyện « nữ khách trọ » nữa chứ?"
Không ít những độc giả mới vừa vào hố tỏ vẻ:
"Trước khi đọc quyển này, tôi còn chẳng bao giờ đụng vào thuốc lá."
"Sau khi xem xong cuốn này, tôi lập tức hút mười năm, đừng hỏi tôi vì sao, vì một tuần tôi hút tận ba bao lận."
Cũng chính nhờ doanh số bán thuốc lá tăng lên một cách chóng mặt, khiến lãnh đạo bộ phận tuyên truyền của hệ thống thuốc lá đã trực tiếp dùng tài khoản phụ nhắn tin cho Giang Hải:
"Cảm ơn đồng chí Mưa Đêm đã cống hiến cho Quân Phí quốc gia!"
Cùng với sự kết thúc của « nữ khách trọ », cho dù Tấn Tây Bắc rối tung lên.
Nhưng Giang Hải trong cuộc, lại không có một chút động tĩnh nào.
Tài khoản tác giả 【Mưa Đêm Mang Ô Không Đeo Dao】 sau khi đăng chương cuối của « nữ khách trọ » thì như bốc hơi khỏi thế gian - tài khoản này không còn ai online nữa?
Mặc cho độc giả có chửi mắng thế nào.
Mặc kệ fan có nguyền rủa thế nào.
Nói tóm lại, Mưa Đêm Mang Ô Không Đeo Dao như Lã Vọng buông cần, tuyệt nhiên không có một chút động tĩnh gì?
Tình cảnh khác thường này, cũng khiến những bạn đọc phẫn nộ cảm thấy không thể hiểu nổi, trong lúc nhất thời, các loại suy đoán bắt đầu lan truyền trên mạng:
"Tên Mưa Đêm này trốn đi đâu rồi? Viết cho lão tử cái kết cục như c...làm tao tức tối, rồi quay qua phủi mông bỏ đi? Đây là cái kiểu chơi gì vậy?"
"Nghĩ theo hướng tích cực thì, vạn nhất người ta c·h·ế·t rồi cũng nên? Người c·h·ế·t là chuyện lớn, mọi người đừng lôi người ta ra nữa."
"Nói sao đây? Chẳng lẽ thật bị off đời thật rồi sao? Mấy hôm trước tôi còn thấy có mấy người cuồng đọc đòi xông vào nhà trói mưa đêm lại đó!"
"Chỉ vì một quyển sách mà các người đòi off đời tác giả à? Đạo đức để đâu rồi? Lương tri để đâu rồi? Địa chỉ của hắn đâu!!!"
"Muốn off thật mưa đêm một cái, không muốn off thì móc con mắt! Cẩu mưa đêm, mi trả Nhạc Dao lại cho ta!!"
Là một tác giả, đặc biệt là một tác giả chuyên viết 'Bi kịch sảng văn', ngay từ đầu nếu Giang Hải đã dám viết như vậy - vậy thì tất nhiên hắn đã chuẩn bị tâm lý trước!
Dù sao thì việc ghép 'Bi kịch' và 'Sảng văn' với nhau có vẻ hơi không hợp, nhưng nghĩ kỹ một chút.
Bi thương là độc giả.
Thoải mái là tác giả.
Vậy dùng như vậy để diễn tả cái từ ngữ mới nổi 【 bi kịch sảng văn 】 có phải dễ hiểu hơn không?
Thực ra hỏi Giang Hải hai ngày này có dễ chịu không?
À, thật không thấy tí nào luôn!
Đúng là trong lúc viết, hắn có dễ chịu thật, chọc thẳng vào tim người đọc, một đ·ao này qua đ·a·o khác.
Nhưng trong thực tế, mỗi ngày hắn phải chịu áp lực học hành từ Tiêu Lâm Du sư tỷ.
Hình như hắn cũng không vui lên nổi thì phải?
Một mặt, nghe theo lời khuyên của biên tập Dương Thù Mạn, vì sự an toàn của bản thân - mấy ngày nay, hắn cơ bản không về phòng ngủ mà núp ở quán trọ mới.
Tại sao lại núp trong quán trọ mới à?
Giang Hải giờ biết có rất nhiều người đang tìm hắn, vì bị ‘súng bắn chim đầu đàn’, lúc này tốt nhất nên khiêm tốn.
Mặt khác, sở dĩ không về phòng ngủ cũng là vì muốn thanh tịnh, càng thêm chú tâm học tập.
Dù quá trình có chút đau khổ, nhưng dưới sự dạy dỗ không hề giữ lại của sư tỷ Tiêu Lâm Du, kiến thức văn hóa về 【kịch dân tục】 của Giang Hải đang nhanh chóng tăng lên.
Có khi, Giang Hải cũng nghi ngờ thứ như Tiến sĩ, đặc biệt là Tiến sĩ nữ - có thật là người không?
Ngay cả tối qua, học suốt đêm đến hai giờ rưỡi sáng, đến sáu giờ sáng hôm sau.
