Chữa Khỏi Hệ Văn Hào? Không, Là Đưa Buồn A !

Chữa Khỏi Hệ Văn Hào? Không, Là Đưa Buồn A ! - Chương 106 càng đao các ngươi ta càng thoải mái! (length: 12192)

Có những lúc, làm tác giả cũng là một nghề nguy hiểm.
Sự nguy hiểm này không phải chỉ là lo sợ trong lòng mà là mối đe dọa thật sự về mặt thể xác.
Chẳng hạn như, khi Kim Dung lão tiên sinh viết "Thần Điêu Hiệp Lữ", lúc đăng nhiều kỳ trên tờ "Minh Báo" đến đoạn Doãn Chí Bình thừa lúc người ta gặp khó khăn, ở Toàn Chân Giáo đã xâm hại Tiểu Long Nữ thì độc giả đã nổ tung!
Ngày thứ hai sau khi đăng đoạn đó, đã có những độc giả cuồng nhiệt của "Thần Điêu Hiệp Lữ", vác dao phay đến nhà định uy h·i·ế·p g·i·ế·t Kim Dung lão gia.
Vì không biết địa chỉ cụ thể của Kim Dung nên những độc giả giận dữ đã xông vào tòa soạn báo, làm cho tờ "Minh Báo" phát hành đoạn đó phải một phen náo loạn.
Tuy câu chuyện nghe có vẻ cường điệu hóa, nhưng đây là chuyện đã xảy ra thật.
Cứ tưởng chuyện này cách mình còn xa lắm, ai ngờ…
Nhìn chiếc xe Volkswagen Passat bị xe cảnh sát ép dừng ven đường, đầu xe còn bị móp méo chút, Giang Hải vẫn chưa hoàn hồn.
Cứ tưởng mọi người chỉ nói đùa, ai ngờ đâu, mẹ nó, chuyện này lại đến thật à?
Dù tâm trạng của người tài xế đã bình tĩnh lại, nhưng khi hắn thản nhiên nói với mình:
"Nếu như cậu quen tác giả, có thể giới t·h·iệu để tôi làm quen không?"
Giang Hải liền trả lời hắn dứt khoát:
"Thật ra tôi cũng không quen tác giả lắm."
Còn chưa thấy mặt tác giả, mà hắn đã dám chạy 150m như điên trên cầu rồi. Nếu mà gặp tác giả thật thì chẳng phải là hắn bắt người ta lau đèn xe cho mình chắc?
Nếu đã bắt tác giả lau đèn xe, thì chắc chắn không thể dùng nước lã để lau.
Vậy thì dùng cái gì lau?
Đương nhiên là dùng đầu và m·á·u của tác giả chứ còn gì nữa.
Có vẻ hiểu được tình huống của Giang Hải, tài xế đưa cái túi to đựng tàn thuốc còn hôi nghi ngút vào tay Giang Hải:
"Cậu em, thực ra tôi cũng không có ý gây khó dễ cho cậu, chuyện vừa rồi, xin lỗi nhé."
Nếu "Quỷ nghèo hai ngàn năm" mang lại cho người đọc cảm giác đau đớn tột cùng thì Cố Nam phải một mình lang thang trong dòng sông lịch sử, nếm trải đủ mùi vị nhân gian, thấu hiểu nỗi khổ của con người.
Nếu độc giả đối với nhân vật nữ chính [Cố Nam] chỉ có thể cảm thông và xót xa thì độc giả dành cho nhân vật nam chính [Chiêu Dương] trong "Cô gái 26 tuổi thuê trọ" chỉ toàn một cảm giác... đáng c·h·ế·t!
Cố Nam thật sự làm người đọc đau lòng vì cô chưa từng phụ lòng ai, dù một mình trôi dạt trong dòng sông lịch sử hàng ngàn năm, cô vẫn luôn nhớ đến lời hứa với sư phụ Bạch Khởi: "Ta muốn thay ngươi nhìn thấy cảnh thái bình thịnh thế."
Còn Chiêu Dương, không những không khiến người ta thương cảm chút nào mà đa số độc giả đều có thái độ: "Sao mày chưa c·h·ế·t vậy hả???"
Vì sao lại thế ư?
Lý do rất đơn giản thôi.
Chỉ vì nhân vật nam chính này... quá tồi tệ!
Cả đời chỉ biết có bản thân, phụ lòng Nhạc Dao - người đã mang thai con hắn; đến giai đoạn tính chuyện cưới xin thì hắn lại đá Lý Tiểu Duẫn - người luôn đợi chờ hắn; ngay cả Giản Vi - người hắn coi là ánh trăng sáng - cũng phải ngã vào vòng tay người khác.
Người bình thường mà gặp được một trong số những nữ chính này đã là phúc đức mấy đời, còn Chiêu Dương không những gặp cả ba người mà còn làm tổn thương tất cả, cuối cùng còn đẩy họ vào vòng tay người khác.
Nhân vật nam chính như vậy chẳng lẽ không đáng c·h·ế·t sao?
Chẳng lẽ không đáng bị chửi sao?
Từ khi "Cô gái 26 tuổi thuê trọ" được đăng nhiều kỳ trên mạng, nhân vật nam chính [Chiêu Dương] lập tức lọt vào top đầu bảng xếp hạng nhân vật gây phẫn nộ nhất Baidu!
Chiêu Dương, nhân vật nam chính đáng c·h·ế·t nhất năm, không ai sánh bằng!
[Khuyên người đọc "Cô gái thuê trọ" chẳng khác nào g·i·ế·t cha g·i·ế·t mẹ! Mẹ nó ai nói cho tao biết đây là truyện sảng văn hả?]
[Biết tại sao nhân vật nam chính tên Chiêu (hướng) Dương không? Bởi vì mặt trời mọc là bắt đầu (súc) sinh(thăng) à!]
[Tại sao Chiêu Dương không thích Nhạc Dao chứ? Dù chỉ một chút thôi cũng được mà.]
[Chưa đọc truyện này, tao không hiểu nổi tại sao bọn mày lại cuồng những nhân vật ảo này. Họ đẹp thì đẹp thật, nhưng suy cho cùng cũng đâu phải người thật, mình nên sống ở thực tại, suy nghĩ những chuyện thực tế, làm cho cuộc sống mình phong phú hơn, đừng có cả ngày chỉ dán mắt vào giấy mực. Hạnh phúc phải do chính mình theo đuổi, đừng để ảo ảnh che mờ đôi mắt. Tao thấy cuộc sống của tao phong phú lắm, à mà, cuối tuần này là đám cưới tao với Nhạc Dao rồi, mọi người nhớ đến chung vui nhé!]
[Mẹ mày! Tao đọc truyện mà cũng gặp được mấy thằng dở người hả?]
Chính vì [Mưa Đêm Mang Ô Không Đeo Đao] không coi người đọc ra gì, cố tình ngược người đọc để tăng độ bi thảm của truyện "Cô gái 26 tuổi thuê trọ", mà độc giả đã nổi giận lập một topic treo giải tìm thông tin tác giả trên diễn đàn của Tinh Thần Trung Văn Võng:
[Tao không tìm được Chiêu Dương thì tao cũng phải tìm được Mưa Đêm!]
[Muốn gặp tác giả ngoài đời, đến đây ghi danh!]
Trên đường về trường bằng xe cảnh sát, Giang Hải vào tài khoản tác giả, đọc được một loạt tin nhắn phẫn nộ của độc giả:
"Ẩn kỹ vào Mưa Đêm! Ngươi nhớ ẩn cho kỹ vào! Ngươi mà dám ló mặt ra, tao cho mày xong đời!"
"Mưa Đêm đại thần, có thể cho tôi địa chỉ không? Tôi gửi ít đặc sản vùng tôi cho cậu nhé!"
"Dám ngược tao như vậy, mày là người đầu tiên đấy, chờ tao đấy!"
"Ô ô ô ô ô, Mưa Đêm mày là cẩu, mày có biết tao khóc từ tối hôm qua đến giờ bao nhiêu lần không?"
Dù có hơi ớn lạnh trước sự đe dọa của độc giả, nhưng Giang Hải nghĩ theo một chiều hướng khác, phải chăng sự thù hận này là một cách khen ngợi và khẳng định cho tác phẩm của mình?
Nếu viết không hay thì làm sao độc giả căm hờn đến vậy?
Nếu viết dở thì sao khiến độc giả phải thao thức đêm hôm, nhớ nhung không nguôi?
Sợ thì sợ, nhưng tận mắt thấy độc giả kích động, trút giận thì Giang Hải lại cảm thấy vui và yên tâm.
Thậm chí, không chỉ vui và yên tâm mà hình như, hắn còn hơi phấn khích?
Không ngược các ngươi thì sao truyện của ta được nổi tiếng?
Không ngược các ngươi thì sao ta kiếm được tiền nhuận bút?
Không có tiền nhuận bút thì lấy cái gì mà xuất bản "Hứa Tam Quan Mại Huyết Ký" rồi tiếp tục ngược các ngươi đây?
"Càng ngược các ngươi ta càng thấy thoải mái!"
Cũng vì tâm lý này, Giang Hải nhấn vào tài khoản tác giả, sau đó lấy danh nghĩa [Mưa Đêm Mang Ô Không Đeo Đao], lần nữa quảng bá 360 độ không góc chết cho "Cô gái 26 tuổi thuê trọ". Hắn liên tục đăng mấy chục dòng trạng thái trên các trang mạng xã hội:
[Truyện đô thị giải trí sướng cả người năm nay, bạn xứng đáng đọc thử!]
[Truyện chữa lành vào đêm khuya, mấy bạn chắc không click vào xem thử à?]
[Đọc thử là biết ngay, đọc rồi sẽ nói được ngay! Tôi lấy danh nghĩa tác giả đảm bảo luôn!]
[Vẫn còn hoài niệm nam thần à? Lỗi thời rồi! Để nam chính ấm lòng của chúng ta là Chiêu Dương đến chữa lành vết thương lòng cho bạn ~~]
Các ngươi khổ sở hay không ta không biết, ta chỉ biết viết sách là phải khiến mình thấy thoải mái mới là quan trọng!
Việc độc giả sống c·h·ế·t có liên quan gì đến ta đâu?
Cứ mình vui là được rồi.
Khi trở về phòng từ trung tâm thành phố thì trời đã rất khuya.
Giang Hải ngân nga một khúc nhạc vui vẻ rồi trở về phòng ngủ.
Vừa vào phòng, hắn đã thấy đèn phòng tắt nhưng màn hình điện thoại của Sở Thiên Kiêu và Dương Vĩ vẫn sáng trưng.
Trong phòng nồng nặc mùi thuốc lá, vô cùng khó chịu.
Dù Giang Hải thừa nhận mình là người nghiện thuốc nhưng khi ngửi thấy mùi khó chịu này thì hắn vẫn phải cau mày.
Nếu không biết thì cứ ngỡ đây là ký túc xá sinh viên.
Chứ ai mà biết đây không phải hiện trường vụ án đốt nhà, phóng hỏa à?
"Này hai anh bạn" Giang Hải nhướng mày nhìn hai người Sở Thiên Kiêu và Dương Vĩ nằm trên giường, cảm thấy lạ lùng "Hai người làm gì trong phòng thế? Hút nhiều khói thế?"
"Hai ngươi ở nhà trọ hay đi viếng mồ mả vậy?"
Ai có vật liệu gì không, Giang Hải hỏi, cũng không nhận được câu trả lời của hai người.
Sở Thiên Kiêu và Dương Vĩ chỉ ôm điện thoại di động, nằm trên giường hút thuốc, hết điếu này đến điếu khác.
"Tiểu thuyết này, thật sự là hay a." Vẻ mặt Sở Thiên Kiêu lộ ra chút thâm trầm, đó là một loại ánh mắt nhìn thấu sự đời, "Nếu như ta là Chiêu Dương, ta sẽ không do dự, ta sẽ chuyên tâm yêu đương với Lý Tiểu Nhiễm, cuộc sống này, bình dị mới là thật."
"Theo đuổi nhiều như vậy có ích gì không, rốt cuộc là vì cái gì chứ."
Nghe những lời này, Giang Hải lập tức câm nín.
Lại thêm một người bị hại.
Giang Hải mò mẫm trong bóng tối, tùy tiện rửa mặt trong nhà trọ một chút, sau đó liền nằm xuống giường bắt đầu buồn ngủ.
Trong cơn mơ màng, hắn cảm thấy mình mơ thấy rất nhiều thứ.
Có Đại Đình Diệp mang bộ mặt giả tạo không chịu gỡ xuống, có nữ tướng Cố Nam ngồi trước mộ Bạch Khởi gảy đàn hát, cũng có một đám nữ nhân bị Chiêu Dương bỏ qua, Nhạc Dao, Giản Vi, Lý Tiểu Duẫn, Mễ Thái.
Có lẽ, chính vì mộng thấy quá nhiều thứ, mới khiến Giang Hải cảm thấy đầu óc mình như muốn nổ tung?
Lúc bốn giờ rưỡi sáng.
Giang Hải tỉnh giấc trong mộng.
Hắn mò mẫm trong bóng tối, muốn ngồi dậy khỏi giường, uống chút nước lạnh giải khát.
Ai ngờ, vừa mới tỉnh lại, đã thấy Sở Thiên Kiêu ngồi trên giường, vẻ mặt buồn bã nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại di động.
Cảnh tượng này khiến Giang Hải có chút giật mình:
"Mê vậy, ngươi xem tiểu thuyết thâu đêm luôn à?"
"Thâu đêm, đâu phải giới hạn của ta." Sở Thiên Kiêu chậm rãi đặt điện thoại di động xuống, sau đó vẻ mặt phiền muộn nhìn Giang Hải, "Cho nên bây giờ ta dừng lại, không phải là nói ta mệt mỏi, mà là bởi vì..."
"Ta hết thuốc lá rồi!"
Nói xong, Sở Thiên Kiêu xoay người nhảy xuống khỏi giường, lúc bốn giờ rưỡi sáng, chỉ thấy hắn bước những bước dài bắt đầu hướng ra ngoài phòng:
"Tiểu thuyết này, đúng là mẹ nó tốn thuốc lá."
"Mua gói thuốc lá, trở lại chiến tiếp."
(Hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận