Chữa Khỏi Hệ Văn Hào? Không, Là Đưa Buồn A !

Chữa Khỏi Hệ Văn Hào? Không, Là Đưa Buồn A ! - Chương 56: Dũng mãnh nhân sinh không cần giải thích (length: 8804)

Ngọa Tào?!
Nghe những lời này, Đào Tử nhất thời cảm thấy lòng dạ tan nát - Ta lúc nào thổ lộ?
Ta lúc nào lại bị cự tuyệt?
Cái quái gì vậy???
"Ngươi đang nói gì vậy???" Đào Tử vẻ mặt vô cùng nghi hoặc nhìn chằm chằm vào tên đeo kính trước mặt, trong ánh mắt tràn đầy kinh hãi, "Mắt nào của ngươi thấy ta thổ lộ?"
"Còn bị cự tuyệt? Đây đúng là lời nói vô căn cứ."
Thẳng thắn mà nói, tình hình như vậy đúng là rất khó để người ta không hiểu lầm - Một cô gái tuổi thanh xuân, tay xách nách mang đủ thứ đồ, một mạch từ thao trường chạy thẳng tới phòng ngủ, sau đó tìm đến một nam sinh có dung mạo không tồi, lại còn vừa đưa trà sữa, vừa tặng quà, lại còn đưa hoa tươi.
Điều này đặt lên người ai mà không mơ hồ?
Tuy Đào Tử vô cùng muốn giải thích cho bản thân:
"Hoa đó không phải ta muốn tặng cho hắn! Trà sữa kia cũng không phải! Mấy thứ đó cũng không phải!!!"
"Ta hoàn toàn là bị người nhờ, là bạn ta gửi nhờ ta mang cho hắn thôi."
Nhưng dù Đào Tử có giải thích thế nào, tên nam sinh Tiểu Võ này vẫn luôn lộ ra vẻ mặt kiểu 'Không cần giải thích, ta hiểu, ta đều biết cả'.
"Hoàn toàn có thể hiểu được mà!" Tiểu Võ vẻ mặt thương cảm nhìn Đào Tử, "Đào Tử học tỷ, cô không cần giải thích."
Hắn vạn lần không ngờ - Thì ra Đào Tử tổng biên tập, người thường ngày gọn gàng xinh đẹp, được ngàn vạn hào quang trong giới văn học vây quanh, khi không có ai lại có bộ dạng của một kẻ liếm cẩu bị cự tuyệt như thế này?
Màn tình cảnh vừa nãy, mọi người ở đó đều thấy - Đào Tử học tỷ không ngừng từ trong túi móc ra hết món quà này đến món quà khác, vô cùng nhiệt tình nhét vào tay nam sinh kia.
Còn người nam sinh được tặng quà thì mặt đầy vẻ không kiên nhẫn?
"Giang Hải, ta nói cho ngươi biết" sau khi nhận quà, thậm chí còn không đợi Đào Tử học tỷ nói hết câu, nam sinh kia đã vẻ mặt chán ghét quay người, đi thẳng về phòng ngủ.
Vừa đi, còn không quay đầu lại nói vọng lại một tiếng:
"Hôm nay ta hơi mệt, có gì để hôm khác nói chuyện."
"Chúng ta, tương lai còn dài mà."
Ai mà nghĩ được Đào Tử học tỷ ngày thường cao ngạo lại có bộ dạng như vậy lúc không có ai?
Ai có thể ngờ được nữ thần học đường thường ngày gọn gàng xinh đẹp không ai bì nổi, khi không có ai lại là một kẻ liếm cẩu?!
"Cảm giác bị cự tuyệt, ta cũng từng trải qua." Giống như là đầy cảm xúc, Tiểu Võ có chút thương tiếc nhìn Đào Tử, "Cho dù là ai, khi bị cự tuyệt trước mặt mọi người như thế, cũng chẳng dễ chịu gì."
Trong suy nghĩ của Tiểu Võ, Đào Tử học tỷ chỉ là vì tình huống này nên mới nghĩ ra đủ mọi loại lý do:
"Quà này không phải do ta đưa, là bạn ta gửi nhờ ta đưa", "Trà sữa này là do bạn ta tiện thể nhờ ta mang hộ", "Hoa này, chỉ là vừa hay bạn ta nhờ ta mang tới".
Lý do rất kinh điển.
Một cái cớ vô cùng kinh điển - "Ta có một người bạn."
Vốn dĩ, Đào Tử còn muốn giải thích thêm, ai ngờ Tiểu Võ này lại phảng phất như hoàn toàn không nghe mình giải thích vậy???
Bất kể Đào Tử nói gì, biểu cảm của hắn vĩnh viễn vẫn là cái kiểu "Không cần giải thích Đào Tử học tỷ, dddd (biết rồi, hiểu rồi)". Nhìn cái tên đeo kính trước mặt, tự cho mình đúng, bộ dạng như người từng trải.
Đào Tử cảm thấy mình hoàn toàn không thể giải thích nổi.
Chỉ thấy nàng nghiến răng, trừng mắt nhìn chằm chằm vào tên tung tin vịt điên cuồng kia:
"Ngươi biết bây giờ ta muốn làm gì không?"
Tiểu Võ ngẩn ra: "Muốn làm gì?"
Chỉ nghe Đào Tử nghiến chặt răng, từng chữ từng chữ thốt ra một câu:
"Bây giờ ta thật sự muốn ——"
"Đấm! Cho! Ngươi! Bay! A a a a a a! ! ! !"
"Ngọa tào, Hải ca, trâu bò!"
Giang Hải vừa nghĩ xem bản thân nên nộp sách gì để dự thi cuộc thi giao lưu văn học cao đẳng châu Á này, vừa đi về phòng.
Nhưng không ngờ, hắn còn chưa đi đến chỗ của mình, Sở Thiên Kiêu đã vẻ mặt kích động chạy tới:
"Không ngờ nha, Hải ca, anh tán gái cũng có bài đấy nhỉ?"
"Đã tóm được rồi á???"
Tóm được? Tóm được cái gì?
Giang Hải có chút mơ hồ trước những lời của Sở Thiên Kiêu:
"Ngươi đang nói gì thế, sao ta nghe không hiểu?"
Chưa kịp để Sở Thiên Kiêu trả lời, gã mập Dương Vĩ vẫn luôn ngồi trong góc tinh thần uể oải, cũng quay người đứng lên chen vào.
Hắn vẻ mặt kính nể nhìn Giang Hải:
"Chả trách cậu chê Mục Đình Đình có dung mạo bình thường."
"So với Đào Tử học tỷ, dáng dấp Mục Đình Đình - -"
"Quả thật rất bình thường!"
"Thật sự là rất bình thường rất bình thường rất bình thường a."
Dù Giang Hải không rõ Đào Tử là nhân vật có số má gì, nhưng rất rõ ràng - Với một người như Đào Tử học tỷ, tổng biên tập của xã văn học khiến sân trường nổi phong ba, Sở Thiên Kiêu và Dương Vĩ đã sớm nghe qua danh tiếng.
"Mày có biết ở ngoài kia có bao nhiêu người thích Đào Tử học tỷ không?" Dương Vĩ vẻ mặt hâm mộ nhìn Giang Hải, sự ghen tị lộ rõ trong lời nói, "Nếu để những người theo đuổi kia biết Đào Tử học tỷ lại thích mày."
"Thì cái tường tỏ tình ở trường chẳng phải là bị phá nát à?????"
Kiểu chuyện nữ thần học tỷ tự tìm đến cửa, chủ động tỏ tình với mình này, chẳng phải chỉ có trong truyện sảng văn mới có thôi sao???
Khi Sở Thiên Kiêu và Dương Vĩ tận mắt thấy màn này diễn ra ngay trước mắt mình, hai người bọn họ lập tức không kìm được cảm thán:
"Hải ca, mẹ nó, mày thực sự là - -"
"Quá trâu bò rồi! ! !"
"Tấm gương của chúng ta đây mà! ! !"
"Không phải như các cậu nghĩ đâu, các cậu hiểu lầm rồi." Thấy gã mập và Sở Thiên Kiêu có vẻ hiểu lầm mình, Giang Hải nhíu mày, định giải thích với hai người, "Cô ấy không cố ý đến tìm ta, cô ấy chỉ là..."
Ai ngờ, hắn còn chưa nói hết câu, ngay lúc này.
Trương Văn Nhạc, tên Hầu tử có ngoại hình giống Trương Nhất Sơn, vẻ mặt bi phẫn xông vào phòng ký túc.
Chỉ thấy giọng hắn vô cùng lớn, thân hình cường điệu quá mức, vừa vào cửa đã bắt đầu gào thét điên cuồng với Giang Hải:
"Ngọa tào, Giang Hải, mày lại cua được Đào Tử học tỷ á????"
"Đồ súc sinh!"
"Mày đúng là đồ súc sinh mà!!! "
Vừa sợ huynh đệ chịu khổ, lại sợ huynh đệ lái Land Rover.
Bình thường mọi người khoác lác một chút, nói chuyện phiếm trêu hoa ghẹo nguyệt gì đó thì thôi đi.
Ai ngờ tiểu tử mày lại đi cưa thật á???
Chuyện này so với giết tao còn khó chịu hơn đấy!!!
Khi biết được tin này, tâm lý của Hầu tử Trương Văn Nhạc nhất thời như "mục Benz":
"Giang Hải, mày chết chắc rồi."
Nếu như trước đây Giang Hải không hiểu tin vịt lan truyền như thế nào, thì bây giờ hắn hoàn toàn có thể hiểu - Cái gọi là tam nhân thành hổ - Ta nói ta đi ship đồ ăn, các người nói ta ra ngoài bán hàng.
Ta nói ta không uống được rượu, các người nói ta sống không được bao lâu.
Ta nói ta là nghiên cứu sinh trường 985, các người nói ta cả ngày trốn trong quán rượu nghiên cứu cái gì?
Đối với mạch suy nghĩ của mọi người, Giang Hải trực tiếp tỏ vẻ không hiểu:
"Ta chỉ là đi lấy chút quà, có làm gì đâu, thế mà cũng thành ta cua được người khác?"
Đối với sự giải thích của Giang Hải, Trương Văn Nhạc căn bản không tin:
"Có làm gì đâu mà người ta có thể trời nóng đến gần 30 độ lặn lội từ thao trường chạy đến tìm mày?"
"Có làm gì đâu mà người ta lại xách nách đủ thứ đồ, không nói không rằng mang đến tặng mày nhiều quà thế?"
"Nói! Hai người mày quen nhau từ khi nào, đã tiến triển đến mức nào rồi!"
"Nói! Rốt cuộc hai người mày có quan hệ gì."
Giang Hải định giải thích với bọn này:
'Không liên quan, tao và nàng thuần người lạ, thực sự không quen' sau đó lại nghĩ - 'Tao đáng phải giải thích với các người sao????' Không hiểu sao, trong đầu Giang Hải lúc này lại đột nhiên hiện lên câu nói:
[Trần Bắc Huyền ta làm việc, cần gì phải giải thích với ngươi?] Lời giải thích đã đến gần miệng, lại bị Giang Hải cứng rắn nuốt trở về.
Chỉ thấy hắn đặt đống đồ to nhỏ xuống bàn, rồi lập tức leo lên giường:
"Lười giải thích."
"Các ngươi muốn nghĩ sao thì tùy."
Bạn cần đăng nhập để bình luận