Tiêu Lâm Du đã đúng giờ đứng trước cửa phòng, dùng ánh mắt cực kỳ chân thành theo dõi hắn:
"Giang Hải sư đệ, đến giờ học rồi."
Giống như bị thần kinh nhập, Tiêu Lâm Du mỗi ngày chỉ ngủ bốn, năm tiếng, nhưng cho dù thế - tinh thần của nàng vẫn vô cùng sung mãn?
Điều này khiến cho mỗi khi Giang Hải cùng nàng xuống lầu ăn sáng.
Nhìn Giang Hải với vẻ mặt mệt mỏi, mắt thâm quầng, thì ngược lại, Tiêu Lâm Du vẫn tươi cười rạng rỡ, tràn đầy sức sống.
Dưới lầu đại sảnh, nhân viên phục vụ đều dùng ánh mắt cực kỳ thương cảm nhìn chằm chằm Giang Hải, dáng vẻ kia phảng phất như đang nói:
"Không có chỗ nào không tốt, chỉ có trâu cày chết, quả thật là chân lý."
Vì hoàn thành nhiệm vụ Thành đạo sư giao phó, đốc thúc Giang Hải học tập, đã nhiều ngày, Tiêu Lâm Du cũng ở tại phòng bên cạnh Giang Hải.
Mà phương pháp nàng dùng để đốc thúc Giang Hải, cũng vô cùng đơn giản —— Vừa không phải thúc giục, cũng không phải đuổi.
Sau giờ học của Giang Hải, nàng sẽ ngồi yên bên cạnh Giang Hải đọc sách.
Khi Giang Hải muốn nghỉ ngơi, nàng lại ngồi đối diện Giang Hải, để cho Giang Hải nhìn nàng đọc sách!
Mấu chốt nhất là, giữa hai người, trừ thảo luận về 【 dân tục hí kịch 】 ra —— Cơ bản cũng không có những đề tài khác!
Muốn tán gẫu, lại chẳng tìm được người.
Ngẩng đầu lên, một vị sư tỷ hết sức chăm chú lại ưu tú, đang ngồi trước mặt ngươi chuyên tâm học tập.
Chỉ cần không phải gỗ mục, dưới bầu không khí thúc ép này, chắc chắn có thể bị kích thích ham muốn học tập?
Và biện pháp này cũng tương đối hữu ích, sự thật chứng minh cho dù là người lười như Giang Hải, dưới sự đốc thúc có phần biến thái của Tiêu Lâm Du lần này —— Giang Hải cảm thấy mình cũng đã tiến bộ rất nhiều.
Bây giờ hắn tự tin, cho dù không cần Tiêu Lâm Du kèm cặp, hắn cũng có thể bằng sức mình xây dựng được một cấu trúc đại khái về «Đậu Nga oan».
Tiếp xúc với vị sư tỷ Tiêu Lâm Du này mấy ngày, Giang Hải phát hiện, vị sư tỷ Tiêu Lâm Du này —— Nàng không hề giả vờ đọc sách, mà là thật sự rất thích đọc sách!
Chỉ cần có thời gian, chỉ cần rảnh rỗi, trên tay nàng lúc nào, ở đâu cũng sẽ ôm một quyển sách thật dày, rồi vô cùng tập trung nghiền ngẫm.
Giang Hải đã từng thử hỏi nàng:
"Ngày nào cũng ôm sách đọc như vậy, ngươi không cảm thấy mệt sao?"
Lúc này, Tiêu Lâm Du sẽ chớp đôi mắt vô cùng chân thành lại vô tội, nhìn Giang Hải:
"Đọc sách sao lại cảm thấy mệt?"
Cũng chính sự xuất hiện của Tiêu Lâm Du, khiến Giang Hải nhận ra rằng, thì ra trên thế giới này thật sự có người toàn tâm toàn ý dấn thân vào học thuật?
Hơn nữa lại là một người trẻ tuổi như vậy?
Hoàn toàn không để ý tới những ồn ào bên ngoài.
Mấy ngày nay, Giang Hải đã thực sự bình tĩnh lại, thật sự nâng cao bản thân mình một chút.
Trong phòng.
Chỉ thấy hắn mở máy tính, trên trang word, chậm rãi gõ xuống một dòng chữ:
"« Cảm thiên động địa Đậu Nga oan » màn thứ nhất, khai thiên cắt cảnh."
Đang lúc hắn đắm chìm trong sáng tác, giáo viên phụ đạo Tiếu Thiều Mẫn, đại diện phía trường học, gửi cho Giang Hải một tin nhắn:
"Giang Hải, trường đã liên hệ với nhà xuất bản, chuẩn bị cho ngươi một buổi ký tặng cho độc giả, liên quan đến việc bán hai bookmark « Hứa Tam Quan Mại Huyết Ký » và « Nhân Gian Thất Cách »."
"Thứ tư, hai giờ chiều, tại đại sảnh trung tâm thương mại cổng Đông của trường."
Ngay khi nhận được tin nhắn như vậy, Giang Hải lập tức ngây người, rồi lòng cảnh giác đột ngột dâng lên:
"Cái này, có phải là đang nhử cá không?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận